Chương 1: Gặp gỡ

Vừa cúp điện thoại của lão quản gia, Tần Thận liền vội vàng mua chuyến bay gần nhất về thành phố, bảo là chờ anh về chăm sóc, vậy mà ba anh vẫn không chờ kịp, đột ngột qua đời ngay sau đó.

Nhìn mặt Tần Bình lần cuối, anh mới giật mình nhận ra hai bên mái của ba đã phủ tóc bạc, trên mặt che kín vết nhăn. Anh hốt hoảng, hóa ra bản thân đã rời xa quê hương hơn 7 năm rồi. Anh từng học quản lý tại nước Anh mấy năm, sau đó vì quy mô của công ty nhà họ Tần (Tần gia) ngày càng mở rộng, đành phải ở lại quản lý, không ngờ đã trôi qua nhiều năm như vậy.

Ba Tần mới 50 tuổi, từ lâu đã mắc bệnh tim, lần này cũng là vì tức giận trong lúc giải quyết công việc, dẫn đến bệnh tim tái phát, không kịp cấp cứu nên mới qua đời.

Người nam nhân mặc áo khoác đen, giữa mày đều là mệt mỏi, cũng mang theo một tia bi thương. Anh chăm chú lắng nghe di chúc ba Tần để lại.

“…Ông chủ chuyển toàn bộ cổ phần công ty cho cậu, điều này được viết rõ trong di chúc”. Lão quản gia nói.

Lão quản gia dừng một chút, lộ ra khó xử sắc mặt, ánh mắt hướng đến nữ nhân mặc váy đen với vóc dáng nhỏ gầy: “Di chúc không nhắc đến bà chủ.”

Có lẽ là chưa kịp. Hắn yên lặng bổ sung.

Dù sao thì khi Tần Anh Hoa còn sống, ông cũng cực kỳ yêu chiều cô vợ nhỏ hơn mình 30 tuổi này.

Tần Thận nhìn sang, thấy một khuôn mặt thanh lệ, cô nhíu mày, đôi mắt óng ánh nước, rơi xuống hai dòng nước mắt.

Tần gia chọn đồ âu làm trang phục tang lễ, đi tới đi tui mọi người đều là màu đen. Quả phụ Tần Anh Hoa mặc một bộ sườn xám màu tối, so với đồ tang màu trắng càng thêm kinh diễm.

Vì tư tưởng mở rộng, mấy năm gần đây các bộ sườn xám hầu hết đều xẻ tà đến đầu gối, dù Quý Thanh Vinh chỉ xẻ tà đến bắp chân cũng bại lộ đôi chân trắng nõn của cô.

Dáng người cô cực kỳ mảnh khảnh, tay nhỏ như có thể dễ dàng bóp gãy.

Tần Thận dời ánh mắt, anh nhéo nhéo giữa mày, thở ra một hơi dài: “Đã biết.”

Anh biết vị trẻ tuổi mẹ kế này lần đầu tiên vào hai năm trước, lúc đấy vừa thành lập công ty ở nước ngoài, ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi, ba gọi điện cho anh báo sắp kết hôn, đối phương tên là Quý Thanh Vinh, là cô gái mới 21 tuổi.

Từ nhỏ Tần Thận đã mất mẹ, những năm gần đây Tần Anh Hoa chỉ lo làm ăn, vẫn chưa tái hôn. Mà từ nhỏ đến lớn thời gian ở cùng ba của Tần Thận rất ít nên đối người phụ nữ mà ba muốn cưới anh không để tâm nhiều, chỉ trả lời công việc quá bận nên không về được, rồi nhờ người gửi quà.

Đây chính là lần đầu bọn họ gặp mặt.

Cô đúng là có đủ tư chất để cưới Tần Anh Hoa.

Trong hai năm làm bà Tần, Quý Thanh Vinh vẫn luôn sống rất thoải mái, ngoài đánh bài và dạo phố mua sắm, cô không phải làm gì khác. Bây giờ xương cốt chồng cô vẫn chưa lạnh, người con riêng này hẳn là không ngay lập tức đuổi cô ra khỏi nhà.

Tần Bình hiểu rõ, cậu chủ vẫn luôn suy nghĩ thấu đáo, nên ông không cần nói nhiều.

Quý Thanh Vinh đứng một bên lo sợ bất an. Đuôi mắt cô vẫn còn vương nước mắt, đôi mày xinh đẹp hơi nhéo, sắc mặt trắng bệch. Người khác nhìn cô chỉ biết thở dài, bà Tần dù tuổi còn nhỏ nhưng đều biết vợ chồng Tần gia tình cảm sâu sắc, Tần Anh Hoa bất ngờ qua đời, hẳn là mang cho cô không ít tổn thương.

Hoàn toàn tương phản, Quý Thanh Vinh nắm chặt nắm tay, trong đầu nhanh chóng đánh bàn tính, đang tính xem trong tài sản riêng của mình thì bao nhiêu cái có thể lấy đi.

Nhưng có điều khiến cô không thể hiểu được là vì sao trong di chút của Tần Anh Hoa một đồng một cắc cũng không để lại cho cô. Cô nghe nói người con riêng này, cũng là con trai độc nhất của Tần gia có thủ đoạn tàn nhẫn, từ lâu đã tự mình đảm đương một phần cơ nghiệp, tuổi cô còn nhỏ lại mang danh mẹ kế nếu sau này lưu tại Tần gia liệu không làm hắn chướng mắt sao?

Đang suy nghĩ, nam nhân đã đi nhanh tới trước mặt.

Hôm nay mưa nhẹ hạt, sắc trời âm u, Tần Thận vốn khá cao, Quý Thanh Vinh không thấy rõ sắc mặt của anh, chỉ nghe đến thanh âm nhạt nhẽo của anh.

“Cô Quý.” Anh gọi cô như vậy.

Quý Thanh Vinh bật cười trong lòng, quá khen cho Tần Anh Hoa tìm được cô vợ còn ít tuổi hơn con trai, làm khó con trai hắn đến mức gọi cô là “Dì” cũng không gọi được.

Dù nghĩ như vậy, nhưng trên mặt cô không thể hiện, chỉ là nhẹ nhàng lên tiếng: “Cậu chủ”.

Tần Thận trầm xuống hai mắt, từ trước đến nay anh đều gặp các cô nương vui vẻ, thoải mái, chưa từng nói chuyện với nữ tử như cô. Anh nhìn đỉnh đầu cô, trầm giọng nói: “Gọi tôi là Tần Thận cũng được.”

Nữ nhân lúng túng đồng ý.

Thấy dáng vẻ này của cô, trong long Tần Thận lại thở dài. Vốn dĩ anh không thích khom lưng cúi người nữ nhân, dù sao cũng là mẹ kế anh, anh đành nhịn tính tình nói: “Bây giờ tôi có việc phải xử lý trước, một lát nữa khách tới, làm phiền cô tiếp đãi.”

Đôi tay Quý Thanh Vinh nắm chặt, cắn môi gật đầu.

Nhìn bóng dáng nam nhân đi xa, lòng cô âm thầm mắng: Lúc này rồi vẫn còn thời gian đi nhận thừa kế tài sản, tang lễ của ba mình đều không ở lại, các người Tần gia quả nhiên giỏi nhất là tính kế.

Quê quán Tần gia ở Giang Chiết, đến đời ba Tần Anh Hoa mới từ từ chuyển qua Thượng Hải sinh sống. Dù là họ hàng xa, nhưng vì khi còn nhỏ Tần Thận từng sống ở quê nên sẽ có một số người già thân thích đến phúng viếng. Còn có tại Thượng Hải cũng có họ hàng, bằng hữu đến viếng nên tang lễ gồm một mảng đen tuyền, đều là người và người.

Quý Thanh Vinh tuổi nhỏ, gặp được không ít loại người cuồng ngôn loạn ngữ. Tính tình cô vốn khó đoán, ngày thường không ai dám động đến cô. Nhưng hôm nay dù sao cũng là chồng mình lễ tang, cố gắng giữ lại chút mặt mũi nên đành nhịn.

Đến buổi chiều, cô đã kiệt sức, vẫn phải nâng lên tươi cười đi thăm hỏi từng người.

Bên kia hai người từ quê tới, theo vai vế vẫn kêu cô một tiếng “Dì”, nhưng trong mắt đều là ý da^ʍ dơ bẩn, hai đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm đánh giá cô từ trên xuống dưới, hận không thể lột sạch bộ sườn xám đen trên người cô.

Quý Thanh Vinh cảm thấy bực bội, mẹ Vương là người giúp việc lâu năm của Tần gia đứng gần đó cũng phải nghiêm túc nhìn thẳng cô, sợ cô giống như mọi ngày lại làm ra một số hành động khác người. Cô thở ra một hơi, xem như không thấy.

Cũng không nghĩ là bọn họ hai người, một trước một sau đi đến trước mặt cô, cợt nhả trả lời.

Một người hỏi “Năm nay dì bao nhiêu tuổi rồi nha”, một người khác hỏi “Dì mua bộ sườn xám đẹp như vậy ở đâu nha”, bộ dáng đáng khinh khiến người tức giận đến nghiến răng.

Quý Thanh Vinh mặt phủ băng sương: “Hai cháu họ ăn nói cẩn thận.”

Làm cô ghê tởm chết, ánh mắt hai người này lộ liễu, ngay ở lễ tang lại nói những lời như vậy. Khổ nỗi bây giờ bên cạnh cô chỉ có một nha đầu nhát gan lại sợ phiền phức, hoàn toàn không thể giúp cô. Lúc nãy vẫn nhìn chằm chằm cô mẹ Vương cũng qua một bên làm việc khác, để cô hiện tại không biết làm sao.

Trong đó một người lộ ra hàm răng vàng khè: “Dì nói gì vậy, chú không còn nữa, cháu trai đương nhiên phải thật tốt “chăm sóc” dì rồi”.

Thấy tiểu mỹ nhân nhíu mi, trong ánh mắt lộ ra chán ghét, hắn càng phấn khởi. Nghe nói nữ nhân này hai mươi tuổi đã bò đến trên giường Tần lão gia, kĩ năng hẳn rất lợi hại. Hắn nuốt nước miếng, chờ tang lễ kết thúc, kiểu gì cũng phải thoải mái làm cô một lần, nếm thử này thịt mềm.

Quý Thanh Vinh rũ mắt, đang muốn mở miệng, bên tai bất ngờ truyển đến một tiếng hét to.

Chỉ thấy nam nhân đáng khinh bị Tần Thận nắm tay, nhìn gương mặt vặn vẹo của hắn, đau đến mức dường như tay đang bị bóp nát. Lại nhìn Tần Thận, một bàn tay to gắt gao bóp cánh tay gầy như que củi, gân xanh trên mu bàn tay nhô lên, có vẻ dùng sức không ít.

Nhìn sắc mặt anh vội vàng, đoán là anh vừa mới đến. Quý Thanh Vinh nhìn thấy tình huống này, yên lặng lui về phía sau đứng ở một bên.

Đôi mắt Tần Thận giấu ở phía sau mắt kính, nhìn ra không quá vui, thanh âm khàn khàn vì trải qua một ngày đi lại mệt mỏi, giờ phút này vừa lạnh nhạt vừa làm người rét run: “Anh họ uống nhiều rượu à, làm sao lại nói linh tinh rồi?”