Edit + Design: Ndmot99 🐬🐬🐬 Văn án Ai lại chưa từng lãng phí thanh xuân của mình đâu?! Nhưng là ai làm hoang phí thanh xuân của ai chứ? Thanh xuân mỗi người đều khác biệt, có người tràn đầy màu sắc, có …
Edit + Design: Ndmot99 🐬🐬🐬
Văn án
Ai lại chưa từng lãng phí thanh xuân của mình đâu?!
Nhưng là ai làm hoang phí thanh xuân của ai chứ?
Thanh xuân mỗi người đều khác biệt, có người tràn đầy màu sắc, có người nhạt nhẽo vô vị.
Trải nghiệm thế nào, chỉ có bản thân mới rõ
Cô, Tɧẩʍ ɖυy Nhiên, là một cô học sinh bình thường, nhưng thanh xuân của cô lại không giống những người khác, từ thời thiếu niên ngây thơ tới lúc trưởng thành, từ tình yêu tình bạn tới tình thân vĩnh cửu, mọi thứ đều là bi thương.
Hoa đào nở là mùa tương ngộ, cánh hoa điêu tàn kia có lẽ sớm đã chú định bọn họ có duyên màkhông phận. Ai là khách qua đường của ai, và ai sẽ vì ai mà dừng lại?
Tɧẩʍ ɖυy Nhiên: "Em chỉ là không dám yêu..."
Giang Thần Hi: "Còn bảy năm? Mười năm thì sao?"
Loan Mộng: "Thì ra nhất kiến chung tình là có thật."
Giang Thải Dĩnh: "Xin lỗi, em chỉ là có thói quen yêu anh."
Tưởng Thần: "Anh cứ nghĩ đời này anh sẽ không thể yêu được người khác."
Ngô Tuyết: "Kiêu ngạo như em lại vì anh mà cúi đầu."
Thượng Quan Thành: "Xin lỗi, yêu em, lại tổn thương em."
Dịch Huyên: "Mình chỉ là khách qua đường trong sinh mệnh của cậu."