Chương 51

Sau khi

《Nhai Sơn》được công chiếu, các loại đồng nhân, tiểu thuyết, video nhao nhao được người hâm mộ đồng loạt xuất ra, tạo nên một cỗ dậy sóng. Bộ phim này được phát sóng ròng rã một tháng, cuối cùng thời điểm kết thúc lịch chiếu, phòng bán vé đã thu về được hơn 2 tỷ. Cũng bởi vì bộ phim này, giá trị của bản thân Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đã tăng lên gấp đôi.

Trần Quảng Thụ còn cùng Vương Thanh trêu ghẹo, "May mắn sớm cùng cậu hợp tác, nếu không còn không biết có mời được cậu hay không nữa."

Phim mới của Vương Thanh có tựa là《Qua Đường》, nội dung chính là kể về câu chuyện của một công nhân viên chức nhỏ nhoi tên là Từ Bình, vào một ngày ra ngoài làm việc, bởi vì đi đường tắt, qua một đầu đường nhỏ, kết quả tận mắt nhìn thấy một trận đấu súng gϊếŧ người. Cảnh sát, tội phạm, người nhà của người bị hại, ba hướng đều muốn tìm đến Từ Bình làm chứng. Từ Bình là một người phi thường nhát gan sợ phiền phức, hắn sợ gây chuyện lớn, cả ngày hoảng loạn, cuối cùng lựa chọn trốn tránh. Nhưng mà tránh né cũng không thể giải quyết được vấn đề gì, tên tội phạm tìm đến người nhà của hắn, cuối cùng cha mẹ và vợ của hắn đều chết dưới tay của tên tội phạm, Từ Bình cuối cùng rõ ràng bản thân trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, chỉ có thể phát sinh thêm càng nhiều tai họa. Từ Bình cuối cùng cũng đứng dậy, xác nhận hung thủ, hắn cuối cùng trưởng thành làm một người đàn ông có chủ kiến, cuộc sống bình ổn trở lại, nhưng đồng thời hắn cũng đã mất đi những người chí thân nhất trong cuộc đời.

Trần Quảng Thụ là một người vô cùng giỏi về xoáy sâu vào nhân tính, nghiên cứu thảo luận nhân tính, bởi vậy phim của ông mặc dù đắt khách, nhưng bình luận khen chê luôn không đồng nhất. Vương Thanh một mực chưa từng diễn qua dạng nhân vật này, đối với hắn mà nói, lần này là một lần khiêu chiến cực kỳ lớn.

Vương Thanh diễn qua rất nhiều nhân vật, nhưng một nhân vật nhát gan sợ phiền phức đến như vậy, một người không có ý chí gì, hắn căn bản chưa từng thể nghiệm. Mà một người vô dụng như vậy, vì điều gì mà cuối cùng lại cấp tốc trưởng thành lên, Vương Thanh cảm thấy có chút không rõ ràng cho lắm. Trước đó cùng Trần Quảng Thụ thảo luận kịch bản, Vương Thanh mặc dù có rất nhiều kiến giải, nhưng có rất nhiều chuyện thường thường đều nói rất dễ, cho đến lúc thực sự muốn đi vào nhân vật, Vương Thanh phát hiện bản thân hoàn toàn không tiến vào được.

Rất nhanh sẽ tiến đoàn làm phim, Vương Thanh lâm vào một trận nóng nảy quay cuồng, Phùng Kiến Vũ tự nhiên cũng nhìn được vào trong mắt. Cậu hiểu được dạng người như Vương Thanh chưa từng nếm qua khổ, lại là một người bản thân vô cùng có chủ kiến, sẽ rất khó hiểu được loại cảm giác hoảng mang lo sợ suốt cả ngày, huống chi hiện tại Vương Thanh đã mạnh đến không cần sợ chuyện gì nữa.

Thời điểm Vương Thanh về nhà buổi tối khuya, Phùng Kiến Vũ đã bày sẵn một bàn thức ăn. Vương Thanh hơi kinh ngạc, bởi vì từ sau khi hai người bọn họ sống với nhau, Phùng Kiến Vũ chưa từng nấu nướng, đều là do Vương Thanh nấu cho cậu ăn.

Phùng Kiến Vũ thoạt nhìn sắc mặt cũng không tốt, nhìn thấy Vương Thanh trở về ngữ khí liền lạnh lùng, "Ăn cơm đi."

Vương Thanh vừa đi vào vừa cởi ra áo khoác và nút khoen ống tay áo, "Sao vậy, tâm tình không tốt?"

Phùng Kiến Vũ mặt không biểu tình, kéo ra ghế ngồi xuống, "Cơm sắp nguội rồi, mau ăn đi, ăn xong đôi bên hảo tụ hảo tán(1)."

Vương Thanh sửng sốt, lập tức tiến lên đem cậu kéo dậy, "Em nói gì vậy? Ai muốn cùng em tách ra chứ!"

"Anh nghe không hiểu sao, em muốn chia tay với anh." Phùng Kiến Vũ níu lấy tay của hắn, cố gắng kéo cổ tay từ trong tay Vương Thanh ra ngoài, "Một bữa cơm cuối cùng, có thể đàng hoàng ăn cùng nhau không?"

Vương Thanh túm chặc lấy cổ tay của cậu, kéo cậu đến gần, chế trụ đầu của cậu trực tiếp hôn xuống, Phùng Kiến Vũ rất nhanh hiểu được Vương Thanh đang làm cái gì, thế là gắt gao khóa chặt miệng của mình.

Vương Thanh nắm lấy cằm của cậu, Phùng Kiến Vũ bị đau liền há miệng ra, đầu lưỡi Vương Thanh thuận thế thẳng tắp tiến vào. Vừa hôn vừa dùng hạ thân ma sát vào người Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ rất nhanh đã có phản ứng, vì vậy làm cho Vương Thanh có chút đắc ý.

Bữa cơm này đúng là ăn không vô nữa, Phùng Kiến Vũ trực tiếp bị Vương Thanh nâng lên tiến vào trong phòng ngủ. Trong khoảnh khắc bị ném lên giường Phùng Kiến Vũ tựa hồ có chút tỉnh táo lại, Vương Thanh nhanh chóng tiến lên mạnh mẽ cởϊ qυầи của cậu kéo xuống đầu gối, Phùng Kiến Vũ lúc này cho dù muốn chạy cũng không chạy nổi được nữa.

"Anh tỉnh táo một chút đi." Phùng Kiến Vũ muốn xoay người kéo lại quần của mình, kết quả Vương Thanh lại mạnh mẽ kéo cậu xoay lật ngược trở ra, trực tiếp áp lên thân người cậu.

"Đừng nháo, đừng nháo nữa mà, em không có muốn cùng anh chia tay. Đều là do Tần Tang thấy anh gần đây không tiến vào nhân vật được, cho nên bảo em cùng anh chia tay, thử xem anh có thể lĩnh hội được sự hoảng loạn của nhân vật hay không."

Vương Thanh hừ một tiếng, tại trên mông cậu hung hăng vỗ xuống một cái, "Dám cùng người khác cấu kết trêu đùa làm anh sợ, đáng phạt."

Sau đó Phùng Kiến Vũ gọi điện cho Tần Tang, "Biện pháp của chị hoàn toàn không được, gặp nạn chính là em đây nè."

Tần Tang ở bên kia đầu dây cười đến vui vẻ, "Vốn là không làm được a, chị cũng không hề trông cậy vào việc này có thể thành công. Chị đây chính là cảm thấy Vương Thanh gần đây quá mức khẩn trương, hoàn hảo để cho em trấn an cậu ta một chút."

Phùng Kiến Vũ nghĩ thầm, cho nên chính là cái mông của tôi gặp nạn có đúng không, người đại diện như vậy thật là được a.

Lần này nháo loạn xong Phùng Kiến Vũ tự nhiên phát hiện dường như có chút tác dụng, chí ít Vương Thanh thoạt nhìn không còn tinh thần căng thẳng như trước nữa. Hai người lúc mới vừa ở bên nhau đã ước định, sẽ không can thiệp vào công việc của đối phương, cho nên chuyện công việc, Phùng Kiến Vũ sẽ rất ít khi mở miệng. Nhưng lần này là ngoại lệ, Phùng Kiến Vũ cảm thấy vẫn phải nên cùng Vương Thanh chậm rãi nói chuyện.

"Thời điểm khi em vừa mới gia nhập vào giới giải trí, hệ chủ nhiệm đã đề cử em tiến vào một đoàn làm phim, lúc ấy em vẫn cảm thấy mình diễn xong bộ phim này, nhất định có thể hồng. Thế nhưng đến lúc em đến đoàn phim, em mới biết được em bị người ta chỉnh lấy trêu đùa."

Nghe đến đó, Vương Thanh trong lòng một trận khó chịu, bàn tay siết thật chặt bàn tay của Phùng Kiến Vũ, Phùng Kiến Vũ vỗ vỗ tay của hắn, ra hiệu hắn mọi chuyện đều đã qua.

"Sau khi đến đó, em mới biết được vai diễn của em bị cướp đi, đạo diễn cho em một nhân vật khác. Cái nhân vật kia từ đầu đến cuối đều không cần em lộ mặt, cuối cùng vẫn là nhìn thấy em đáng thương, đạo diễn đã cho em một ống kính, trong suốt bộ phim đó, duy nhất một cảnh lộ mặt. Về sau thẳng đến khi em nổi danh, vị đạo diễn kia mỗi lần nhìn thấy em, đều sẽ rất cẩn thận từng li từng tí, sợ em ghi hận sẽ trở tay chỉnh ông ta. Dù sao ông ta chỉ là một đạo diễn nhỏ, cũng không có bối cảnh gì quá lớn. Loại người như ông ta, kỳ thật rất e ngại những người so với mình có uy quyền lớn hơn, ông ta sợ chính mình làm không tốt, thì sẽ không có ngày tốt lành."

Vương Thanh nguyên bản ngoài ý muốn Phùng Kiến Vũ vì sao lại cùng mình giảng giải chuyện trước kia, nghe đến đó tựa hồ hiểu được, cái người đạo diễn này so với nhân vật trong phim của mình dường như cũng có điểm tương đồng. Vương Thanh dường như có được chút cảm giác lĩnh ngộ, lại nghe Phùng Kiến Vũ nói tiếp.

"Anh cẩn thận nghiên cứu kịch bản một chút, đứng ở một góc độ suy nghĩ xem Từ Bình vì cái gì mà lahi nhát gan sợ phiền phức đến như vậy."

Vương Thanh gật đầu rồi nhanh chóng đi ra xem kịch bản, Phùng Kiến Vũ quan sát hắn rồi yên lặng ngẫm nghĩ, chính mình dường như cũng phải nên cẩn thận tìm một cái kịch bản mới rồi a.

- Hoànchương 51 -

____________________

(1) Hảotụhảotán: Gặpgỡvuivẻ, chiatayanbình.