Từ lúc về sau Viên Lạp không gây nên rắc rối gì nữa, tiến độ quay chụp lập tức trở nên nhanh chóng, ngày đoàn phim hơ khô thẻ tre
(chính thức đóng máy) vừa lúc là ngày cuối cùng của tết nguyên đán. Một ngày này đường về chen kín người, đoàn phim không muốn chen chúc cùng người khác, thế là đều đợi đến qua lễ mới mua vé máy bay.
Vốn nghĩ rằng đã qua lễ rồi thì người hâm mộ đến đón sẽ ít đi rất nhiều, kết quả thời điểm Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ trở lại Bắc Kinh, phát hiện nhân số dường như cũng không hề so với thường ngày ít đi chút xíu nào hết.
Cùng ngày sau khi đón máy bay trở về, có fan hâm mộ chỉnh sửa ảnh chụp, đột nhiên phát hiện, một người từ trước đến giờ không mang bất kỳ trang sức gì trên người, trên tay đột nhiên nhiều ra thên một cái vòng tay. Sau khi ảnh được post lên, một đám người hâm mộ bắt đầu nghiên cứu, cái này không phải là khóa đồng tâm tình yêu của một nhãn hiệu trang sức tình nhân nổi tiếng sao. Người hâm mộ trong lòng hơi hồi hộp một chút, Phùng Kiến Vũ đang yêu! Là ai! Nhất định phải đem nữ nhân kia tìm ra được! Từng fan hâm mộ bắt đầu phân bố nhiệm vụ, những nữ diễn viên dạo gần đây lớn nhỏ từ 18 đến 30 tuổi, toàn bộ đều phải quan sát thật cẩn thận, xem ai cùng Phùng Kiến Vũ đeo vòng tay giống nhau.
Thời điểm Phùng Kiến Vũ lướt weibo nhìn thấy được, cảm thấy đám fan hâm mộ cũng là mắt sắt, rõ ràng mình đã cố gắng nhét vào trong tay áo, kết quả sờ soạng tóc một chút cũng bị chụp được. Nhưng mà vòng tay này, đoán chừng bọn họ cũng không thể nào tìm ra được nữ diễn viên cùng đeo cùng vòng tay rồi.
Vương Thanh đưa Phùng Kiến Vũ về chỗ ở, Phùng Kiến Vũ đột nhiên nhớ ra gì đó, đề nghị: "Em muốn đến xem căn hộ của anh."
Vương Thanh đương nhiên biết Phùng Kiến Vũ nói là không phải ở Hoa Lai, mà là căn hộ ở Long Hồ, hắn nhớ đến điều gì, có vẻ hơi chột dạ, "Nhất định muốn xem sao?"
Phùng Kiến Vũ gật đầu, "Em muốn xem." Dừng một chút, Phùng Kiến Vũ cười lên, "Làm sao vậy? Kim ốc tàng kiều sao? Không dám để em đến?"
Vương Thanh lập tức gấp gáp, "Làm sao có thể, anh chỉ là...... Dù sao khi em đến, không cần cảm thấy anh là biếи ŧɦái là được."
Căn hộ Vương Thanh mua ở Long Hồ cách căn hộ của cậu cũng không gần, xa cách nhau tận hai tòa nhà. Con người Vương Thanh đặc biệt thích thiết kế đơn giản, cho nên toàn bộ trang trí trong phòng ốc đều lấy trắng xám đen làm điểm chính. Trang trí đơn giản nhưng không mất đi sự thông thoáng, bên trên có trang trí thêm thực vật xanh, bên trong tao nhã sang trọng khiến người ta cảm thấy rất ấm áp, Phùng Kiến Vũ cơ hồ một cái chớp mắt liền thật yêu thích thiết kế nơi này.
Nguyên bản Phùng Kiến Vũ còn rất kỳ quái Vương Thanh vì sao lại sợ mình cảm thấy hắn biếи ŧɦái, căn phòng này nhìn quanh cũng không có điểm nào đáng giá biếи ŧɦái hết a. Song khi lúc cậu mở ra phòng ngủ của Vương Thanh, cậu rốt cuộc hiểu rõ Vương Thanh chột dạ là vì cái gì.
Trong phòng ngủ Vương Thanh có đặt vào một chiếc kính viễn vọng, Phùng Kiến Vũ quay đầu nhìn thoáng qua Vương Thanh, Vương Thanh trông đặc biệt bất an. Cậu đi về phía trước, kéo ra màn cửa sổ, đối kính viễn vọng xem xét, hình ảnh bên trong xuất hiện rõ ràng là căn hộ của mình. Cậu lúc này mới phát hiện phòng khách lớn nhà của mình ở chính là đối diện với phòng ngủ của Vương Thanh, cho nên Vương Thanh......
"Anh thật sự không phải là...... Anh chỉ là ngẫu nhiên muốn nhìn xem em đã về nhà hay chưa, chỉ muốn nhìn em một chút mà thôi." Vương Thanh có chút gấp gáp giải thích. "Em thường xuyên đi quay phim, rất ít ở lại Bắc Kinh, nhưng nếu như em trở vêd Bắc Kinh, nhất định là sẽ về nhà. Lúc trước anh cũng không dám thông qua cách thức khác đi bắt chuyện với em, nhưng lại muốn gặp em, cho nên...... Anh thật sự chỉ muốn nhìn em một chút mà thôi......"
Phùng Kiến Vũ che lại miệng hắn đang líu lo không ngừng, "Hiện tại người thật đang ở ngay trước mặt anh, ngay trong vòng tay anh, anh không cần vật này nữa rồi."
Vương Thanh kéo xuống bàn tay của cậu, mười ngón đan xen, "Anh làm em nổi giận sao?"
Phùng Kiến Vũ cười hỏi: "Giận anh quá yêu em sao?"
Vương Thanh thấy cậu không tức giận, thế là yên lòng, "Về sau anh sẽ thường xuyên sang bên này, về sau bị người khác bắt gặp được cũng sẽ không sợ, dù sao căn hộ này anh đã mua nhiều năm như vậy rồi."
Nghĩ tới đây, Vương Thanh quả thực muốn cho mình một tràn vỗ tay, lúc trước cũng là do cơ trí, mua ngay căn hộ ở Long Hồ. Về sau nếu như bị người khác nhìn thấy cùng Phùng Kiến Vũ cùng ra cùng vào, cũng có thể hào phóng nói: "Thời điểm tôi chưa nhận biết Phùng Kiến Vũ đã mua một căn hộ ở chỗ này rồi, chuyện chính là trùng hợp như vậy đó."
Đối với sự yêu thích căn hộ này, Phùng Kiến Vũ tự nhiên đem toàn bộ xó xỉnh trong căn hộ xem xét đến mấy lần cũng không thấy chán, Vương Thanh một mực ở phía sau không nhanh không chậm đi theo cậu.
"Căn hộ này là tìm ai thiết kế, thật sự rất tuyệt a."
"Là tự mình anh thiết kế, sau đó tìm người trang trí, em thích nó như vậy, không bằng chuyển đến đây đi?" Vương Thanh tựa ở bên khung cửa, đối với Phùng Kiến Vũ phát ra lời mời.
Phùng Kiến Vũ xoay người nhìn hắn, "Ở gần nhau như vậy, cũng không còn tồn tại vấn đề chuyển dời nữa rồi đi."
Vương Thanh kéo tay của cậu, "Ở cùng nhau và ở gần nhau, vẫn là có điểm khác nhau, có phải không?"
Hai người vừa mới bắt đầu yêu đương, tự nhiên đều muốn mỗi ngày ở cùng một chỗ, tâm tư tự nhiên cũng đều giống nhau, nhưng Phùng Kiến Vũ vẫn còn bảo lưu một tia lý trí. Trước mắt hai người còn chưa dự định muốn công khai, bị bắt gặp ở cùng một khu căn hộ và bị bắt gặp ở cùng một nhà, ý nghĩa của hai việc này thế nhưng là hoàn toàn bất đồng.
Thấy Phùng Kiến Vũ chỉ nhìn mình không nói lời nào, Vương Thanh cười nhéo nhéo mặt của cậu, "Đùa em thôi, anh biết hiện tại vẫn chưa phải lúc."
Trên môi đột nhiên nóng lên, Vương Thanh lúc này mới kịp phản ứng đây là Phùng Kiến Vũ lần thứ nhất chủ động hôn mình. Phùng Kiến Vũ hôn xong liền muốn rút lui, Vương Thanh đằng nào chịu bỏ qua cho cậu, hai tay hữu lực đè lại đầu của cậu, môi lưỡi lại tiếp tục đuổi theo.
Trong thời gian quay phim hai người đều là nhẫn nại lại nhẫn nại, dù cho trở vào trong phòng, cũng không dám làm ra hành động gì quá khích. Lần này trở về nhà, Phùng Kiến Vũ lại chủ động hôn mình, Vương Thanh đằng nào chịu bỏ qua cho cậu.
Đầu lưỡi đều bị mυ"ŧ đến tê dại, Vương Thanh rốt cuộc cũng chịu buông tha cậu, ngược lại hắn tiếp tục thuận cổ hôn xuống, hai người sau khi về nhà đồng đều cởi ra áo khoác, Phùng Kiến Vũ lúc này trên thân chỉ mặc một chiếc áo len rộng rãi, tay Vương Thanh từng chút len lỏi vào, bắt đầu ở tại bên hông Phùng Kiến Vũ vuốt ve. Ngón tay Phùng Kiến Vũ đặt ở trên vai Vương Thanh lập tức nắm chặt, bàn tay Vương Thanh có chút chai sạn, mang theo thô ráp, ngược lại làn da bên hông Phùng Kiến Vũ rất là non mịn, bị Vương Thanh sờ một chút khiến cho toàn thân Phùng Kiến Vũ chỉ muốn run lên.
Khi tay Vương Thanh muốn tiếp tục di dời xuống, thời điểm hữu ý vô ý chạm đến bộ vị nào đó, Phùng Kiến Vũ đột nhiên đẩy hắn ra.
Vương Thanh có chút không hiểu, "Sao thế?"
Phùng Kiến Vũ ổn định khí tức, bên trong miệng lầm bầm nói ra mấy chữ, "Em không muốn ở dưới."
Vương Thanh:......
- Hoànchương 41 -