Ngày mùng 2 tháng 12 ở Bắc Hoa, trước cửa mọi nhà đều đắp một người tuyết. Ở trên cổ người tuyết sẽ buộc 1 tấm vải đỏ thẫm, trên tấm vải đó sẽ viết một bài thơ tế Thần Tuyết của Lê Châu Thành. Một ngày nào đó, ở Lê Châu Thành sẽ chọn ra một người tuyết đẹp nhất, đề thơ tế hay nhất diễu hành từ Bắc Môn vòng qua Hoàng Thành đi tới Đông Môn. Ở ngoài thành Đông Môn sẽ bắt đầu cúng tế Thần Tuyết. Lúc này, bất luận nam nữ 12 tuổi, đều sẽ đứng vòng xung quanh người tuyết, tay cầm một lá cờ tung bay phất phơ theo gió. Dân chúng xung quanh nếu nhìn thấy những đứa trẻ cầm cờ này đi qua đều sẽ nâng lên tấm vài đỏ của người tuyết trước nhà mình lên để cầu phúc.
Vào ngày đó, nếu đứng ở Thất Tinh lâu - tòa nhà cao nhất trong Hoàng cung Bắc Hoa nhìn xuống, sẽ nhìn thấy cung Lưu Ly bên ngoài tường thành kia, cũng sẽ nhìn thấy một hàng dài những đứa trẻ cầm cờ phất phơ bay trong gió, khung cảnh thật vô cùng náo nhiệt.
Bầu không khí náo nhiệt như vậy, Bách Lý Dực chưa từng được chiêm ngưỡng qua. Bởi vì lúc nhỏ thân thể của nàng không khỏe. Nàng thậm chí chưa từng bước một bước ra khỏi cung điện, đến khi 8 tuổi, mẫu thân của nàng lại qua đời. Sau đó nàng được phụ thân đưa ra khỏi hoàng cung giao cho Địch Long tướng quân dạy võ nghệ, Văn tiên sinh thì dạy nàng binh pháp.......Vì vậy, nàng chưa từng được đứng trên Thất Tinh lâu, cũng chưa từng được nhìn thấy bầu không khí náo nhiệt của kinh thành những năm đó.........
Nàng chỉ được nghe thị nữ kể lại, mặc dù chỉ là được nghe kể lại những câu chuyện không đầu không đuôi chắp vá, nàng cũng có thể tượng tượng ra không khí náo nhiệt đến nhường nào....
Sau khi Thanh Vũ được Bách Lý Dực đáp ứng, vui mừng ngồi xổm trước đống tuyết lớn. Cũng không sợ tay lạnh, nàng cứ như vậy dùng tay nhỏ của mình vui đùa với tuyết trắng dưới chân, gương mặt vui mừng. Bách Lý Dực đứng ở sau lưng nàng, nhìn ngắm dáng vẻ vui mừng hiếm thấy ấy, ánh mắt Bách Lý Dực vô cùng ôn nhu. Gò má vốn vì nhiễm phong hàn mà trở lên trắng xám, giờ khắc này cũng có chút sức sống.
Hai người cứ như vậy đứng ở trong sân phủ đầy tuyết trắng, như hai đứa trẻ vô ưu vô lo nô đùa dưới làn tuyết trắng.
Lăn lăn đầu người tuyết, rồi lại lăn lăn thân tròn ục ịch của người tuyết,Bách Lý Dực cùng nàng nghe theo lời thị nữ chỉ điểm, cầm hạch đào cùng củ cải làm mắt cùng mũi, cứ đơn giản mà làm như vậy, một người tuyết cũng dần dần hoàn thành.
Thanh Vũ phái người vào thư phòng lấy một khăn đỏ đi ra, thắt ở trên cổ người tuyết, chắp tay thành kính. Bách Lý Dực nhìn ngắm Thanh Vũ đang nghiêm túc khấn vái như thế, trên môi nàng cũng nở ra một nụ cười nhợt nhạt, liền tiến lên nắm tay Thanh Vũ, nắm chặt lấy hai tay lạnh như băng kia, môi nàng kề sát tai Thanh Vũ thủ thỉ, "Tay đều lạnh như vậy, vẫn là mau mau vào trong nhà sưởi ấm đi."
Người sau lưng nhiệt độ rất cực nóng, Thanh Vũ ở trong ngực nàng xoay người, đưa tay thò vào trong cổ áo nàng, cười cười như tiểu hồ ly. Bàn tay lạnh lẽo như băng đột nhiên sờ lên cổ Bách Lý Dực, làm nàng không khỏi run lên một hồi. Nhìn đứa bé cười giảo hoạt trước mặt, Bách Lý Dực chỉ đành cười khổ nói, "Ta nói giúp ngươi sưởi ấm không phải là theo cách này."
Đối phương cũng không vì câu nói của nàng mà tha cho nàng, vẫn cứ ôm chặt lấy cổ Bách Lý Dực, biểu tình còn như trêu tức. Bách Lý Dực thật không có cách nào chịu được Thanh Vũ làm nũng như vậy, cũng đành bó tay chiều theo ý Thanh Vũ. Nàng khom lưng, đưa nàng ôm ngang lên, hướng đến phía phòng mà đi....
Thanh Vũ bị động tác bất ngờ của Bách Lý Dực giật mình một chút, sau đó lấy lại được bình tĩnh, ôm chặt lấy cổ nàng, hít vào một ngụm khí lạnh. Thanh Vũ liền nghe Bách Lý Dực thủ thỉ bên tai, "Làm ấm tay cho ngươi như thế cũng được, chỉ là không nên ở bên ngoài quá lâu, vẫn là nên về sớm nghỉ ngơi một chút."
Nàng từ trước đến nay vẫn là người chịu lạnh không giỏi, Bách Lý Dực luôn luôn quan tâm đến thân thể của nàng, đương nhiên cũng sẽ không đùa giỡn với sức khỏe của nàng như thế. Thanh Vũ cảm nhận được Bách Lý Dực quan tâm mình, vùi đầu ở trong lòng Bách Lý Dực ngoan ngoãn gật đầu.
Đêm đông vô cùng lạnh, Thanh Vũ đã say giấc mộng từ lâu. Bách Lý Dực cầm theo nửa bầu rượu ngồi trên lan can ngoài tẩm điện, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không nói một lời. Thị nữ thấy nàng đêm hôm còn chưa ngủ, lại lo lắng thân thể nàng vừa mới khỏi bệnh, khuyên thế nào cũng không đưa được nàng trở về phòng nghỉ ngơi, lại không dám quấy rầy Thanh Vũ đang ngủ say, liền tìm An Thị nữ mời tới đây, xem ra chỉ có An thị nữ mới có thể khuyên Bách Lý Dực trở về phòng.....
An thị nữ khoác trên người áo khoác thật dày, từ xa xa đã nhìn thấy Bách Lý Dực ngồi ở trong đình, đưa lưng về phía nàng. Xung quanh có 4 thị nữ đang kính cẩn cúi đầu đứng hầu. Dưới mái hiên cong được treo đèn l*иg màu đỏ, đem ánh sáng đỏ chiếu xuống tuyết trắng dưới bậc thang, tuyết vốn dĩ trắng tinh khôi được bao phủ lên màu ửng hổng, thật nói không ra được bao nhiêu kiều diễm. Cảnh sắc như vậy, dù là ai nhìn, cũng đều cảm thấy lạnh lẽo không tên.
An thị nữ nhìn đám thị nữ đang cầm áo khoác đứng hầu hai bên, cầm lấy áo khoác trong tay các nàng, hướng về Bách Lý Dực mà đi.
"Trời lạnh như thế này, công tử đêm nay không ngủ lại còn ngồi trong đình uống rượu, quả thật kỳ cục, nếu như lại nhiễm phong hàn lần nữa, vậy quả thực không tốt chút nào." An thị nữ đi tới bên cạnh Bách Lý Dực, nhìn bầu rượu trong tay nàng, lắc đầu khuyên can vài câu.
Bách Lý Dực cầm chén rượu trong tay, nghe giọng nói của An thị nữ, khẽ ngẩng đầu nhìn về phía nàng, cười nói, "An tỷ tỷ còn chưa ngủ ? Ngồi xuống đi."
Bách Lý Dực nâng cằm, ra hiệu cho nàng ngồi trên băng đá đối diện. An thị nữ hơi khom người lĩnh mệnh, ngồi ở trên băng đá lạnh lẽo, thấy Bách Lý Dực chỉ mặc trung y đơn bào, không nhịn được lại khẽ lảm nhảm vài câu, "Công tử mặc ít như vậy ngồi ngắm tuyết, cũng thật là......."
Nàng nói chưa xong đã bị Bách Lý Dực ngắt lời, "Thân thể của Cô cũng không kém đến thế, hôm nay trăng cũng thật đẹp, theo Cô uống một chén đi." Ba chém rượu trước mắt được Bách Lý Dực rót đầy hai chén, một để trước mặt Bách Lý Dực , một đẩy về phía An thị nữ.
Thấy Bách Lý Dực vẫn cứ thong dong như vậy, An thị nữ cũng đành nuốt lời định nói xuống, "Vâng." Lĩnh mệnh, kính Bách Lý Dực một chén. Bách Lý Dực cũng không nói, nâng chén uống cạn. Thời tiết giá rét như mùa đông này, không có gì hợp hơn là uống rượu, một chén rượu vào bụng, cảm giác ấm nóng hừng hực như thiêu đốt dạ dày, làm ấm trái tim lạnh lẽo của nàng, đem khí lạnh xung quanh đuổi đi.
"Đây là rượu 'Quân Tử Phong', là rượu hôm nay Thất công chúa mang tới, An tỷ tỷ cảm thấy thế nào ?" Bách Lý Dực tay cầm rượu nhìn An thị nữ hỏi.
An thị nữ suy nghĩ một chút, cười đáp, "Đồ Thất công chúa đưa tới, đương nhiên là đồ thượng hạng, Quân Tử Phong quả nhiên là rượu nổi danh đệ nhất của Nam Hạ này. Có điều vẫn không phải là rượu mạnh số 1. Trong số những rượu mạnh, phải kể đến Thiêu Đao Tử của Đoàn Gia ở Thương Châu."
Bách Lý Dực khoát tay áo nói, "Aizzz, bất quá chỉ hỏi ngươi có được hay không thôi, sao lại nói nhiều lời như vậy." Bách Lý Dực lại rót ra một chén rượu, đẩy tới trước mặt An thị nữ, "Hẳn là vì tỷ tỷ ngươi là người Thương Châu, cảm thấy muốn giới thiệu rượu của quê hương cho ta sao ?"
An thị nữ nghe nàng nói câu này, ngẩng người một chút, mím mím môi cười, "Nô tỳ đều là nói thật lòng, nếu là muốn làm ấm người, Thiêu Đao Tử so với Quân Tử Phong tốt hơn mấy trăm lần. Như vậy, công tử bây giờ là nên uống Thiêu Đao Tử. Huống chi, đêm đã khuya, công tử cũng nên về nghỉ ngơi."
Bách Lý Dực thấy nàng thao thao bất tuyệt, liền lập tức cười nói, "Muốn ta trở về nghỉ ngơi cũng được, bất quá tỷ tỷ phải uống chén nữa."
"Được." An thị nữ thấy nàng hiếm khi nổi lên tính khí trẻ con như vậy, cũng không nhiều lời nữa, khuôn mặt vốn dĩ luôn nhu hòa, giờ khắc này liền thay đổi thành khuôn mặt của nữ nhi giang hồ, liền cầm cốc một hơi uống sạch.
Bách Lý Dực cười cười, lại rót một chén nữa cho nàng, "Hai chén cũng đã cạn, vậy uống thêm một chén nữa đi, đủ ba chén. Cô nhiều năm đến nay, giờ khắc này mới được nhìn thấy tư thái tiêu sái của An tỷ tỷ."
An thị nữ ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt phức tạp. Mím mím môi, ánh mắt nhu hòa nhìn Bách Lý Dực, "Uống chén này xong, công tử phải đáp ứng ta trở về phòng nghỉ ngơi."
"Cô Vương nói luôn giữ lời, An tỷ tỷ yên tâm."
"Được." Nàng lại một hơi uống sạch.
Ba chén đã cạn, lời thề cũng lập. Bách Lý Dực rót một chén rượu, trước mặt An thị nữ uống cạn một hơi. Lại rót một chén nữa, tính cả chén trước nữa là 3 chén, đem chén hướng về An thị nữ giơ lên, "Ba chén đã cạn, như vậy, Cô liền ở đây nghe theo lời An thị nữ đi nghỉ, sau này Thanh Vũ, liền giao cho ngươi." Nàng đem rượu chậm rãi uống.
An thị nữ nhìn Bách Lý Dực uống rượu, không biết tại sao trong lòng dâng lên một chút chua xót, nàng gật gật đầu, cúi đầu đáp một tiếng. "Được."
Giờ khắc này, rốt cục nàng cũng hiểu được tại sao Bách Lý Dực thời gian gần đây khác thường.........Hóa ra nguyên do.....Ngày đó cuối cùng đã tới rồi sao ?
Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống, đem hành lang dài thật dài kia bao phủ bằng một làn sương trắng dày đặc. Bách Lý Dực từ đình đi về hướng tẩm điện. Mới vừa vào cửa, mùi hương quen thuộc phả vào mặt nàng, nàng cởϊ áσ khoác trên người xuống, vòng qua bức bình phong, đi về phía giường.
Nhiều ngày chăm sóc Bách Lý Dực như thế, Thanh Vũ lúc này cũng vô cùng mệt mỏi, hôm nay lại trong sân nô đùa một phen, thêm vào nữa trước khi đi ngủ Bách Lý Dực đã cho nàng uống một chén trà an thần, nàng lúc này đang nằm trên chiếc giường thật lớn say giấc đẹp.
Bách Lý Dực ngồi ở bên giường, nhìn Thanh Vũ đang nằm có chút thất thần. Người nằm trên giường kia, ngũ quan xinh đẹp động lòng người, tóc dài thật dài tán loạn phủ trên giường, bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài như ẩn như hiện dưới làn tơ lụa mềm nhẹ kia, chỉ cần nhìn ngắm nàng cũng đủ để cho đối phương cảm thấy thư thái.
Bách Lý Dực đưa tay, sờ sờ thái dương Thanh Vũ. Từ thái dương bắt đầu di chuyển, một tấc lại một tấc hướng về phía tóc nàng. Sợi tóc suôn mượt kia như trêu đùa đầu ngón tay lạnh lẽo của Bách Lý Dực , xúc cảm đó làm cho Bách Lý Dực nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng. Khi đó, tay Bách Lý Dực cũng xoa xoa tóc nàng, sợi tóc quấn lấy ngón tay trỏ của Bách Lý Dực , cứ như vậy cũng không muốn tách ra.
Từ 12 tuổi đến 20 tuổi, đều có đứa bé này bên nàng. Toàn bộ tuổi trẻ của nàng đều ở bên người này, nếu như mất đi người này, nàng còn lại gì đây ? Thanh Vũ.....không có giọng nói của ngươi, Bách Lý Dực ta sẽ có bao nhiêu cô đơn a.......
Nhưng là, vào thời khắc này, Bách Lý Dực biết, hoàn toàn biết, hai người bọn họ, nhất định phải tách ra. Bách Lý Dực ích kỉ, không cho phép bất cứ nữ nhân nào khác có được vị trí Vương phi của Thụy Vương kia, vị trí đó là của nàng - Thanh Vũ, nhưng Bách Lý Dực là nữ tử, mà phụ thân của Bách Lý Dực cũng là ngời biết rõ giới tính của nàng, giờ khắc này nàng sao có thể làm được điều ấy chứ ? Bách Lý Dực phải đấu tranh, phải là người có được quyền lực tối cao kia, chỉ cần nàng có được vị trí tối cao đó, mới không có ai, không có một người nào có thể chặt đứt đi đôi cánh của nàng, không có một ai có thể ngăn cản ước muốn đời đời kiếp kiếp ở bên người mà nàng thương....
Vì lẽ đó, Thanh Vũ, chờ ta, 8 năm hay 10 năm sau, ta nhất định dẫn theo mười vạn tinh binh từ Bắc Hoa đến đón ngươi trở về. Bởi vậy, trước đó, ngươi phải cố gắng, khỏe mạnh vì ta mà lớn lên.......
Nhìn ngắm nàng ngủ như thiên thần, Bách Lý Dực nở nụ cười, đem bàn tay lúc này đã ấm hơn của Bách Lý Dực đặt lên trên má người kia, lúc bàn tay Bách Lý Dực chạm lên má nàng, nước mắt không báo trước mãnh liệt rơi xuống hai bên gò má của Bách Lý Dực .......
Cũng không ai biết, trong đêm khuya giá rét hôm ấy, khuôn mặt luôn luôn lãnh lẽo cứng rắn của Bách Lý Dực , trước kia dù trong tang lễ của mẫu thân nàng cũng chưa từng rơi một giọt nước mắt, giờ khắc này nhìn về phía đứa bé kia, mím mím môi không một tiếng động gào khóc.
Con đường mịt mù phía trước, coi như cẩn thận thế nào, nếu có một ngày bước nhầm một bước.....
Một người dù có kiên cường như thế nào, cũng khát cầu có một thời điểm có thể yếu đuối a........
Ngày 12 tháng chạp năm Hạ Cảnh Đế thứ 21, Hoàng Đế Nam Hạ hạ chỉ, lệnh cho Hàn Quang làm khâm sai đại thần, mang theo lương thực tiếp ứng cho Thông Châu cùng Tế Châu. Sắc phong cho dân nữ Bách Lý Thanh Vũ làm Bắc quận chúa, cùng Thất công chúa Thương Thu và các quý tộc gom tiền tiếp tế cho Nhạc Trung Thành.
Cùng tháng, sứ giả Bắc Hoa phi mã vào Châu Thành, dâng thông gia quốc thư.......
Có một số việc, đúng là có muốn cũng không thể làm gì a.........