Hoắc Miên không nhớ rõ mình trở về nhà như thế nào. Cô ngồi một mình trong bóng tối thật lâu, tất cả những chuyện vừa xảy ra giống như nằm mơ vậy. Khuôn mặt cô đau âm ỉ, dấu tay của Ninh Trí Viễn vẫn còn hằn trên má.
Bọn họ quen biết nhau thời đại học, Ninh Trí Viễn theo đuổi Hoắc Miên rất lâu. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, cô mới quyết định ở bên anh ta. Anh ta không phải là kiểu đàn ông hơn người, nhưng anh ta đối xử với cô rất tốt. Cô cho rằng… mình sẽ sống bình thường đến hết đời.
Không ngờ đúng vào thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện này, sự trở lại của Tần Sở khiến mọi thứ trở nên rối loạn.
Một lát sau, Hoắc Miên tỉnh táo lại, mởđiện thoại lên xem, có mười mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của Chu Linh Linh gọi.
Còn có ba tin nhắn Wechat chưa xem…
Hoắc Miên từ từ mở giao diện Wechat ra, thấy rõ ba tin nhắn của Chu Linh Linh.
"Tiểu Miên, sao cậu không nghe điện thoại? Xảy ra chuyện gìà?"
"Tiểu Miên, cậu đi không lâu, Tần Sở cũng đi. Rốt cuộc hai người xảy ra chuyện gì? Anh ấy muốn quay lại với cậu à?"
"Tiểu Miên, cậu trả lời đi, cậu không sao chứ?"
Mặc dù Hoắc Miên có vô vàn lời muốn nói, nhưng vào giờ phút tâm trạng của cô vô cùng thảm hại, cô không muốn nói nữa.
Suy nghĩ một lúc, cô nhắn lại cho Chu Linh Linh.
"Hôm nay hơi mệt, hôm nào gặp mặt tớ sẽ kể lại hết với cậu. Tớ không sao, cậu không cần phải lo lắng."
Hơn mười giây sau, Chu Linh Linh trả lời tin nhắn.
"Ừ, biết cậu không sao là tốt rồi. Tiểu Miên, có một số việc, nếu đã tới thì phải đối mặt, tớ hi vọng cậu có thể hiểu."
Về chuyện xưa giữa Hoắc Miên và Tần Sở, không ai biết rõ hơn Chu Linh Linh.
Chu Linh Linh là bạn thân cấp ba của Hoắc Miên, chứng kiến tình yêu say đắm của Hoắc Miên và Tần Sở năm xưa.
Chỉ tiếc… sau đó khi xảy ra chuyện kia, hai người bọn họ mỗi người đi một ngả.
Hoắc Miên cầm điện thoại lên, gọi cho Ninh Trí Viễn, đầu bên kia báo đã tắt máy.
Cô biết chuyện này đối với Ninh Trí Viễn mà nói là quáđột ngột, cũng quá tàn nhẫn…
Quá khứ của cô liên lụy đến tương lai của anh ta… Trách ai được?
Trong bóng tối, Hoắc Miên thở dài… Cô biết cái gì tới sẽ tới, muốn tránh cũng tránh không được.
Khu nhà giàu vùng ngoại thành.
Chiếc Audi R8 màu xám bạc từ từ chạy vào trong một trang viên kiến trúc cổ xưa, mười mấy bảo vệ sôi nổi chào đón.
"Két" một tiếng, xe dừng trước cửa, Tần Sở lạnh lùng bước xuống xe, mở cửa đi vào.
Bà Tần lập tức đứng dậy, cười nói: "A Sở đã trở về, ba mẹ đều đang đợi con về ăn cơm, mau rửa tay đi."
Tần Sở không trả lời, đi thẳng vào phòng ăn, ngồi bên cạnh ba mình là Tần Dụ Dân, nhìn ông bằng ánh mắt phức tạp.
"Ba, con hỏi ba một chuyện."
"Chuyện gì?" Tần Dụ Dân nhìn ánh mắt không thân thiện của con trai, không hiểu sao hơi hoảng hốt.
"Năm xưa, vì chia rẽ con và Hoắc Miên, ba mẹ đã dùng thủ đoạn gì với người nhà của cô ấy?"
Tần Sở hỏi xong, Tần Dụ Dân và bà Tần đều thay đổi sắc mặt.
"A Sở, con… nói gì vậy?" Bà Tần cười xấu hổ.
Tần Sở không hé răng, chỉ nhìn chằm chằm ba mình, cố gắng nhìn ra chút gìđó từ trên mặt của ông.
Năm xưa, Tần Sở ra nước ngoài, suốt bảy năm không về nước. Cho nên, anh không biết đã có chuyện gì xảy ra trong mấy năm nay.
Có điều, vừa rồi anh nghe được sự hận thù đậm đặc trong giọng điệu của Hoắc Miên…
Với trí thông minh của anh, không khó để đoán được ba mẹ mình đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ gì đó với người nhà của cô.
Bị con trai nhìn chằm chằm như vậy, hai ông bà đều cảm thấy cực kỳ khó chịu…
Tần Dụ Dân cụp mắt, hình như có ý tránh né đề tài này: "Chuyện qua lâu rồi, còn nhắc tới để làm gì?"