"Thượng Quan Thành..."
"Được rồi, tôi không so đo với cậu, có điều cậu mau trả lại tài khoản cho tôi, tôi sẽ coi như chưa xảy ra chuyện gì." Thượng Quan Thành vốn định bỏ qua chuyện này, nhưng lại nghĩ nếu sau này Tɧẩʍ ɖυy Nhiên lại kể với mình về chuyện của Loan Mộng, hay gửi ảnh gì đó, vậy bản thân chẳng phải phải nhận từ Giang Thần Hi sao, sao có thể được!
"Tại sao phải trả cậu, bây giờ tài khoản này là của tôi." Giang Thần Hi định mặt dày đến chết.
"Giang Thần Hi!" Thượng Quan Thành giận đến ngứa răng.
"Hai anh làm gì vậy?" Đúng lúc này, Giang Thải Dĩnh từ bên ngoài trở về, vừa nghe hai người khắc khẩu, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vội chạy tới phòng sách hỏi thăm.
Vì Giang Thải Dĩnh đã đến, có một số việc không thể phát triển theo hướng ban đầu.
"Không có gì." Nhìn thấy Giang Thải Dĩnh, Thượng Quan Thành có hơi chột dạ, nếu để Giang Thải Dĩnh biết người mình thích là Loan Mộng, không biết sẽ thế nào. Anh bất an nhìn về phía Giang Thần Hi.
Hai người xưa nay luôn ăn ý, cùng nhìn đối phương, thâm ý trong mắt cũng chỉ có hai người họ hiểu.
"Em mới về đã nghe hai người cãi nhau." Giang Thải Dĩnh không dám chắc, nhưng nhìn dáng vẻ của hai người, bỗng có cảm giác bọn họ đang có chuyện gạt mình.
"Thật ra không có gì, anh chỉ đổi mật mã tài khoản QQ của Thượng Quan Thành thôi." Giang Thần Hi cười cười nhìn Thượng Quan Thành, biết anh đang sợ cái gì, vì thế cố ý nói với Giang Thải Dĩnh như vậy, nếu như sau này có thật sự xảy ra chuyện gì, cũng không thể trách họ gạt cô ấy, đây cũng coi như là một đường lui.
"Anh sửa mật mã của anh ấy làm gì? Đây hình như không phải phong cách của anh!" Giang Thải Dĩnh khó hiểu.
"Cũng không có gì, dù sao cậu ấy cũng đã đồng ý tặng anh tài khoản này." Giang Thần Hi khẽ cười, trợn tròn mắt nói dối còn có thể bình tĩnh như vậy.
"Cậu..." Thượng Quan Thành muốn phản bác, lại bất lực! Giang Thải Dĩnh ở đây, có vài lời không thể nói, nếu không sẽ ảnh hưởng tới tình cảm của ba người, hơn nữa khẳng định Giang Thải Dĩnh sẽ dò hỏi tới cùng. A! Thượng Quan Thành chỉ có thể chấp nhận số phận, nhân lúc Giang Thải Dĩnh không chú ý, trừng mắt nhìn Giang Thần Hi.
"Thải Dĩnh, em định đi nấu cơm à?"
"Cậu không nói thì thôi, nghe cậu nói, tôi liền đói bụng." Thượng Quan Thành nghe Giang Thần Hi nói vậy, lập tức hiểu anh đang muốn đuổi Giang Thải Dĩnh đi, vội phụ họa.
"Hả... Được thôi! Em đi nấu cơm." Trong lòng Giang Thải Dĩnh còn rất nhiều câu hỏi, nhưng hiện tại lại không thể không xoay người xuống bếp nấu cơm.
"Thượng Quan Thành..." Giang Thần Hi nhìn theo Giang Thải Dĩnh, đi đóng cửa lại, nhỏ giọng gọi Thượng Quan Thành. Trước đây bọn họ đều xem nhẹ cảm nhận của Thải Dĩnh, nếu Thải Dĩnh biết Thượng Quan Thành thích Loan Mộng, với tính cách của cô ấy, chắc chắn không thể chấp nhận, cũng không biết sẽ như thế nào.
"Tôi sẽ tìm cơ hội nói rõ với cô ấy." Thượng Quan Thành cũng bất lực, dù sao Giang Thải Dĩnh như em gái của anh, là người anh muốn bảo vệ nhất, không thể vì chuyện của mình mà tổn thương tới cô.
"Có một số việc thật sự rất khó nói." Giang Thần Hi hiểu nỗi khó xử của Thượng Quan Thành. Giang Thải Dĩnh là người bọn họ muốn che chở, mà Thượng Quan Thành, tình thương của anh ấy dành cho cô không hề kém hơn anh, có lẽ chính vì như vậy mới khiến Thải Dĩnh thích anh ấy.
Không phải người một nhà, không vào một cánh cửa, em gái và anh đều là người si tình, đều cố chấp, mà cố chấp chỉ sợ không phải điều tốt! Trong lòng Giang Thần hi cũng bất an, rối rắm.
"Thượng Quan Thành... Nếu một ngày nào đó thật sự không thể không nói rõ, tôi hi vọng cậu có thể để Thải Dĩnh tự phát hiện." Giang Thần Hi im lặng một lâu, bỗng nói với Thượng Quan Thành như vậy. Có lẽ để cô ấy tự phát hiện sẽ tốt hơn bọn họ đi nói với cô ấy.
"Ừ, nhưng quan hệ giữa em ấy và Loan Mộng rất tốt."
"Thải Dĩnh còn nhỏ, có lẽ chưa hiểu rõ tình cảm của mình dành cho cậu, có lẽ chỉ quá ỷ lại vào cậu mà thôi."
"Ừ."
OoOoO "Anh, anh Thượng Quan, ăn cơm thôi!" Giang Thải Dĩnh ở bên ngoài gọi hai người họ.
"Wow, nhiều đồ ăn như vậy! Em gái anh thật lợi hại." Giang Thần Hi nhìn bàn đồ ăn, không khỏi cảm thán. Đều là món anh và Thượng Quan Thành thích, cô bé này... Giang Thần Hi thầm thở dài.
"Thải Dĩnh, vất vả rồi, mau ngồi xuống ăn cơm đi." Thượng Quan Thành nhìn thoáng qua, làm sao không hiểu tấm lòng của cô bé này?
"Thải Dĩnh, em lên năm hai rồi, không thể tùy hứng như trước nữa!" Giang Thần Hi thuận miệng tìm đề tài nói chuyện, cô bé này cũng thật là, rõ ràng học ở trường cao trung trọng điểm, kết quả vì mình vào trường đại học này, lén lút sửa đổi nguyện vọng, chọn vào đại học tầm trung.
"Vâng, lời học trưởng nói em nhất định sẽ ghi nhớ." Hết cách rồi, cô không thể rời khỏi anh trai mình, cho nên năm đó anh ghi danh vào đại học này, cô không quan tâm gì cả, liền chuyển tới cao trung gần đại học này, cho nên lúc ấy mới biết, thì ra anh trai làm vậy là vì Tɧẩʍ ɖυy Nhiên.
Có điều, đây không phải vấn đề, cô chỉ hi vọng anh trai có thể vui vẻ, mấy năm nay, anh quá mệt mỏi rồi. Mà cô vẫn luôn vô tình trở thành gánh nặng của anh, bây giờ, cô đã trưởng thành, sớm đã không còn là nữ sinh cao trung ngây thơ mờ mịt. Bởi vậy, cô có thể bảo vệ anh trai mình, cũng có thể yêu anh Thượng Quan.