Chương 2

NiceFit Club là một phòng tập thể hình tư nhân, 1/5 minh tinh trong vòng giải trí đều ở đây luyện tập thân thể. Nhưng khí trời càng ngày càng lạnh, dần dần người muốn ra cửa càng ngày càng ít. Gần đây người đến NiceFit cũng dần trở nên ít đi, Phùng Kiến Vũ ngược lại yêu thích thanh tĩnh. Dù sao người quen biết nhiều, ở phòng thể hình đυ.ng phải, cũng khó tránh khỏi muốn hàn huyên một hồi.

Hôm nay lúc đến không có gặp phải người quen, ngược lại lúc về, Phùng Kiến Vũ nhìn thấy một người quen biết. Nếu nói chỉ là biết người này, cũng không phải quá đáng.

Thời điểm Phùng Kiến Vũ thay xong quần áo đi ra ngoài, nhìn thấy Vương Thanh mang theo túi xách đang đi vào phòng đơn thay quần áo, cậu hơi ngẩn người một chút, sau đó Vương Thanh cũng nhìn thấy cậu.

Hai người đối với nhau gật đầu một cái, xem như là chào hỏi, sau đó sóng vai bước qua nhau.

Lúc tước trong vòng giải trí có một cái truyền thuyết rất kỳ quái, nói rằng Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ là vương bất kiến vương, trường hợp có Vương Thanh ở, Phùng Kiến Vũ sẽ không xuất hiện. Mà trong trường hợp có Phùng Kiến Vũ, cũng sẽ tìm không thấy bóng dáng của Vương Thanh.

Trên thực tế cũng không hề khoa trương như vậy, bất kể nói thế nào thì trong các lễ liên hoan phim hằng năm, hai người cũng sẽ xuất hiện, chẳng qua là không có trao đổi mà thôi.

Thật ra Phùng Kiến Vũ cảm thấy rất bình thường, phương hướng phát triển của cậu và Vương Thanh căn bản không giống nhau, hai công ty cũng không có giao hảo, hai người hoàn toàn không có cơ hội hợp tác. Cho dù hai người nhiều lần đồng thời được đề danh ảnh đế, cũng sẽ không có người đem bọn họ ra so bì, bởi vì con đường diễn xuất là hoàn toàn khác biệt, không có cách nào so sánh.

Trước đó mấy tuần, trên weibo đột nhiên xuất hiện một bài vô cùng hot, nói là thời điểm quay một bộ phim cũ 《 Tiếu Ngạo Trường Không 》, phát hiện Phùng Kiến Vũ và Vương Thanh cư nhiên ở bên trong dàn diễn viên quần chúng, hai người quỷ dị xuất hiện ở trong cùng một tấm hình.

Bài weibo đó Phùng Kiến Vũ cũng đã xem, sau đó cậu suy nghĩ rất lâu, đều không có nhớ ra được, mười năm trước bản thân lại từng cùng với Vương Thanh diễn cùng một bộ phim.

Phùng Kiến Vũ trong 《 Hỗn Thế Ma Đạo 》sau khi diễn xong cái vai đại BOSS đó, thời gian rất lâu sau không hề nhận được vai diễn nào, vì vậy tự mình chạy đi diễn quần chúng một đoạn thời gian.

《 Tiếu Ngạo Trường Không 》là một tác phẩm nổi tiếng của Gia Cát Hàn, qua nhiều năm đã được làm lại không dưới bốn lần. Lúc ấy Phùng Kiến Vũ ở thành điện ảnh, nhìn thấy bọn họ đang tìm diễn viên quần chúng, vì vậy đi diễn ngay.

Lúc ấy trong dàn quần chúng có Vương Thanh hay không, cậu đúng thật là nghĩ không ra. Sau bài weibo kia, Phùng Kiến Vũ đem 《 Tiếu Ngạo Trường Không 》xem lại lần nữa, trong mấy cảnh đó quả thật đều có mình và Vương Thanh. Cậu sờ sờ cằm, Vương Thanh một thân cao lớn như vậy, sao khi đó chính mình thế nào lại không phát hiện ra a?

//

A-star chỉ là một công ty giải trí nằm trong một trong tòa nhà cao nhất của thành phố này mà thôi, tuy nhiên, năng lực đào tạo ngôi sao ở A-star chính là hạng nhất, là một sự tồn tại mà ai ai trong cả vòng giải trí không có cách nào xem nhẹ.

Phùng Kiến Vũ thế nhưng thật ra là một người vô cùng hoài cổ, có người đối tốt với cậu, cậu sẽ hoàn trả lại gấp bội. Tám năm trước A-star làm một vị Bá Lạc(1) phát hiện ra cậu, lúc ban đầu chỉ cùng A-star ký hợp đồng năm năm, năm năm sau, Phùng Kiến Vũ lại tiếp tục ký thêm năm năm. Tài nguyên thứ nhất lúc ban đầu A-star cho cậu, chính là một bộ phim của Trần Quảng Ngọc đạo diễn và biên kịch gia Ninh Hoành. Bộ phim này vào năm đó là tài nguyên mà biết bao nhiêu người muốn giành được, mà A-star lại giúp cậu lấy về được vai nam hai.

Dùng lời của tổng tài A-star Tiết Mặc mà nói, trên đời này có người trời sinh chính là để ăn chén cơm này. Mà Phùng Kiến Vũ, trùng hợp lại là một người như vậy. Mặc dù cơ hội là công ty cho, nhưng người có thể nắm giữ hay không, chính là nhờ vào bản lĩnh của mình.

Phùng Kiến Vũ không thể nghi ngờ lúc còn ở trường là một học sinh rất ưu tú, cho nên cậu phát huy sở trường, dùng kỹ thuật diễn xuất của mình chinh phục mỗi một người, cho nên cậu hồng lên(trởnênhot), hơn nữa còn là bạo hồng(siêuhot).

Sau khi ký hợp đồng với A-star, Phùng Kiến Vũ phảng phất giống như là một động cơ nhỏ, một năm bốn mùa đều trong trạng thái kiếm tiền kiếm tiền, căn bản không hề dừng lại.

Tả Hữu là người quản lý của Phùng Kiến Vũ, mấy năm này đều một mực ở bên người Phùng Kiến Vũ, quan hệ giữa hai người là vô cùng tốt.

Nói đến giao hảo giữa hai người người ngoài đều cảm thấy rất là kỳ quái, Tả Hữu lớn đến chừng này, ghét nhất chính là tên của mình. Nhưng mà đây chính là tên cha mẹ đặt cho, cũng không có cách nào thay đổi được, thế nhưng từ nhỏ đến lớn đều bởi vì tên của mình, cậu ta luôn luôn bị người khác giễu cợt.

Chỉ có Phùng Kiến Vũ thời điểm nghe thấy tên của mình, cậu lại cười nói một câu tên rất hay. Ước chừng là lần đầu tiên được một người khen tên hay, vì vậy hỏi cậu: "Tốt chỗ nào chứ?"

"Tả hữu phùng nguyên(2), cậu từ nhỏ đến lớn, nhất định làm việc gì cũng là thuận buồm xuôi gió."

Suy nghĩ một chút, hình như thật đúng là như vậy, vận khí của cậu ta từ lúc còn nhỏ thật sự đều tốt đến bạo. Vì vậy cậu ta vỗ vỗ bả vai Phùng Kiến Vũ nói: "Anh yên tâm, em nhất định sẽ vượng anh."

Tám năm sau, một là nhà kim bài trợ lý, một là song liêu ảnh đế(3).

Chính là bởi vì quan hệ tốt, những lúc có thời gian Tả Hữu đều sẽ khuyên Phùng Kiến Vũ, không cần liều mạng như vậy, anh cứ tiếp tục liều mạng, tiền kiếm được phần lớn đều là vào trong miệng công ty.

Phùng Kiến Vũ ngược lại không phải là không coi trọng tiền, chỉ là không có đem tiền trở thành quan trọng như vậy, trên thực tế số tiền hiện tại mà cậu kiếm được cũng đã đủ ăn ngon uống ngon rồi ngồi chờ cho đến 100 tuổi thăng thiên, một năm bốn mùa cậu đều ở bên ngoài quay phim, thật sự là bởi vì quá thích đóng phim mà thôi.

Dù đang ở độ cao như bây giờ, Phùng Kiến Vũ cảm thấy lúc đầu có giống nhau là tốt. Ban đầu mình không thể chọn lựa kịch bản, là người khác lựa chọn cậu. Nhưng hôm nay lúc này, cậu có quyền lợi thể chọn lựa kịch bản mình muốn diễn rồi.

Ngày hôm nay đến công ty, phỏng chừng chính là vì muốn cho Phùng Kiến Vũ lựa chọn kịch bản. Hai bộ phim, cũng là do nhà biên kịch lớn, trong khoảng thời gian ngắn, Phùng Kiến Vũ rơi vào trầm tư.

- Hoànchương 02 -

____________________

(1) BáLạc: Người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người giỏi phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài, "Bá Lạc" không những chỉ cá nhân mà còn có thể dùng để chỉ tập thể.

(2) Tảhữuphùngnguyên: Mọi việc đều suôn sẻ; thuận lợi mọi bề.

(3) Songliêuảnhđế: Ảnhđếhailầnliêntiếp.