"Sáng sớm anh đã liên lạc với Tả Hữu, để cậu ta chuyển lời đến phụ tá của em hôm nay không cần đến gọi em, em có thể ngủ thên một lát. Buổi chiều em có một cái thông báo, anh sẽ không để cho em đến trễ đâu."
Thời điểm Phùng Kiến Vũ mơ mơ màng màng tỉnh dậy vào buổi sáng, Vương Thanh đang ôm cậu, sau đó nói cho cậu nghe an bài của hôm nay. Phùng Kiến Vũ nhẹ gật đầu, khó được lần đầu tiên nằm ỳ không dậy nổi. Vương Thanh thấy cậu lại ngủ thϊếp đi, thế là bắt đầu đi làm bữa sáng cho Phùng Kiến Vũ, cả ngày hôm nay hắn không có công việc, vừa vặn có thể ở nhà chiếu cố thật tốt cho Phùng Kiến Vũ rồi.
Đợi đến lúc Phùng Kiến Vũ hoàn toàn thức dậy hẳn, cậu ở trên giường nhớ lại một chút, Vương Thanh nói buổi sáng đã liên lạc với Tả Hữu...... Thôi xong, Phùng Kiến Vũ che mắt của mình, cái tên ưa bát quái này không chừng lại muốn nghĩ như thế nào nữa đây a.
Giãy dụa ngồi dậy, Phùng Kiến Vũ mắt nhìn đồng hồ, chỉ mới 9 giờ mà thôi. Eo có một chút mỏi, phía dưới cũng có chút cảm giác ê ẩm trướng trướng, nhưng cũng may là khô mát, nói rõ việc Vương Thanh đã giúp mình vệ sinh sạch sẽ rồi. Vương Thanh nghe thấy trong phòng ngủ có chút tiếng động, thế là xoa xoa mình tay tiến vào xem xét, quả nhiên Phùng Kiến Vũ đã rời giường.
"Dậy rồi? Không muốn nằm thêm một lát nữa sao?" Vương Thanh mặt mang theo ý cười, vào giờ phút này Phùng Kiến Vũ chỉ cảm thấy hắn phi thường muốn ăn đòn, nếu không phải tối hôm qua lại bị Vương Thanh về sau đè ép làm thêm một lần, cậu hôm nay làm sao lại không thể đúng giờ rời giường được chứ.
"Ngủ cũng không được dễ chịu cho lắm, cho nên thức dậy." Phùng Kiến Vũ đỡ eo dịch chuyển vào phòng tắm, Vương Thanh tiến lên giúp cậu ấn ấn hai lần, sau đó hôn lên đầu tóc bù xù của cậu một cái, "Rửa mặt xong đi ra ăn cơm, anh đã làm xong bữa sáng cho em."
Ngay lúc hai người tình nồng mật ý thưởng thức bữa sáng, Tả Hữu và Tần Tang đồng thời điện thoại đến, hai người lập tức cảm thấy bất ổn.
"Mau xem weibo! Anh và Vương Thanh đều lên đầu đề, mặc dù không có chỉ mặt gọi tên, nhưng xem qua tin tức kia đều thừa biết là hai anh rồi!" Âm thanh gấp gáp hỗn loạn truyền đến, khiến cho Phùng Kiến Vũ trong lòng bất giác trở nên hoảng hốt.
Chẳng lẽ tối hôm qua mình và Vương Thanh bị người chụp được? Vương Thanh bên này cúp điện thoại xong cũng là một mặt hốt hoảng, hai người cùng nhau mở ra weibo, nhìn thấy trên hot search là một cái ID Vạch Trần chưa từng thấy qua. Vạch Trần nói rằng trong thời điểm quay 《 Chiến Hỏa 》, bởi vì Viên Lạp ở phim trường phát huy không tốt, có chút ảnh hưởng đến tiến độ, thế là đến tìm hai vị ảnh đế nào đó cáo lỗi, kết quả bị ảnh đế mắng khóc. Bài post còn có một tấm ảnh, là lúc Viên Lạp từ trong phòng hai vị ảnh đế nào đó đi ra bị chụp được, Viên Lạp đang lau lau nước mắt. Vạch Trần còn xưng, đêm đó lúc Viên Lạp từ phòng hai vị ảnh đế nào đó bước ra, rất nhiều nhân viên công tác đều nhìn thấy.
Hai vị ảnh đế nào đó tuy không nói thẳng ra là ai mà đã đợc rõ ràng ám chỉ, phần bình luận dưới weibo đã là một mảnh hỗn loạn, người hâm mộ của Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đương nhiên sẽ không tin tưởng dạng tin đồn này, nhưng mà người hâm mộ của Viên Lạp đã cảm thấy idol nhà mình bị khi dễ, muốn đòi một cái công đạo.
Chuyện này mang đến ảnh hưởng thế nào không cần nói cũng biết, dù sao ba người trong phòng nói gì chỉ có ba người bọn họ biết mà thôi, nhưng từ ảnh chụp lúc Viên Lạp từ trong phòng hai người bước ra mà xem, lúc ấy trong phòng nhất định đã có chuyện gì đó xảy ra.
Vương Thanh rất giận, nhưng đồng thời cũng thở dài một hơi. Mặc dù biết Viên Lạp không phải hạng người gì tốt, nhưng không nghĩ đến cậu ta sẽ làm ra loại sự tình này.
Phùng Kiến Vũ ngược lại khẽ bật cười, "Em ngược lại thật muốn xem một chút cậu ta đến cùng muốn làm ra chuyện gì."
Viên Lạp sau khi kết thúc tiết mục phỏng vấn rất nhanh bị phóng viên bao vây, tất cả micro và máy chụp đều hướng cậu ta.
"Xin hỏi buổi sáng hôm nay tin tức hot trên weibo là thật sao?"
"Xin hỏi cậu thật sự bị Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ nhục mạ sao?"
Viên Lạp ra hiệu tất cả mọi người an tĩnh lại, "Sự tình không phải như vậy, đêm đó không sai là tôi thực sự có đến xin lỗi, nhưng sự thật Thanh ca và Vũ ca chỉ nói với tôi không có việc gì, bảo tôi không cần để ở trong lòng."
"Đã vậy xin hỏi lúc cậu từ phòng hai vị ảnh đế đi ra, vì sao lại khóc?"
Phóng viên đuổi đánh tới cùng, không có được kết quả cuối cùng thề không bỏ qua.
Viên Lạp sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh điều chỉnh tâm tình của mình, "Cùng...... Thanh ca Vũ ca không có quan hệ......"
*Đã không có quan hệ vì cái gì mới vừa từ phòng bọn họ bước ra lại khóc chứ a?"
*Thật xin lỗi, xin đừng hỏi nữa, xin nhường một chút, nhường một chút." Trợ lý của Viên Lạp nhanh chóng cùng nhân viên công tác đem phóng viên tách ra, một đường hộ tống Viên Lạp lên xe.
Sau cuộc phỏng vấn này, biểu tình sững sờ kia của Viên Lạp càng khiến cho nhiều người tin tưởng Viên Lạp nhất định bị Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ khi dễ, người qua đường bình luận nhao nhao thiên về một bên, cảm thấy hai người nổi danh liền bắt đầu đùa nghịch người mới đánh tiếng.
Tả Hữu và Tần Tang cũng không biết đêm đó đến cùng xảy ra chuyện gì, muốn lên tiếng thanh minh cũng cần phải hiểu rõ đêm đó đến cùng xảy ra chuyện gì chứ a, thế là hai người đều nhao nhao chạy đến tìm Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ.
Kết quả Phùng Kiến Vũ một bộ dáng vử vô cùng thảnh thơi, Vương Thanh còn đang ở nhà của Phùng Kiến Vũ nấu cơm trưa cho cậu.
"Hai người các người thật sự là quá vô tâm a, thời gian trôi qua không tệ." Tả Hữu ở phòng bếp đi qua đi lại quan sát, nhìn xem Vương Thanh đang làm gì cho bữa trưa.
Tần Tang bị tức đến không nhịn được, "Loại tin tức này rất nghiêm trọng! Hai người có thể biết tự giác một chút có được hay không! Đêm đó đến cùng xảy ra chuyện gì? Mà lại trùng hợp như vậy cậu ta mới từ trong phòng hai người đi ra liền bị chụp được, tin tức này chỉ sợ là có người cố ý a."
Phùng Kiến Vũ thấy Tần Tang sốt ruột, vì vậy nói: "Tần tỷ, đêm đó thật sự chuyện gì cũng không có phát sinh, cậu ta trong buổi phỏng vấn đều là nói thật. Cậu ta đúng là đến xin lỗi, chúng ta cũng xác thực nói cho cậu ta biết có sao. Về phần cậu ta tại sao sau khi ra ngoài lại khóc, cũng thật như cậu ta đề cập, cùng chúng ta không quan hệ. Cuộc phỏng vấn này, cậu ta chưa hề nói một câu nói dối."
Tần Tang tự nhiên tin tưởng Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh không có khả năng đối với Viên Lạp nói ra việc gì nghiêm trọng, Viên Lạp mỗi một câu nói đơn độc trào ra cũng đều là nói thật, nhưng chính là thái độ rõ ràng sững sờ của cậu ta, lại làm cho người ta cảm thấy cậu ta chỉ sợ thật sự đã bị ủy khuất, chỉ là không dám nói ra lời.
"Cái tên Viên Lạp này, thật sự là xem nhẹ cậu ta rồi." Tả Hữu nhớ đến trước đó gặp qua cậu ta ở phim trường, cũng không nghĩ đến người này kỳ thực lại bỉ ổi như vậy. Cuộc phỏng vấn này cậu ta nói mỗi một câu nói đều là sự thật, để cho người ta muốn bắt cũng không bắt được lỗ thủng. Ngày đó trong phòng chỉ có ba người bọn họ, nói cái gì cũng chỉ có ba người bọn họ biết, nếu như Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ đưa ra lí do thoái thác nhất trí, chỉ sợ người ở bên ngoài nhìn thấy, bất quá cũng chỉ cho là do hai người bọn họ cha đậy cho nhau mà thôi.
"Đại Vũ buổi chiều còn có một tiết mục phải ghi hình, tối nay rồi nói sau, cơm nấu xong rồi, trước đến ăn cơm đi." Vương Thanh bày ra một bàn thức ăn đã nấu xong, sau đó lãnh tĩnh nhìn Tả Hữu và Tần Tang: "Thật ngại quá, không có nấu phần cho hai người."
- Hoànchương 44 -