Chương 16: Hiểu lầm

Thời gian trôi nhanh, Quý Thanh Vinh vừa mới đi học lại được một tháng đã tới kỳ nghỉ. Đại học St. John mỗi năm vào dịp này đều tổ chức vũ hội, yêu cầu sinh viên mời bạn nhảy tham gia, không sinh viên nào không tham gia.

Thật ra Quý Thanh Vinh không phiền não, trước đây khi còn theo học cô đã tham gia hai lần, cảm thấy không quá hứng thú, năm nay cũng không định đi, vậy mà nhận được mấy thiệp mời tham dự.

Cô lớn lên tú lệ, dáng người đẹp, ngày ngày đều mặc sườn xám đi qua đi lại ở một đám sinh viên, xem như ở trường học cũng có chút danh tiếng. Nhưng khiến cô bất ngờ là trong mấy cái thiệp mời kia ngoài những người không thân lại có thiệp của Thạch Thanh Vân.

Người thanh niên này đầy hứa hẹn, bất luận cùng nữ sinh hay nam sinh đều chung đυ.ng rất tốt, truyền đạt giảng viên ý kiến cũng đầy đủ súc tích, nhưng trên người cậu lại có một cỗ nghiêm nghị chính khí, làm người có cảm giác lõi đời lại không lõi đời.

Quý Thanh Vinh có chút giật mình: “Tại sao đưa tôi?”

Cô hiểu nữ sinh mến mộ Thạch Thanh Vân không ít, mà một số bạn bè độc thân của cậu cũng thỏa mãn yêu cầu, cô cùng cậu thật sự chỉ có thể xem như bạn học.

Thạch Thanh Vân khụ hai tiếng, có chút hiếm thấy nói lắp: “Tôi, tôi nghĩ cậu chưa bao giờ đến nơi như vậy.”

Quý Thanh Vinh từng đến những nơi phong nguyệt, chỉ cần nhìn thoáng qua vành tai hơi ửng đỏ của cậu, liền hiểu tâm ý cậu. Thạch gia dù không thuộc top gia tộc giàu có nhất, nhưng cũng nằm ở tầm trung, Thạch Thanh Vân lại là độc đinh của Thạch gia, cô liền có chủ ý.

Chỉ thấy nữ tử hơi hơi nhíu mày, bộ dáng có chút khó xử: “Cậu… Không hiểu thân phận của tôi sao?”

Thạch Thanh Vân xưa nay vốn chán ghét tư tưởng lễ giáo phong kiến hại người, huống hồ cùng cô ở chung một tháng, sớm biết tính tình cô lanh lẹ làm người yêu quý. Tuy anh biết cô là quả phụ Tần gia, nhưng không thấy có vấn đề gì! Đã ở thời kỳ dân quốc rồi, chẳng lẽ vẫn đối quả phụ có rất nhiều yêu cầu sao!

Cậu siết chặt nắm tay, không còn vừa rồi thẹn thùng, trên mặt mang theo vài phần chính trực: “Tôi tất nhiên hiểu! Nhưng tôi cho rằng điều đó không quan trọng! Mỗi người đều thuộc về chính mình, không nên bị gông cùm xiềng xích bởi các yếu tố bên ngoài!”

Lúc này Quý Thanh Vinh thực sự có chút bội phục hắn, không nhiều người có thể nghĩ được như vậy vào thời điểm này, cô lập tức thu hồi ý định diễn trò, nghiêm túc gật gật đầu: “Được, tôi suy nghĩ một chút, ngày mai trả lời cậu.”

Thạch Thanh Vân cười cười, liền đáp vài cái “Được”.

Vì cô không thích dùng cặp sách nên mỗi ngày đều ôm sách đến lớp. Nhưng tới gần cuối kỳ, số lượng sách cần mang mỗi ngày dần dần tăng lên, khi lên xe Quý Thanh Vinh vô ý vướng một chút, toàn bộ sách trên tay đều rơi ra ngoài.

Tần Thận khom lưng thay cô nhặt lên từng cuốn sách, vừa lúc thấy thiệp mời kia, đầu ngón tay anh hơi run rẩy, không chút để ý kẹp trở về trong cuốn sách trên cùng, đem toàn bộ sách đặt giữa hai người.

Quý Thanh Vinh hướng anh nói lời cảm ơn, anh chỉ nhàn nhạt phản hồi.

Tuy cô cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không suy nghĩ sâu, chỉ cho rằng ở công ty nhiều việc nên tâm tình anh không tốt.

Kết quả đến buổi tối, khi Quý Thanh Vinh lên giường ngủ bỗng nhiên nhớ đến thiệp mời kia, muốn lấy ra xem một chút, lại làm sao cũng không tìm thấy.

Cô có chút nóng nảy, tuy bản thân không quá muốn đi, nhưng cũng không nên làm mất thư mời, bằng không Thạch Thanh Vân muốn đưa cho người khác cũng không được.

Âm thanh tìm kiếm của cô có chút lớn, thậm chí gọi mẹ Vương đi lên tìm giúp cô, chủ tớ hai người cơ hồ đem cả phòng lật tung lên hết cũng không tìm thấy.

Quý Thanh Vinh rất uể oải, mẹ Vương thấy chỉ đành khuyên cô: “Bà chủ, không quan trọng, trước ngủ đi, cùng chủ nhân của đồ vật kia nói lời xin lỗi là được.”

Cô lắc đầu: “Đồ vật của người ta, làm sao có thể tùy tiện làm mất như vậy.”

“Mất cái gì?”

Hai người nghe tiếng nhìn lại, phát hiện đi ngang qua Tần Thận, trên tay anh cầm cái ly, hẳn là muốn đi lấy nước.

Mẹ Vương trả lời: “Đồ vật mà bạn học đưa cho bà chủ bị mất.”

Nam nhân híp híp mắt, biểu tình ẩn trong bóng tối, âm thanh không lớn: “Rất quan trọng? Nếu không gọi thêm mấy người cùng tìm?”

Hiện nay Quý Thanh Vinh vẫn được xem như phụ nữ mới mất chồng, không tiện để người nhà Tần gia biết việc cô được mời đi vũ hội, nghe được lời này của anh chỉ lắc lắc đầu: “Không có gì, không quan trọng.”

Tần Thận gật gật đầu, ngữ khí bình đạm: “Đi ngủ sớm chút, ngày mai còn muốn dậy sớm.”

Quý Thanh Vinh đồng ý, chờ mọi người đều rời đi mới tự hỏi phải giải thích với Thạch Thanh Vân như thế nào.

Đến này hôm sau, cô vẫn như cũ mang một bộ mặt ủ mày ê bộ dáng.

Tần Thận thấy, chủ động hỏi: “Còn đang suy nghĩ chuyện đánh mất đồ vật của bạn học?”

“Đúng vậy.” Quý Thanh Vinh thở dài, “Nó đối với người bạn kia cực kỳ quan trọng, tôi đang suy nghĩ hướng người đó bồi tội như thế nào.”

Anh gật gật đầu, hơn nửa ngày mới tiếp lời, trong giọng nói mang theo an ủi: “Nếu là đồ vật quý trọng thì lấy mấy lần giá gốc trả cho người đó, không cần lo lắng.”

Lời này anh nói được hào khí, Quý Thanh Vinh vô pháp giải thích, chỉ có thể rầu rĩ đồng ý, đối với tiền anh đưa cũng thành thành thật thật thu toàn bộ vào túi.

Đến trường học, Quý Thanh Vinh một trận nhận lỗi, Thạch Thanh Vân chỉ sang sảng cười: “Không quan trọng! Hẹn vào dịp sau cũng được!”

Nhưng mặt mày cậu toàn là thất vọng, cho rằng cô đang lấy cớ mà thôi. Quý Thanh Vinh không nghi ngờ, không có thời gian chú ý cậu suy nghĩ cái gì, còn đang nghĩ xem rốt cuộc rơi ở nơi nào.

Đến ngày tổ chức lễ hội, Quý Thanh Vinh trước tiên kêu lái xe không cần đến đón, cô đã hẹn cùng vài nữ sinh, cùng đi mua sắm. Không nghĩ đến trong nhà lái xe bất ngờ xảy ra chuyện, buổi chiều xin nghỉ về nhà, tan học xe Tần Thận tới đón.

Tần Thận đợi hồi lâu ở cổng trường, trước đây anh từng học ở đây, tất nhiên hiểu được hôm nay trong trường có vũ hội. Vì ngày hôm đó anh bị chính tâm tư không dám để người biết của bản thân quấy phá, cầm đi Quý Thanh Vinh thϊếp mời, để cô không đi được.

Hiện nay tình huống này, có vẻ cô vẫn tham gia vũ hội. Trong lòng Tần Thận dày vò, lại chưa từng có ý định khởi động ô tô rời đi, anh hiểu được bây giờ không khí thoải mái, sợ kết thúc vũ hội cô trực tiếp bị người mang về nhà.

Nhưng chờ đến 8 giờ, cũng không thấy Quý Thanh Vinh trở về. Đến lúc anh thất hồn trở về nhà, mới phát giác trong phòng khách ấm áp dễ chịu, tìm không được nữ nhân lại đang nằm trên sô pha cùng mẹ Vương nói chuyện phiếm.

Thấy anh tiến vào, Quý Thanh Vinh thập phần kinh dị: “Hôm nay công ty bận như vậy sao? Tăng ca đến bây giờ?”

Tần Thận chỉ hỏi: “Hôm nay không có lái xe đến đón cô sao?”

Cô gật gật đầu, có chút không hiểu chuyện gì: “Cùng mấy người bạn nữ hẹn đi dạo phố, ngồi xe kéo trở về, làm sao vậy?”

Tần Thận có khổ nói không nên lời, chỉ lắc đầu, nói: “Không có gì.”

Lúc này thời tiết hoàn toàn vào đông, gió lạnh tận xương, Tần Thận chịu đựng mấy giờ gió lạnh, lại chưa được ăn tối, thể xác và tinh thần đều mệt. Anh trở về phòng, lập tức nằm xuống.

Không bao lâu, cửa bị gõ hai cái, Quý Thanh Vinh bưng chén canh sâm đi vào.

Cô đặt đến một bên trên bàn trà, trên khuôn mặt mang theo quan tâm: “Tôi đoán anh ở bên ngoài chịu gió lạnh, liền mang chén canh đến.”

Kỳ thật khi anh tiến vào tóc bị thổi đến hỏng bét, cả người thoạt nhìn cùng bộ dáng trầm ổn lúc bình thường hoàn toàn bất đồng.

Anh nói: “Cảm ơn.”

Rồi sau đó liền cầm lấy chén uống một hơi cạn sạch.

Không khéo chính là, vừa lúc cô đi ra ngoài thoáng nhìn thấy thiệp mời thϊếp vàng nằm ngay ngắn dưới chân bàn.