"Nhìn cậu cãi nhau thật sự là quá sung sướиɠ. Quả nhiên miệng cậu vẫn còn độc giống như xưa, ha ha… Năm đó cái Tần Sở thích chính là sự phóng khoáng này của cậu." Nói tới đây, Chu Linh Linh nhận ra mình nói sai, lập tức nói sang chuyện khác: "Khụ khụ, ý của tớ là ngay cả cậu cả nhà họ Hoắc cũng bị cậu nói cho cứng họng, cậu thật sự lợi hại, tớ muốn nhận cậu làm thầy."
"Bần ni không thu học trò." Hoắc Miên cười trêu ghẹo.
"Chết tiệt, cậu được lắm, làm như trước đây cậu từng nhận học trò vậy!" Chu Linh Linh cười mắng.
Khoảng thời gian vui đùa thoải mái cùng bạn thân luôn trôi qua rất nhanh.
Hai người không bao giờ gây chuyện ở quán bar. Uống rượu xong đã làđêm khuya, hai người tự mình đón xe về nhà.
Trở lại phòng trọ, Hoắc Miên thay váy ngủ, sau đó gửi tin nhắn Wechat cho Chu Linh Linh.
"Tớ về tới nhà rồi. Linh Linh, cậu thì sao?"
"Về nhà an toàn. Tớđi tắm, cậu ngủ sớm đi, ngủ ngon." Chu Linh Linh lập tức trả lời.
Hoắc Miên vừa định tắt máy, bỗng nhiên nhận được một tin nhắn từ dãy số có sốđuôi 8866, cô biết đó là sốđiện thoại của Tần Sở.
"Đã ngủ chưa?"
Chỉ có ba chữđơn giản lại làm cho Hoắc Miên không biết làm sao, trái tim đập điên cuồng. Bảy năm rồi, cảm giác này lại xuất hiện lần nữa, thật sự quá kỳ quặc.
Cô suy nghĩ một lát rồi xóa tin nhắn, sau đó tắt máy đi ngủ.
Bên kia, trong biệt thự Bán Sơn.
Tần Sở chờ mãi mà vẫn không thấy Hoắc Miên trả lời. Anh biết với tính cách của cô, cô tuyệt đối sẽ không trả lời anh.
Anh đứng dậy đi xuống lầu, đến tủ rượu lấy một chai rượu vang.
Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân nặng nề, không cần nói cũng biết là ai.
"A Sở, con lại đây, ba có chuyện muốn hỏi."
Gần đây chất lượng giấc ngủ của Tần Dụ Dân không tốt lắm. Ông ngủ tới nửa đêm, nghe dưới lầu có tiếng động thìđi xuống, quả nhiên là con trai còn chưa ngủ.
Tần Sở thong thả rót một ly rượu vang, sau đóđi lại ghế sofa trong phòng khách ngồi xuống, cúi đầu lắc lắc ly rượu.
Áo ngủ màu xanh đậm, khuôn mặt tuyệt đẹp, đôi mắt rũ xuống, ngón tay thon dài như có như không gõ lên ly rượu, bất cứ người phụ nữ nào nhìn thấy cảnh ấy đều sẽ say mê người đàn ông này.
Tần Dụ Dân nhìn con trai như vậy, chỉ cảm thấy hơi xa lạ.
"Nghe nói hôm nay con bác bỏ dựán xanh hóa trong cuộc họp."
"Đúng vậy." Tần Sở trả lời cực kỳ thẳng thắn.
"Vì sao?" Tần Dụ Dân hơi tức giận.
"Không thích."
"Hồđồ, việc kinh doanh mà dựa vào yêu thích sao? Nếu làm như vậy thì GK của chúng ta đã sớm phá sản rồi. A Sở, ba tin tưởng con nên mới yên tâm giao GK lại cho con, con không thể tùy hứng làm bậy được."
"Con làm việc theo nguyên tắc của con. Nếu ba không tin thì ba hoàn toàn có thể tự mình đi làm. Ba cũng biết con chưa từng có hứng thú với chức vị Tổng giám đốc GK nhàm chán này."
"Con…" Tần Dụ Dân nổi giận.
Một lát sau, Tần Sở bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt lóe lên, hỏi: "Ba, ba còn nhớ rõ vụ cá cược bảy năm trước của chúng ta không?"
Nghe đến đó, Tần Dụ Dân hơi ngẩn ra, sau đó im lặng.
Bảy năm trước, ông và con trai đánh cược, một ván cược rất quan trọng.
"Con muốn nói cái gì?" Tần Dụ Dân nhíu mày hỏi Tần Sở.
"Không có gì, con chỉ muốn nhắc nhở ba thôi, con đã làm xong những gì con hứa với ba, còn ba… ba có nên thực hiện lời hứa của mình không?"
Sắc mặt Tần Dụ Dân càng ngày càng khó coi.
Cuối cùng, ông chỉ nói một câu: "Ba không cần biết con dùng thủđoạn gì, ba muốn thành tích của công ty trong quý này tăng lên mười lăm phần trăm, nếu không thì ba sẽ khởi động dựán xanh hóa một lần nữa và con cũng sẽ bị giáng chức. Hừ, con đừng tưởng rằng con là con ba thì ba không dám làm gì con."
Dứt lời, Tần Dụ Dân vung tay đi lên lầu, xem ra ông rất tức giận.
Tần Dụ Dân không nhắc lại lời hứa của bảy năm trước, nhưng Tần Sở biết ông đã hiểu ý của anh.
Còn về thành tích của GK, anh nghĩ dù có nhắm mắt lại cũng có thể khiến nó tăng được mười lăm phần trăm, không biết tại sao ba anh phải nói quả quyết như thếđể làm gì.
Năm giờ sáng, Tần Sở bị tiếng ồn làm thức.
Ngoài cửa có một người đàn ông trung niên mặc âu phục đen đang đứng, sau lưng ông ta là tám đặc công cầm súng.
"Tiến sĩ Tần, làm phiền cậu rồi, có chuyện khẩn cấp, lúc này chúng tôi rất cần cậu."
Vợ chồng nhà họ Tần sợđến mức không biết làm sao, còn Tần Sở lại thản nhiên nói: "Chờ tôi một lát, tôi đi thay đồ." Dứt lời, anh đút tay vào túi, xoay người lên lầu.
"Dụ Dân, con trai chúng ta… chọc phải nhân vật lớn gì sao?" Tần Sởđi rồi, sắc mặt bà Tần trắng bệch, run rẩy hỏi.