Một chiếc taxi màu đỏ dừng trước cửa khách sạn Kempinski, cô gái từ trên xe bước xuống trông khoảng hơn hai mươi tuổi. Cô mặc chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc dài xoăn xõa xuống, không nổi bật, không xa xỉ, cực kìđơn giản, mà lại rất hấp dẫn. Gương mặt trang điểm nhẹ, cầm túi xách trắng, phối hợp với đôi giày cao gót đen mộc mạc, khiến người ta có cảm giác thanh tao.
Mặc dù cô không có dung mạo đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nhưng những đường nét trên gương mặt cô rất tinh xảo, trông vô cùng bắt mắt, làm cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân. Trên thế giới có một loại phụ nữ thế này, cô không đẹp theo kiểu nổi bật, nhưng lại đủ khiến người khác ngoái nhìn, mà Hoắc Miên vừa hay lại thuộc kiểu sốít phụ nữ có khí chất đặc biệt làm xiêu lòng người này.
"Ôi, Hoắc Miên, cậu đãđến rồi, mau lên phòng Mẫu Đơn trên tầng hai, tất cả mọi người đang chờởđó. Nếu biết cậu đến thì mọi người sẽ rất vui." Người bạn cũđứng ở cửa đại sảnh phụ trách việc tiếp đón nhiệt tình chỉ dẫn cho cô. Hoắc Miên mỉm cười gật đầu, từ từđi về phía lầu hai. Không biết làm sao mà trong lòng cô bắt đầu cảm thấy bất an một cách khó hiểu, đã lâu rồi cô chưa có cảm giác này …
Thật ra, cô rất ít khi tham gia họp lớp cấp ba. Không phải vì cô không hòa đồng, càng không phải vì cô chảnh chọe, mà là vì trong suốt ba năm cấp ba của cô, có một người khiến cho cô khắc cốt ghi tâm suốt đời. Cho nên, cô luôn né tránh những gì có liên quan đến người đó một cách vô thức.
Lần này Hoắc Miên đồng ýđi họp lớp là vì cô Diêu – chủ nhiệm lớp cấp ba tự mình gọi điện thoại cho cô. Cô Diêu hơn sáu mươi tuổi, đã về hưu rồi, nghe nói cô theo con gái di dân đến New Zealand, bây giờ cô Diêu đột nhiên về nước, lại còn tổ chức họp lớp, Hoắc Miên thật sự không có lý do từ chối. Tuy cô không phải là học sinh xuất sắc trong mắt thầy cô, nhưng tình cảm cô dành cho cô Diêu lại không hề kém các bạn học khác.
Huống chi… Người đóđã biến mất bảy năm rồi, chắc là sẽ không xuất hiện trong buổi họp lớp đâu.
Hoắc Miên thầm an ủi mình, cố gắng giải tỏa sự bất an đáng chết ở trong lòng.
Lúc côđẩy cửa vào, trong phòng đã có hơn hai mươi người. Nghe tiếng mở cửa, mọi người nhìn ra, cô nở nụ cười ngại ngùng.
"Chào mọi người, đã lâu không gặp." Hoắc Miên chủđộng chào hỏi.
"Ơ, đây không phải người đẹp Hoắc Miên sao? Thật sự là hiếm thấy, không ngờ cô lại tới tham gia họp lớp đấy, hôm nay mặt trời mọc đằng tây sao?" Một bạn nữ nói bằng giọng điệu cạnh khóe kỳ quái.
Hoắc Miên cười xấu hổ, không trả lời. Lúc này, lớp trưởng Hàn Húc đứng dậy đi tới, nhiệt tình nói: "Hoắc Miên, đã lâu không gặp, mọi người rất nhớ cậu. Cậu thế nào? Cuộc sống ổn không?"
"Tớ rất ổn. Lớp trưởng, cô Diêu đâu?" Hoắc Miên nhìn xung quanh, không thấy chủ nhiệm, không kìm được hỏi.
"À, cô Diêu vừa gọi điện tới nói đang kẹt xe, một lát nữa mới đến. Lại đây, cậu tìm một chỗ ngồi trước đi."
Hoắc Miên gật đầu, sau đó tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, nghe các bạn bên cạnh trò chuyện rôm rả.
Tốt nghiệp cấp ba đã nhiều năm, mọi người đều thay đổi rất nhiều, có người trở thành doanh nhân nổi tiếng, có người thi công chức, có người du học. So với những người đó thì người đã từng là thiếu nữ thiên tài chỉ số IQ cao đến 130 – Hoắc Miên, có vẻ tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn nữa.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, Hoắc Miên bỏ trường cao đẳng nào đóở thủđô, cô thi chuyên ngành Điều dưỡng ở Học viện Y trong sự bất ngờ của mọi người. Tốt nghiệp xong cô liền xin vào làm hộ lý thực tập trong bệnh viện tỉnh, ký hợp đồng ba năm.
Bây giờ, cô có một người bạn trai, tình cảm hai người ổn định. Anh ta là bác sĩ thực tập khoa ngoại thần kinh. Tuy hoàn cảnh gia đình của anh ta bình thường, nhưng tiền đồ của anh ta rất tốt. Cô cảm thấy đời này của mình như vậy làđủ rồi, không cầu giàu sang phú quý, chỉ mong yên ổn qua ngày.
Lúc này, bỗng nhiên có người đứng đằng sau vỗ vào vai cô, cô giật mình, hoảng sợ quay đầu lại.