"Lúc đó em đang học thể dục, bỗng nhiên nhận được điện thoại của thím Ngô hàng xóm, nói mẹ té xỉu trước cửa tiệm tạp hóa. Em liền xin nghỉ trở về, còn gọi 120 nữa."
"Cơ thể mẹ không yếu, sao có thể té xỉu?" Hoắc Miên lo lắng nói.
Lúc này, bác sĩ mở cửa đi vào: "Ai là người nhà của Dương Mỹ Dung, đi ra ngoài một lát."
"Là tôi." Hoắc Miên vội đi theo bác sĩ ra ngoài.
"Cô là con gái của bệnh nhân?" Bác sĩ nhìn tuổi của Hoắc Miên rồi suy đoán.
Hoắc Miên gật đầu.
"Cô biết bệnh nhân bị cao huyết áp không?" Bác sĩ nghiêm nghị chất vấn.
"Tôi biết, có điều mẹ tôi vẫn uống thuốc đều đặn, bình thường cũng chú ý nghỉ ngơi, mà tôi cũng sẽ đo huyết áp cho bà, từ trước đến nay đều rất ổn định."
"Chúng tôi đoán là bệnh nhân bị kí©h thí©ɧ mạnh, dẫn tới tăng huyết áp. Cô làm con gái phải chú ý một chút, trái tim người bệnh không khỏe, cộng thêm cao huyết áp, nếu không chú ý thì sẽ mất mạng. Biết chưa?"
"Bị kí©h thí©ɧ?" Hoắc Miên có chút ngoài ý muốn.
Côđi làm bên ngoài, hai tuần mới về một lần, em trai lại ngoan ngoãn, hình như không ai có thể làm mẹ tức giận như thế.
"Đợi bệnh nhân tỉnh lại, cô hỏi thử xem. Chúng tôi đề nghị bệnh nhân nằm viện một tuần để hạ huyết áp và theo dõi bệnh tình. Cô cảm thấy thế nào?"
"Không thành vấn đề." Hoắc Miên làm y tá, tất nhiên không dám thờơ với tính nghiêm trọng của bệnh này.
"Ừ, vậy cô đi đóng viện phíđi."
"Vâng." Hoắc Miên gật đầu, vội vã xuống lầu, đi tới chỗ thu viện phí.
"Tổng cộng là 7980 tệ."
"Nhiều vậy sao?" Hoắc Miên lộ vẻ khó xử. Tiền lương để dành mấy năm qua của cô, một nửa dùng trên người em trai, một nửa dùng để thanh toán tiền nhà cùng Ninh Trí Viễn. Bây giờ trong thẻ của cô chỉ có ba nghìn tệ tiền tiêu vặt, thật sự không có nổi hơn bảy nghìn tệ.
"Đóng hay không đóng? Mau đi, còn có người xếp hàng phía sau, đừng chắn đường của người ta."
"Đóng." Hoắc Miên vội lấy thẻ tín dụng ra, thẻ này cô làm từ năm trước, có người nói hạn mức là mười nghìn tệ, cô chưa từng dùng lần nào.
Đóng tiền xong, cô quay lại phòng bệnh. Lúc này, mẹ cô đã tỉnh lại.
"Mẹ tỉnh rồi?" Hoắc Miên dè dặt hỏi.
"Mày tới làm gì? Cút đi!" Hình như Dương Mỹ Dung rất tức giận khi thấy Hoắc Miên.
"Mẹ, là con gọi điện thoại cho chị." Cảnh Chí Tân giảng hòa.
"Không cần mày tới thăm tao, tao không bệnh, không cần nằm viện. Chí Tân, con đi làm thủ tục xuất viện, chúng ta về nhà."
Dương Mỹ Dung cốý muốn xuống giường.
"Mẹ, tình huống bây giờ của mẹ hơi nghiêm trọng, cần phải hạ huyết áp trước, theo dõi thêm một tuần, mới có thể xuất viện."
"Không cần mày lo, tao bị như vậy là do ai làm hại? Nếu không phải do cái con sao chổi là mày thì gia đình tao sẽ như vậy sao?" Dương Mỹ Dung quát.
"Mẹ đừng nói như vậy mà, đó không phải là lỗi của chị."
"Con câm miệng! Cái con sao chổi này khắc chết cha con, bây giờ cái thằng đó trở về, còn đến nhà chúng ta khoe khoang. Nó tưởng có tiền thì ngon, đòi bồi thường cho mẹ. Nói chuyện thật dễ nghe, ai mà thèm mấy đồng tiền dơ bẩn của nó. Người đã chết rồi, cho nhiều tiền hơn nữa thì có thể sống lại sao?" Dương Mỹ Dung rất kích động.
Nghe đến đây, trong lòng Hoắc Miên giật bắn, dường như đã hiểu chuyện gì xảy ra: "Mẹ, Tần Sở… tìm mẹ sao?"