Sau khi ra khỏi sân trước thư phòng của Bách Lý Dực, Diệp Na ngoan ngoãn đi phía sau Thương Thu, đi đến Lan Uyển. Thương Thu tình cờ quay đầu, len lén đánh giá thiếu nữ Khương Hồ bên cạnh.
Người này mang theo tính cách thiếu nữ của thảo nguyên Khương Hồ, dung nhan xinh đẹp, mái tóc dài màu vàng óng mượt phủ kín bả vai, dường như tất cả ánh nắng mùa thu đều thu lại trong mái tóc của nàng. Làn da trắng nõn, đôi mắt lại xanh biếc, khác xa với nữ tử Trung Nguyên.
Thương Thu chăm chú nhìn con ngươi xanh biếc của nàng, con ngươi xanh biếc như ngọc, phản chiếu ánh sáng mặt trời, không khỏi thở dài.
Diệp Na công chúa này quả là mỹ nhân.
Lại tràn đầy hương vị của nữ nhân thảo nguyên.
Một vị công chúa như vậy, đưa tới kết giao, đích thật rất thích hợp. Tướng mạo đẹp, đẹp đến nỗi không một nam nhân nào không động lòng. Chỉ là đáng tiếc, tính tình quá mạnh mẽ.
Rốt cục là người lớn lên ở thảo nguyên, trong xương cốt có chất mạnh mẽ của nữ nhi thảo nguyên, ngay từ lần đầu tiên Thương Thu nhìn thấy nàng, liền cảm thấy thiếu nữ này không giống như bạch yến nhốt trong l*иg sơn son thϊếp vàng, ngược lại là một chú hổ kiêu căng khó thuần phục.
Lần đầu gặp gỡ đó, là ngày các nàng cùng Bách Lý Dực kết hôn.
Ngày đó, Bách Lý Dực đầu tiên là đến phòng Thương Thu, ngồi trong phòng một hồi, mới đứng dậy đi ra ngoài phòng. Thương Thu vỗn dĩ còn đang lo lắng chuyện sẽ phát sinh, thoáng nhìn bóng lưng Bách Lý Dực rời đi, mới thở phào nhẹ nhõm.
Lặng lẽ ngồi trong phòng hồi lâu, Thương Thu mới hoán thị nữ vào giúp nàng tháo nữ trang cùng tẩy trang. Đang chuẩn bị đi ngủ, từ Lan Uyển cách đó không xa truyền tới động tĩnh.
Tiếng bước chân của thị vệ chỉnh tề vang lên, không quá một hồi, lền nghe thấy thị vệ truyền tới lời Bách Lý Dực tuyên gọi nàng tới.
Thu thập một hồi, Thương Thu thay đổi lại y phục, trong đêm khuya đem theo đoàn người đi tới. Vừa mới bước vào sân, chưa đến cửa đã nghe thấy tiếng trong phòng vang lên, nghe ra là giọng nói của nữ tử.
Giọng nói vô cùng mát mẻ, là khẩu âm của dị tộc, cơ hồ trong nháy mắt, Thương Thu có thể đoán là giọng nói của ai, "Thả ta ra.....Thất Phu......." Nghe ra khẩu âm không rõ ràng kia, nàng khẽ rùng mình, Thương Thu đi tới cửa, thị vệ bẩm báo vào trong.
Đi tới giữa phòng, vòng qua bức bình phong, Thương Thu liền ngây ngẩn cả người.
Phóng tầm mắt nhìn , trên giường hỉ màu đỏ đang có một người nằm. À Không ! Phải nói là một người bị trói nằm trên giường. Thương Thu nhìn hai tay nàng bị trói ở trụ giường, một thân hỉ bào đỏ thẫm, có thể thấy rõ khuôn mặt tức giận của người thiếu nữ kia, một hồi lâu sau mới lấy lại được phản ứng, tìm kiếm một bóng người khác.
Liếc mắt tìm kiếm xung quanh, ánh mắt đặt trước án, người kia ngồi an nhiên trước án, nàng thi lễ "Điện Hạ !"
Người ngồi ngay ngắn trước án cũng mặc hỉ bào đỏ thẫm, tóc buộc cao, khuôn mặt như họa, tư thái lỗi lạc. Nghe thấy Thương Thu hoán mình, mặt Bách Lý Dực không chút biến sắc liến nhìn thị vệ thì điểm á huyệt thiếu nữ, lúc này mới quay đầu lại, nhìn về phía Thương Thu, chậm rãi nói rằng, "Thái Tử phi đến rồi."
Thương Thu không rõ ý tứ của Bách Lý Dực, liền hỏi, "Điện Hạ đêm khuya cho gọi thần thϊếp tới đây là có chuyện gì ?"
Bách Lý Dực an nhiên ngồi ở trước án, cũng không thèm liếc nhìn khuôn mặt giận dữ của thiếu nữ trên giường, thong thả nói rằng, "Tối nay vốn là ngày Cô cùng Diệp Na công chúa động phòng hoa chúc, lẽ ra không nên làm phiền Thái Tử phi. Có thể là do Diệp Na công chúa mới tới Bắc Hoa, còn rất nhớ nhà, Cô cũng không có cách nào an ủi phiền muộn trong lòng công chúa." Nói xong, Bách Lý Dực nhúc nhích tay chút, trên môi nở ra nụ cười như không cười, "Cô nhớ ra, nữ tử với nữ tử dễ nói chuyện hơn, mà Thái Tử phi xưa nay là người hòa nhã, liền cho mời Thái Tử phi tới đây hảo hảo khuyên nhủ công chúa. Vì vậy tối nay......."
Nói xong, Bách Lý Dực ngước mắt, bình tĩnh nhìn Thương Thu, nở nụ cười, "Làm phiền Thái Tử phi phải vất vả rồi, bồi tiếp Diệp Na công chúa."
Thương Thu nghe vậy, ngưng mắt, nhìn thẳng Bách Lý Dực một hồi lâu, mới quay đầu, nhìn về phía thiếu nữ bị điểm huyệt kia, gật đầu đáp, "Vâng."
Phản ứng của Thương Thu nằm trong dự liệu của Bách Lý Dực, Bách Lý Dực gật gù, hài lòng đứng dậy, tiện tay cần lấy một vật trên bàn, tùy ý ném đi. "Phịch" một tiếng, lưỡi đao sắc bén đâm sâu vào khung cửa sổ. Lúc này, Thương Thu mới phát hiện vật Bách Lý Dực vừa cầm trong tay là chủy thủ.
Nhìn chằm chằm vào chủy thủ đang lay động kia. Trái tim Thương Thu rung lên, kinh ngạc nhìn về phía thiếu nữ trên giường. Chủy thủ này........
Tựa như nghĩ ra điều gì, Thương Thu trấn định lại, trong đôi mắt bây giờ vô cùng bình tĩnh. Nhìn về phía Bách Lý Dực, Thương Thu mở miệng hỏi, "Điện Hạ, thanh chủy thủ kia........"
"Nha, Thanh chủy thủ này a........." Bách Lý Dực nhìn chủy thủ găm trên khung cửa sổ, cười tự giễu, "Là Diệp Na công chúa mang tới đồ chơi nho nhỏ, sẽ không làm người ta bị thương, Thái Tử phi không cần lo lắng."
Thương Thu mím mím môi, không cần phải nhiều lời nữa. Bách Lý Dực nhìn nàng một cái, nói, "Canh giờ cũng không sớm, Thái Tử phi cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, Cô ngày hôm nay mệt mỏi, liền về nghỉ ngơi trước." Nói xong, quay đầu nhìn về thiếu nữ nằm trên giường kia, tựa như cười mà lại không cười, "Diệp Na công chúa nghỉ ngơi sớm một chút, hôm nay mệt mỏi như vậy, sáng mai sắc mặt sẽ không tốt a, Hoàng Thượng sẽ trách mắc Cô không chăm sóc tốt cho Công chúa a. Còn có, Thái Tử Phi tính tình dịu dàng, sợ là không chịu nổi đồ chơi nhỏ của ngươi, vì lẽ đó đêm nay, phải oan ức công chúa rồi, liền cứ như vậy mà ngủ đi."
Nói xong, cũng không thèm quan tâm đến ánh mắt như lửa của Diệp Na đang phẫn nộ nhìn mình, nhấc chân, ung dung đi ra ngoài.
Thương Thu nghe vậy, cau mày nhìn Diệp Na đang bị trói kia một chút, theo bản năng kêu, "Điện Hạ...."
Bách Lý Dực dừng bước chân lại, quay đầu, nhìn Thương Thu cách mình không xa, hỏi, "Thái Tử phi còn có việc ?"
Thương Thu mím mím môi, nhìn Bách Lý Dực một cái, tầm mắt lại đặt lên người Diệp Na công chúa.
Bách Lý Dực nhìn nàng, lại nhìn Diệp Na, bỗng nhiên cười rạng rỡ, câu môi, nhẹ nhàng nói rằng, "Lá gan của Thái Tử phi cũng thật lớn......Như vậy đi, Thái Tử phi muốn làm gì thì làm."
Nói xong, nhấc chân rời đi.
Thấy Bách Lý Dực ứng với thỉnh cầu của nàng, Thương Thu thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới chậm rãi tiến tới bên giường.
Còn chưa ngồi xuống, một ánh mắt sắc bén đặt lên người mình. Thương Thu chỉnh lại váy ngồi ngay ngắn, mím môi một hồi lâu, nghiêng thân, đưa tay tháo nút buộc của thiếu nữ kia. Dường như ánh mắt đặt lên người nàng quá sắc bén, Thương Thu ngẩng đầu, đối diện với con ngươi của thiếu nữ kia.
Đồng tử xanh biếc, con ngươi thật giống như ngọc lục bảo, ánh mắt vững vàng bắt được tầm mắt của nàng. Thương Thu nhìn con ngươi xa lạ kia, sững sờ, kinh ngạc với vẻ mỹ lệ của thiếu nữa kia.
Đó là ánh mắt của mãnh thú, lóe lên ánh sáng xanh biếc. Làm cho Thương Thu nhớ tới năm đó theo phụ thân cùng hoàng huynh đi săn thú, gặp được mãnh hổ kia. Tuy rằng màu mắt không giống nhau, thế nhưng ẩn chứa sức mạnh khiến cho người ta phải hoảng sợ. Tay run lên, hơi nghiêng người đi. Thương Thu hít một hơi nói, "Công chúa không cần như vậy, ta đối với ngươi không có ác ý."
Dường như Diệp Na công chúa không hiểu lời nàng vừa nói, cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm, thật giống như ánh mắt sói ác đang săn cừu non.
Đây là lần đầu tiên Thương Thu gặp vị Diệp Na công chúa trong truyền thuyết. Không tính là hoàn cảnh quá tốt, cũng không được tính là thời cơ tốt. Buổi tối ngày hôm ấy, Diệp Na công chúa muốn ép Bách Lý Dực ly hôn, kết quả ngược lại bị bắt, mà Thương Thu lại bị Bách Lý Dực gọi tới để động viên an ủi cho con sói thảo nguyên này, cũng mặc trên mình hỉ phục của tân nương, đồng thời ngủ ở trên giường cưới.
Thương Thu vốn cho là, ngoại trừ việc vừa mới gặp nhau, nàng cùng vị công chúa Khương Hồ này ở Bắc Hoa không có nhiều giao du, ai biết là duyên nợ, có muốn trốn cũng không trốn được.
Diệp Na công chúa gả cho Bách Lý Dực là cùng ngày với nàng, dựa theo sự tình vừa rồi, vị này địch thật không thể nào an phận. Đúng như dự đoán, vào Đông cung được 3 tháng, cứ 2 đến 3 ngày lại sinh sự, chỉ là đáng tiếc, mỗi lần sinh sự lại bị Bách Lý Dực đàn áp. Lâu dần, các thị vệ cùng thị nữ vốn cho rằng vị Thái Tử phi này không ưa vị Trắc phi kia, nhưng nhìn hai người nhiều lần đi cùng nhau, các thị nữ cùng thị vệ mới thở phào nhẹ nhõm.
Thương Thu vốn cho rằng Bách Lý Dực sẽ thương hoa tiếc ngọc mà không xử phạt Diệp Na, lại không nghĩ rằng, Bách Lý Dực không kiên nhẫn như thế.
Nhìn theo thiếu nữ tiến vào nhà chính, ngồi ở đổi diện mình không nói lời nào. Thương Thu nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng nõn ngồi ở một bên kia, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng, "Nếu Điện Hạ đã đem công chúa giao cho thần thϊếp, vậy trong khoảng thời gian này, công chúa phải chịu oan ức một chút."
Ai biết thiếu nữ ngồi đối diện mím mím môi, trừng mắt nhìn nàng, Con ngươi màu xanh biếc giờ đây ánh lên vẻ u buồn, bị ánh mắt ấy nhìn chằm chằm, tâm trạng Thương Thu không tốt chút nào, nhưng trên mặt vẫn như cũ không biến sắc, trong lòng suy nghĩ là nên làm thế nào nói chuyện với vị công chúa này, lúc này bên tai liền vang lên tiếng nói còn chưa sõi tiếng Trung Nguyên của một người, "Tên của ngươi, là Thương Thu ?"
Thương Thu sững sờ, nhìn về phía đối phương. Khuôn mặt xinh đẹp mang theo chất thảo nguyên này, có thể nhìn ra trong mắt thiếu nữ ấy một tia hứng thú.