Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thanh Việt Quan

Quyển 1 - Chương 15: Đi xuống núi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chớp mắt lại bảy ngày trôi qua, thời gian bốn mươi chín ngày thủ quan đã kết thúc.

Từ sau khi đám trộm mộ kia chết, không còn có những người khác lên núi quấy rối, Phương Thiện Thủy yên tâm, chuẩn bị rời đi.

Dựa theo ghi chép của các tổ sư, sau quá trình luyện chế bốn mươi chín ngày, chôn vào đất phi sa có tinh hoa ánh trăng dày đặc ba năm, có thể hóa thành lục cương cho người sử dụng.

Nếu thi thể dùng để luyện chế chấp niệm tương đối sâu, oán khí tương đối nặng, cũng vô cùng có khả năng nhảy vọt thành hắc cương hung uy hiển hách, mình đồng da sắt, không sợ lửa thường không sợ mặt trời.

Đương nhiên, nếu như không vội vã sử dụng, tự nhiên là chôn thời gian càng lâu càng tốt.

Mấy ngày nay hoàn cảnh trên núi càng thêm ác liệt, Phương Thiện Thủy ở lại nơi này cũng càng thêm khó khăn, lục tục bố trí xong tất cả tài liệu mua được, giúp sư phụ hấp thu tinh hoa ánh trăng, nuôi thần cố thức, để một ngày nào đó sư phụ có thể khôi phục hoàn toàn.

Chỉ là Phương Thiện Thủy không biết, lấy tuổi thọ của y, có thể chờ được sư phụ khôi phục hay không.

"Sư phụ, đồ nhi xuống núi đây."

Phương Thiện Thủy dập đầu ba cái bên quan tài, nói lời tạm biệt sư phụ.

Lúc này, trong hang núi tối tăm đột nhiên im lặng đến kim rơi có thể nghe, chu vi chợt tràn lan một dòng khí lạnh, rất lạnh, Phương Thiện Thủy chỉ cảm thấy không khí hít thở vào dường như cũng đông thành băng, nặng nề mà lãnh túc, tràn đầy áp lực khác thường.

Phương Thiện Thủy thậm chí thấy, trên mặt đất trước mắt xuất hiện sương trắng.

Phương Thiện Thủy vốn tưởng rằng sư phụ lại muốn kéo y vào trong mộng tạm biệt y, nhưng mà, đây hình như không giống nằm mơ?

Phương Thiện Thủy ngừng thở, trong thoáng chốc, có ngón tay dài nhọn lạnh lẽo, kề bên mặt y.

Phương Thiện Thủy quỳ trên mặt đất đang định ngẩng đầu, bàn tay kia chợt rút trở lại, biến mất trong một mảnh khí lạnh.

Phương Thiện Thủy không nhìn thấy người, mà quan tài gần trong gang tấc, cũng giống như chưa từng mở ra, chỉ có sương lạnh tràn ngập trên mặt đất, từng chút từng chút ngưng tụ co lại, từ bốn phía thu vào, hội tụ xuống dưới quan tài, biến mất.

"Sư phụ?"

Phương Thiện Thủy liên tục gọi, quan tài lại không có phản ứng.

Phương Thiện Thủy chờ vài giây, lại dặn dò một câu: "Sư phụ, người ngoan ngoãn ở lại trên núi, đừng rời đi đâu, con nghỉ sẽ quay về thăm người."

Chớp mắt quay lưng kia, Phương Thiện Thủy cảm thấy có người ở phía sau nhìn mình, nhưng y không quay đầu lại, thẳng đến ra khỏi động, cảm giác nhìn kỹ vẫn rơi vào trên lưng, mới biến mất.

Đợi đủ bốn mươi chín ngày, hạ đoạn long thạch ở động Lang Gia xuống, con cũng xuống núi đi thôi, đừng trở về núi nữa. Sư phụ ở trên núi ngủ một giấc, đại khái sẽ ngủ thời gian rất dài rất lâu.

"Rầm rầm rầm.."

Phương Thiện Thủy kéo cơ quan đoạn long thạch xuống, thanh âm nặng nề ép đến toàn động đều lung lay, đất đá vỡ răng rắc không ngừng sụp đổ, lăn đến bên chân Phương Thiện Thủy, thẳng đến động Lang Gia triệt để đóng kín, rung động mới từ từ ngừng.

Phương Thiện Thủy trở về phòng thu dọn xong đồ đạc, cuối cùng nhìn thoáng qua phía sau núi, xoay người ra khỏi Thanh Việt quan.

*

Lúc khóa kín cửa chính của Thanh Việt quan, Phương Thiện Thủy nhìn về phía mèo mun còn đang phơi nắng trên nóc nhà, nói: "Tao phải xuống núi đây."

Đôi mắt lim dim của mèo mun trợn tròn, nhìn Phương Thiện Thủy: "Meo, ngao~"

Phương Thiện Thủy giống như nghe hiểu ý mèo mun, giải thích nói: "Không phải muốn quỵt nợ, nhưng mà tao phải xuống núi, dưới chân núi không tiện nuôi mèo, tạm biệt." Phương Thiện Thủy nói xong nhanh chóng xoay người liền đi.

"Meo, ngao!" Mèo mun nhún một cái, chớp mắt đã nhảy đến bên cạnh Phương Thiện Thủy, một hơi cắn lên ống quần y.

Đôi mắt đen nhánh của nó dường như muốn nói: Lừa đảo! Quỵt nợ!

Phương Thiện Thủy nhấc chân đi về phía trước, mèo mun cắn ống quần không buông, còn dùng hai chân trước ôm lấy chân Phương Thiện Thủy, Phương Thiện Thủy đi một bước, nó cũng theo chân Phương Thiện Thủy bị kéo một bước, mặc kệ một thân lông trên mặt đất dính bụi, tư thế ngươi đi đâu ta liền theo đi đó.

Phương Thiện Thủy cúi đầu nhìn mèo mun, mèo mun cũng ngẩng đầu trừng Phương Thiện Thủy.

Trên gương mặt không biểu tình gì của Phương Thiện Thủy, trong mắt chợt lóe lên một chút bất đắc dĩ, cúi người xuống, đưa tay về phía mèo mun.

Mèo mun ỷ lại trên đất thấy thế, kiêu ngạo từ dưới đất bò dậy, lắc rơi bụi bặm trên lông, căn bản không để ý tay Phương Thiện Thủy, trực tiếp giẫm lên cánh tay y, hai ba cái leo đến ba lô phồng lên sau lưng y, nằm xuống.

Mèo mun tìm xong vị trí của mình rồi, đuôi còn dương dương đắc ý vẫy vẫy bên vai Phương Thiện Thủy, dường như đang thúc giục Phương Thiện Thủy xuất phát, lại dường như muốn nói, hừ, không lạ gì ngươi ôm.

Phương Thiện Thủy nhún nhún vai, cõng mèo mun xuống núi.

Mỗi ngày ở lại nơi âm khí nồng đậm như núi Thanh Việt, điện thoại di động cũng bị hỏng, mở nắp di động, có thể thấy nó giống như đã ngâm trong nước rất lâu, phụ kiện kim loại bên trong đều bị ăn mòn, lốm đốm rỉ sét khắp nơi, cũng làm khó cái điện thoại này có thể kiên trì đến hai ngày thủ quan cuối cùng.

Tiền mặt và thẻ ngân hàng cộng lại, còn tổng cộng hai vạn.

Từ sau khi sư phụ làm chứng minh và thẻ ngân hàng cho y, Phương Thiện Thủy luôn có số dư chưa bao giờ ít hơn một trăm vạn, không khỏi có chút đơ người.

Hai vạn đủ mua cái gì chứ? Mua cái di động đại khái phải mất một phần tư rồi?

Phương Thiện Thủy không quá có khái niệm tiền tài tự an ủi bản thân, nghìn vàng tan hết còn kiếm lại được.

Mấy ngày hôm trước khi điện thoại còn dùng được, y dùng di động mở một cửa hàng Taobao bán phù, cũng coi như có một nghề nghiệp đi.

Xuống núi mua một cái điện thoại trước, xem xem có bán ra được mấy lá không, nói không chừng rất nhanh bán đủ trăm lá, tiền cũng sẽ trở lại.

Phương Thiện Thủy lúc này còn không biết cuộc sống gian khó bao nhiêu, ngành nghề cạnh tranh áp lực như núi thế nào, ôm kỳ vọng tốt đẹp, chuẩn bị xuất phát đến cửa hàng di động đầu tiên.

*

- - "Sư phụ, đồ nhi xuống núi đây."

Nghe được thanh âm, trong bóng tối chật hẹp, hắn mở mắt.

Mình là ai?

* * * Quên mất rồi.

Hình như không phải rất quan trọng.

Vậy người nói chuyện là ai?

* * * Cũng quên mất luôn.

Hình như có chút quan trọng.

Xuống núi.. là muốn rời đi sao?

Đôi mắt trong bóng tối lấp lánh ánh đỏ.

Móng tay dài nhọn chạm vào nắp quan tài.

Kéo y vào.

Đừng cho y rời đi.

Hút khô máu của y, y sẽ yên tĩnh nằm bên cạnh mình, chỗ nào cũng không đi.

Đầu ngón tay chạm vào ấm áp, đến gần tràn ngập ác ý, lại đột ngột hoảng sợ lui lại.

Y là nóng.

Mình là lạnh.

Không thể đến quá gần.

Nếu không y cũng sẽ trở nên lạnh đi.

- - "Sư phụ, người ngoan ngoãn ở lại trên núi, đừng rời đi đâu, con nghỉ sẽ quay về thăm người."

Sẽ trở về sao?

Vậy chờ một chút đi.

Nhìn bóng lưng Phương Thiện Thủy từ từ biến mất, trong bóng tối, đôi mắt lấp lánh ánh đỏ một lần nữa nhắm lại.

Dù sao, bất luận đi đến nơi nào, y đều chạy không thoát.

*

Trước một biệt thự khí phái, dừng một chiếc xe có rèm che màu đen.

Thanh niên trong xe sốt ruột nhìn phụ thân ở trước cửa biệt thự ăn nói khép nép, nếu không phải trước đó phụ thân đã nhiều lần dặn dò hắn không được nói, hắn đã sớm mắng lên.

Lý Vân Ngôn vẻ mặt khó xử, liên tục khước từ nói: "Ông chủ Triệu, cha tôi đã lâu không rời núi, đồ của anh vẫn là lấy về đi."

Triệu Đại Thạch không từ bỏ ý định: "Lý tiên sinh, tôi lần này tới chỉ là viếng thăm Thư Nhạc tiên sinh, cũng không phải đến để xin pháp khí. Anh để tôi gặp Thư Nhạc tiên sinh một lần đi, nói không chừng ông thấy đồ tôi tặng, lại muốn gặp tôi thì sao? Đây chính là hắc diệu thạch cực phẩm ôn dưỡng trong bảo huyệt phong thủy nhiều năm tôi đặc biệt sưu tầm được. Thư Nhạc tiên sinh đã từng tìm kiếm nhiều lần, không phải đều không tìm được hợp ý sao? Cái này của tôi nhất định có thể làm cho Thư Nhạc tiên sinh hài lòng."

Lý Vân Ngôn vẫn là lắc đầu: "Ông chủ Triệu anh trở về đi, hôm nay cha tôi thân thể không khỏe, không thích hợp gặp khách."

Nhưng mà vừa nói xong, Lý Vân Ngôn đã bị cha già của hắn đánh mặt. Chỉ thấy cửa lớn sau lưng hắn mở rộng ra, cha già thân thể không khỏe kia của hắn, liếc cũng không liếc bọn họ một cái, nhanh nhẹn lướt qua hai người, không bao lâu liền dẫn một người từ chỗ bảo vệ cửa đi vào.

Lý Thư Nhạc lôi kéo một người kỳ lạ đeo mặt nạ nửa khuôn mặt, vừa đi vừa thân thiết nói: "Cháu là đồ đệ của Nguyên Thanh huynh đệ, tiểu Thiện Thủy?"

Quái nhân mặt nạ gật đầu, gọi một tiếng: "Chú Lý."

"Hơn một tháng trước, sư phụ cháu đã gọi điện cho ta, chẳng biết anh ấy hiện tại.."

"Sư phụ đã đi về cõi tiên."

"Thân thể Nguyên Thanh huynh đệ luôn luôn khỏe mạnh, không nghĩ tới.." Lý Thư Nhạc thở dài, nhưng thấy tâm tình Phương Thiện Thủy càng suy sụp, vội vàng xốc lại tinh thần, trấn an nói, "Hiền chất, nếu Nguyên Thanh huynh đã giao cháu cho ta, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cháu.."

Lý Vân Ngôn lúng túng nhìn nhìn Triệu Đại Thạch, lại nhìn nhìn phụ thân chỉ lo nói chuyện với người đeo mặt nạ, không nhịn được kêu lên: "Ba, không phải thân thể ba không thoải mái sao?"

Lý Thư Nhạc đang nói chuyện với Phương Thiện Thủy quay đầu lại, nhìn con trai cùng với Triệu Đại Thạch sắc mặt không tốt lắm bên cạnh con trai, vỗ đầu một cái nói: "A đúng, vừa rồi là rất khó chịu, khó chịu đến không thở nổi, khụ khụ khụ khụ, con xem ta ho như vậy. Nhưng mà, vừa nghe em trai con đến, ta lập tức lòng dạ liền thuận, ừ, chính là như vậy. Hai người nói chuyện, cứ nói chuyện đi, ta mang em trai con vào nhà ngồi trước."

Lý Thư Nhạc vẫy vẫy tay, liền muốn dẫn Phương Thiện Thủy rời đi.

Triệu Đại Thạch vội vàng gọi: "Đại sư, ngài đừng đi a, tôi mang cho ngài hắc diệu thạch cực phẩm.."

Lý Thư Nhạc đầu cũng không quay lại: "Lão hiện tại không cần thứ kia nữa, tự anh giữ đi."

Lý Vân Ngôn lúng túng liếc mắt nhìn Triệu Đại Thạch, cũng không ở nổi nữa: "Trong nhà có khách, tôi cũng không giữ anh, ông chủ Triệu, ngày khác lại nói." Nói xong, Lý Vân Ngôn đóng cửa chính, cũng chạy.

Triệu Đại Thạch nhìn cửa biệt thự bị đóng lại, vẻ mặt xanh mét trở lại trên xe.

Triệu Kha trong xe tức giận nói: "Ba, Lý Thư Nhạc này thật không ra gì, chúng ta ôn tồn hòa nhã đến thăm, ông ta mặc kệ đến cửa cũng không mở. Kẻ kỳ quái kia vừa đến, ông ta lại đích thân đi ra nghênh đón, đây là coi thường chúng ta sao!"

Triệu Đại Thạch nhịn không được ngắt lời: "Được rồi đừng nói nữa."

Triệu Kha: "Công trường phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn không đi cầu xin lão già này thì không được sao?"

Triệu Đại Thạch cũng là đau đầu: "Quay về lại nghĩ cách, lái xe."

Triệu Kha ngồi trong xe, khởi động máy, lạnh lùng liếc nhìn biệt thự sau lưng, cùng với ba người vừa đi vào biệt thự, trùng hợp lúc này, quái nhân mặt nạ quay đầu lại nhìn hắn một cái, giống như cảm nhận được ánh mắt không có ý tốt của hắn vậy.

Triệu Kha nhất thời vung lên nụ cười xấu xa, dưới cái nhìn chăm chú của người đeo mặt nạ, tay làm dạng dao chém, vạch vạch hai cái trên cổ, dùng khẩu hình phát không tiếng động nói: Cháu trai, mày cẩn thận một chút cho tao.
« Chương TrướcChương Tiếp »