"Anh không biết sẽ như vậy."
"Tần Sở, anh buông tha cho tôi đi, thật sự. Bảy năm không có anh, tôi sống vô cùng tốt. Bây giờ anh trở về, hại người nhà tôi không yên ổn. Anh biết không, tôi vô cùng hối hận trước đây đã ở bên anh. Nếu không phải tôi không biết trời cao đất rộng, ở bên thái tử nhà giàu như anh, thì cha dượng của tôi sẽ không chết, mẹ tôi sẽ không hận tôi như vậy. Bảy năm rồi, bà không chịu tha thứ cho tôi. Bây giờ khó lắm tôi mới sống được cuộc sống của người bình thường, anh đừng tới làm phiền tôi nữa."
"Đây là lời thật lòng của em sao?" Trong phút chốc, ánh mắt Tần Sở nhìn Hoắc Miên đầy chua xót..
Hoắc Miên mím môi, chậm rãi nói: "Đúng vậy, đây là lời nói thật lòng của tôi. Hơn nữa, tôi sắp kết hôn rồi. Tôi và Ninh Trí Viễn bên nhau ba năm, tình cảm của chúng tôi rất tốt, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua đi."
Tần Sở lẳng lặng nhìn Hoắc Miên, không nói chuyện nữa.
"Nói chung, sau này tôi sẽ không gặp anh nữa, mà hai chúng ta cũng không cần thiết phải gặp nhau. Nếu anh còn tìm người nhà tôi gây phiền phức thì tôi sẽ báo cảnh sát. Cứ như vậy đi." Nói xong, Hoắc Miên lấy tờ một trăm để lên bàn, sau đó đứng dậy đi.
Thật ra tính cách của cô không khác gì bảy năm trước, làm việc dứt khoát, không dông dài, không do dự.
Mà người anh yêu chính là cô bé có tính cách như vậy…
Về người nhà của Hoắc Miên, thật ra cô đã hiểu lầm anh, anh thật sự muốn bù đắp.
Một triệu không phải là quá nhiều, nhưng có thể làm cho cuộc sống của bọn họ sung túc hơn. Mẹ Hoắc Miên không chỉ không nhận tiền, mà còn mắng anh như tát nước. Anh biết cái chết của cha dượng Hoắc Miên, mặc dù không phải do anh làm, nhưng cũng do anh mà ra..
Người chết không thể sống lại, Hoắc Miên hận anh là phải…
Tần Sở ngồi một mình nhìn hai cốc nước trên bàn, thật lâu sau mới rời khỏi quán cà phê.
Hoắc Miên trở lại phòng trọ, tâm trạng vẫn nặng nề như cũ.
Cô cảm thấy mình nói thế làđủ tuyệt tình rồi, không biết Tần Sở có chịu nghe hay không.
Bảy năm không gặp, chắc là anh đã xảy ra rất nhiều chuyện. Lẽ nào anh không có bạn gái ở nước ngoài sao?
Suy nghĩ lại bắt đầu lệch hướng…
Cho đến khi tiếng mở khóa vang lên, cô mới hoàn hồn.
Ninh Trí Viễn mở cửa đi vào, không ngạc nhiên khi thấy Hoắc Miên ở nhà.
"Trí Viễn, anh đã về. Anh ăn cơm chưa?"
"Rồi." Ninh Trí Viễn khó chịu đáp, sau đóđi về phía phòng ngủ, không hề nhìn Hoắc Miên ngồi trên ghế sofa.
Hoắc Miên đứng dậy đi theo: "Hôm nay có phải phẫu thuật nhiều không? Có mệt không?"
Ninh Trí Viễn không trả lời, mở tủ quần áo, bắt đầu dọn đồ.
"Trí Viễn, anh làm gì vậy?"
"Sau này tôi sẽ không ở đây nữa." Ninh Trí Viễn lạnh nhạt nói.
"Vì sao?"
"Bởi vì không muốn thấy mặt của cô." Anh ta trả lời thẳng thắn độc ác.
Hoắc Miên im lặng.
"Tôi sang nhà mới ở, đồ đạc ở đây tôi không cần nữa, còn số tiền cô bỏ ra để mua nhà… tôi sẽ không trả lại, dù sao thì ba năm nay tôi tốn không ít tiền cho cô, coi như số tiền đó cô trả lại cho tôi, sau này không ai nợ ai nữa."
"Trí Viễn, vấn đề không phải là tiền."
"Vấn đề là tôi không có tiền, ha ha, bạn trai cũ của cô giàu cỡ nào, thái tử của GK… Hoắc Miên, tôi đã xem thường cô rồi. Cô có bạn trai cũ giỏi giang như vậy, còn theo tôi làm gì? Lấy tôi để mua vui sao?"