"Đại Vũ?"
"Đại Vũ?"
"Phùng Kiến Vũ?"
Thẳng đến Phùng Kiến Vũ bị đẩy một cái, mới đột nhiên lấy lại tinh thần, sau đó phát hiện đạo diễn một mặt lo lắng đang nhìn mình.
Ban đầu Phùng Kiến Vũ ngồi bên cạnh đạo diễn xem ghi hình, xem một chút, lại bắt đầu xuất thần, bắt đầu nghĩ ngợi Vương Thanh và Trần Quảng Thụ bàn bạc có thành không.
"Thật xin lỗi đạo diễn." Phùng Kiến Vũ nhanh chóng ngồi ngay ngắn, từ trên bàn bên cạnh cầm lấy một chai nước, muốn uống chút nước thanh tỉnh một chút.
Kết quả đạo diễn chỉ yên lặng nhìn Phùng Kiến Vũ không hề mở nắp chai, trực tiếp bỏ vào bên miệng, sau đó lấy lại tinh thần, bản thân mình căn bản không có vặn nắp.
Phó đạo diễn đứng ở một bên, nhịn không được cười ra tiếng, "Ha ha ha ha, Phùng ảnh đế anh thật sự là bị Vương ảnh đế làm hư rồi, trước đây mỗi ngày đều có anh ấy vặn nắp chai cho anh, hôm nay anh ấy không ở, cho nên anh chai nước cũng không biết uống."
Phùng Kiến Vũ nhẹ nhàng nhìn phó đạo diễn một chút, cái nhìn này dọa đến phó đạo diễn câm như hến.
Đạo diễn bắn một ánh mắt cho phó đạo diễn, để chính cậu ta trải nghiệm, phó đạo cũng không tính là ngốc, nháy mắt liền hiểu được ngay.
Phùng Kiến Vũ ngại ngùng cười lên, "Thật có lỗi, có chút thất thần, chúng ta tiếp tục xem."
Đạo diễn gật gật đầu, trong nháy mắt quay đầu lại nhìn thấy Vương Thanh đi đến, ông đang muốn lên tiếng, lại nhìn thấy Vương Thanh làm một tư thế suỵt với mình.
Phùng Kiến Vũ vẫn không hề hay biết, cậu uống nước xong, đem cái nắp vặn chặt, đoan chính đặt ở bên chân mình. Đột nhiên trước mắt tối sầm lại, ánh mắt của mình bị một đôi bàn tay to lớn che lại.
Phùng Kiến Vũ phản xạ có điều kiện, bắt lại hai bàn tay đang che ở trên mắt mình, "Ai?"
Trên đỉnh đầu truyền đến tiếng cười trầm thấp, cố ý cất cao thanh tuyến, "Cậu đoán a."
"Vương Thanh, anh ngây thơ quá đi." Phùng Kiến Vũ đẩy ra tay Vương Thanh, ngửa về đằng sau nhìn một cái, xác nhận là Vương Thanh, cậu càng thêm yên lòng.
Vương Thanh cười cười cùng đạo diễn bắt chuyện, sau đó ngồi xổm xuống, "Làm sao cậu biết là tôi?"
"Thanh âm rất rõ ràng được không, tôi cũng không phải kẻ điếc."
Một bên đạo diễn quăng đến một ánh mắt, ánh mắt kia rõ ràng là đang nói nếu không phải nhìn thấy được Vương Thanh, tôi căn bản nghe không ra đó là giọng của Vương Thanh được không, xin hỏi cậu làm sao nghe được?
Vương Thanh cười kéo kéo tay áo cậu, "Cậu đối với giọng nói của tôi quen thuộc đến như vậy a?"
Phùng Kiến Vũ tức giận kéo về tay áo của mình, cẩn thận tỉ mỉ vuốt vuốt, "Trở lại thật là nhanh a, lặng yên không tiếng động."
"Bàn bạc rất thuận lợi, cho nên nói xong liền trở lại, cám ơn cậu."
Phùng Kiến vũ có chút không hiểu, "Cám ơn tôi?"
Vương Thanh cười đến một mặt ôn nhu, "Trần đạo nói, cám ơn lễ vật của cậu."
Phùng Kiến Vũ bị dọa đến gấp gáp che miệng của hắn lại, "Tối về lại nói."
Vương Thanh chờ sau khi Phùng Kiến Vũ tắm rửa xong đi ra, mau chóng tiến đến trước lấy lòng cười, "Cậu xem khoai tây chiên này, vừa ra vị mới, vị matcha. Còn có hiệu thịt bò khô này, món ngon nhất, tôi mua về 20 gói. Còn cái này là kẹo me chua ngọt, có đôi khi tôi không quá muốn ăn cơm, thì sẽ ăn một cái, nếu thời điểm cậu cảm thấy khẩu vị không tốt, cậu đến tìm tôi lấy, tôi cũng không biết cậu có ăn chua hay không."
Phùng Kiến Vũ lẳng lặng đợi Vương Thanh nói xong, sau đó không đáp lại một tiếng, Vương Thanh bỉu bỉu môi, "Phùng đại lão bản, cậu ghét bỏ đồ của tôi sao a, cũng không thèm cấp một mặt tươi cười."
Phùng Kiến Vũ treo xong khăn mặt, "Cái gì mà Phùng lão bản, nói chuyện đàng hoàng cho tôi."
"Cậu ra tay lần này chính là hơn 300 vạn, tôi nên nói như thế nào a?"
"Trần đạo là người có am hiểu, miếng ngọc ban chỉ này tặng cho Trần đạo, là chuyện tốt. Nguyên bản năm đó tôi cũng là lấy chơi, tôi cũng không phải rất am hiểu về cái này, Trần đạo nhất định so với tôi càng thêm biết trân quý."
Vương Thanh góp mặt đến gần, "Phùng lão bản vì tôi mà bỏ ra nhiều tiền như vậy, tôi nên làm cái gì mới phải đây?"
Phùng Kiến Vũ cảm giác được khí tức ở sau lưng, cậu bình ổn tâm tình, xoay người lại, "Muốn báo đáp tôi sao?"
Vương Thanh nhìn thấy đôi mắt to của Phùng Kiến Vũ, cả người có chút xung động, "Cậu nếu là không chê, tôi ngược lại thật ra có thể lấy thân báo đáp a."
Phùng Kiến Vũ có chút ghét bỏ chọc chọc vai hắn, "Tôi tìm nàng dâu tam đại ngũ thô, cao hơn tôi mạnh hơn tôi làm gì a?"
Vương Thanh một phát bắt lấy tay của cậu, nhìn thẳng ánh mắt cậu, "Cậu làm sao lại cảm thấy chính mình đang tìm nàng dâu a, hẳn là chồng yêu thì sao."
Đây là lần đầu tiên cùng Vương Thanh đối mặt dạng vấn đề này, Phùng Kiến Vũ thấy rất rõ ràng, Vương Thanh nhìn mình với ánh mắt tràn đầy tình cảm. Trước kia Vương Thanh kỳ thực cũng là nhìn cậu như vậy, nhưng mỗi lần vừa đối mặt nhau, Vương Thanh lập tức sẽ dời ánh mắt sang chỗ khác. Cho nên trong một khoảng thời gian lâu dài như vậy, cậu luôn cảm thấy Tả Hữu là đang nói vẩn vơ, Vương Thanh chỉ đơn thuần đối với cậu là bạn bè mà thôi.
"Vương Thanh, chi bằng hiện tại chúng ta nói chuyện đi, vì sao anh lại có nhà ở Long Hồ."
Long Hồ là khu căn hộ của Phùng Kiến Vũ đang sống, nếu không phải Tả Hữu vô tình nhìn thấy Tần Tang ra vào, tra xét một chút, Phùng Kiến Vũ đoán chừng mình mới biết được Vương Thanh thế mà ở cùng một khu dân cư chung với mình từ rất lâu rồi.
Vương Thanh bất khả tư nghị nhíu chặt mày, "Làm sao cậu biết......"
Ba năm trước Phùng Kiến Vũ mua nhà ở Long Hồ, Vương Thanh theo sát phía sau cũng mua một hộ, nhưng kỳ thực Vương Thanh rất ít đi qua khu này. Vương Thanh bình thường vẫn luôn ở tại Hoa Lai, thỉnh thoảng sẽ đến Long Hồ một chút, hắn cũng là sợ đυ.ng phải Phùng Kiến Vũ.
"Vương Thanh, anh còn giấu diếm tôi chuyện gì nữa." Phùng Kiến Vũ từng bước ép sát, cậu chỉ cảm thấy có lẽ tối nay, có thể có được đáp án mà mình muốn.
Vương Thanh và cậu nhìn nhau, hắn tựa hồ cũng từ thái độ của Phùng Kiến Vũ đoán ra được chuyện gì, chỉ sợ chính mình ở trước mặt Phùng Kiến Vũ đã sớm lộ ra rồi đi.
"Đúng vậy, anh còn giấu diếm em một việc, chính là anh...... thích em a."
- Hoànchương 34 -