- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Thanh Việt Quan
- Quyển 1 - Chương 13: Tế người sống
Thanh Việt Quan
Quyển 1 - Chương 13: Tế người sống
Phương Thiện Thủy đứng ở chỗ cao, xa xa nhìn vài điểm sáng đèn pin trong núi, lập lòe đến gần.
Gió nổi lên, rừng cây hòe vừa trồng xong, không ngừng xôn xao trong gió, giống như người nức nở.
Mèo mun lười biếng nằm úp sấp bên chân Phương Thiện Thủy, con ngươi âm thầm phát sáng trong bóng đêm.
"Đúng lúc còn thiếu mấy mắt trận, các người đã làm tôi không thể ra ngoài chiêu hồn, vậy đơn giản dùng các người bổ túc đi." Dứt lời, Phương Thiện Thủy đốt trận phù mà y dùng ba ngày để làm ra, giấy phù cháy rời tay, rơi xuống vào mặt đất trong Thanh Việt quan.
"Thiên hoàn cửu âm tuyệt sinh trận, khải!"
Giấy phù bốc cháy vừa rơi xuống đất, liền biến thành ngọn lửa màu xanh bóng, lửa xanh vừa tiếp xúc với trận văn (1) trên mặt đất, lập tức giống như nước vào chảo dầu, ầm ầm một tiếng, ánh lửa dựng lên từng mảnh, đốt cháy dọc theo trận văn khắc vào mặt đất, nhanh chóng tản mát ra bốn phương tám hướng, thắp sáng tất cả trận văn, trong toàn bộ Thanh Việt quan tràn ngập một mảnh sáng xanh quỷ dị.
"Vù!" Giây phút trận mở, từng đợt gió rừng trong núi giống như bị hấp dẫn, từ bốn phương tám hướng hội tụ lại, cuốn lá rụng bụi đất trong Thanh Việt quan bay lên ào ào, lại thổi không tắt ngọn lửa trong trạng thái trận văn trên mặt đất trong quan.
Gió thổi vù vù, lửa xanh sáng rực.
Bóng dáng mỏng manh của Phương Thiện Thủy giống như lăng không (2) đạp trên biển lửa, tựa như thần tiên.
"Còn tưởng rằng sẽ thiếu, không ngờ lại hơn chín người." Phương Thiện Thủy cảm ứng số người, có chút thỏa mãn, lập tức lắc chuông cổ trong tay.
"Đinh -- linh.."
"Đinh -- linh.." Tiếng chuông mờ ảo theo gió đêm bay xa.
Phương Thiện Thủy lớn tiếng đọc: "Hạo đãng khung vũ, u u minh uyên. Tuyệt sinh quỷ vực, trận phân âm dương!"
"Trận khải! Cửu uyên vị động."
"Rầm!" Lớp ngọn lửa hình trận văn trên mặt đất trong Thanh Việt quan, bỗng nhiên phồng lên như thổi khí, hóa thành đốm lửa bắn tóe ra bốn phía, biến mất trong bóng đêm.
Một đám trộm mộ đi ở trong núi rừng, bóng đêm rất sâu, đèn pin tụ sáng mạnh, cũng chiếu không được rất xa.
Bỗng nhiên gió nổi lên, trong rừng cây, tiếng gió tiếng lá ào ào, nghe nghe, lại sẽ cảm thấy trong đó dường như có người đang cười, cười lớn tiếng nhỏ tiếng, quỷ dị dọa người.
Nếu như đổi thành người thường, ở trong hoàn cảnh này nhất định là sớm chột dạ run sợ, nhưng mà dám làm kẻ trộm mộ làm sao lại là hạng người bình thường, dám tranh bảo với quỷ, đám móc quan tài người chết, tự nhiên đều là ngang ngược không sợ trời không sợ đất.
Chỉ là..
"Sao còn chưa tới, anh Hầu, có còn xa lắm không?" Một người nhịn không được hỏi.
Hầu tử cau mày: "Cũng nhanh." Hắn cũng cảm thấy nên đến rồi, vì sao lại vẫn không thấy đạo quan trên núi, hơn nữa đường này, vì sao càng đi càng cảm thấy xa lạ, hình như, đường này đang di chuyển?
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng kêu to, dọa mọi người nhảy dựng, đang định chửi mắng, có người hoảng loạn kêu ầm lên: "Anh Hầu! Chúng ta thiếu một người!"
"Làm sao có thể! Thiếu ai?"
"Là đại Bôn, hắn đi ở sau cùng, tôi nhớ vừa rồi còn nghe được tiếng bước chân của hắn, nhưng mà không biết từ lúc nào đã không nghe được nữa. Vừa rồi quay đầu một cái, mới phát hiện không thấy hắn!"
Hầu tử trấn an nói: "Mọi người không phải sợ, có thể là đại Bôn mệt mỏi tụt lại phía sau, trên núi Thanh Việt không có thú dữ, hắn hẳn là sẽ không có chuyện gì."
* * * Nghê toàn chi vị, về..
Trong rừng cây dường như đột nhiên truyền đến tiếng thì thầm xa xôi chẳng biết của ai, đám trộm mộ đang vì đồng bạn mất tích mà xao động nghe được đột nhiên im lặng, hai mặt liếc mắt nhìn nhau, âm thầm nắm chặt vũ khí trong tay.
Hầu tử: ".. Chúng ta tiếp tục lên núi, chính sự quan trọng hơn!"
Mọi người xung quanh cũng yên lặng gật đầu, đồng thời đề cao cảnh giác.
Tuy rằng đám trộm mộ đã đề cao cảnh giác, nhưng trong đoạn đường kế tiếp, đồng bạn của bọn họ lại im hơi lặng tiếng biến mất một người.
Lúc biến mất, đám trộm mộ còn lại kia lại mơ hồ nghe được, thanh âm chẳng biết từ nơi nào truyền tới kia:
* * * Chỉ thủy chi vị, về..
"Chết tiệt! Ai mẹ nó đang giả thần giả quỷ! Lăn ra đây cho tao!" Một đại hán chịu không nổi nổ súng bùm bùm vào rừng, bắn vào bất cứ phương hướng có thể là hướng âm thanh truyền tới, trong rừng đêm ngoại trừ đám chim chóc hoảng sợ bay loạn kêu ầm ĩ, căn bản không có bất cứ một bóng người nào.
Rõ ràng có thể nhìn thấy đạo quan trên đỉnh núi, lại hoàn toàn mò không đến, đi nửa giờ, nó ở không xa trước mắt, đi một giờ, nó vẫn là ở không xa trước mắt, đặc biệt người bên cạnh biến mất không rõ nguyên nhân, nguy hiểm chưa biết đến, làm cho tất cả đám trộm mộ này đều nhịn không được trở nên nóng nảy.
Hầu tử: "Mày bình tĩnh một chút, chúng ta cách gần một chút, nắm tay nhau."
"Chúng ta rốt cuộc còn bao lâu mới có thể đến nơi? Không phải mày nói mày theo Lâm nhị học rất nhiều sao, làm sao vô dụng như vậy! Từng người từng người biến mất mày cũng không có một chút biện pháp, mày là muốn đưa bọn tao vào đường chết sao!" Một gã béo cầm súng run rẩy, hắn cũng không không kiềm chế được như đại hán nổ súng, nhưng trạng thái nhìn qua cũng rất nguy hiểm, bắt đầu mắng vốn Hầu tử.
Hầu tử cười nhạt, lúc mang chúng mày kiếm tiền thì gọi anh, quay đầu gặp phải nguy hiểm lại cảm thấy tao vô dụng, sao không tự trách mình tham lam ấy.
Hầu tử: "Tôi nghi ngờ nơi này có trận pháp tương tự như kỳ môn độn giáp, tôi hiện tại cũng đang nghĩ cách ra ngoài. Mọi người phải biết, nếu như trong núi này thật có mộ lớn, Thanh Việt quan trên núi rất có thể là người coi mộ che giấu tai mắt người ngoài, có chút năng lực cổ quái cũng không lạ gì. Gặp phải nguy hiểm, vừa vặn đang nói rõ trong núi này có bảo bối, dám đến trộm mộ, muốn phát tài, thì phải đem đầu xách tới lưng quần mang theo, có chết cũng chỉ có thể oán hận mạng mình không tốt!"
Đám trộm mộ mặt nhăn mày nhíu, nhưng lại cảm thấy Hầu tử nói rất có đạo lý, bọn họ nghe lời Hầu tử nói đứng sát lại, đề phòng lại có người vô duyên vô cớ biến mất, kéo tay nhau, tuy rằng đi lại như vậy giữa núi rừng là không tiện, cũng làm cho tốc độ của bọn họ chậm lại, nhưng quả nhiên giúp cho bọn họ an toàn hơn nhiều, thậm chí qua nửa giờ cũng không lại mất ai, đạo quan trên núi cũng thật sự gần hơn, dường như chỉ cách xa trăm mét.
Giữa lúc đám trộm mộ thở dài một hơi.
* * * Lưu thủy chi vị, về..
Đám trộm mộ lập tức nổ.
"Nhanh xem xem, thiếu ai! Mọi người ai không thấy người bên cạnh?" Cả đám tinh thần căng thẳng, mồ hôi lạnh đầy người.
"Không có."
"Tôi bên này cũng không có."
Mỗi người đều nói người kéo tay bên cạnh mình không mất, đám trộm mộ cầm đèn pin soi đến soi đi, vừa rồi là còn lại chín người, hiện tại vẫn chính xác là chín người, chẳng lẽ âm thanh kia đang lừa bọn họ?
Hầu tử suy nghĩ một chút đột nhiên nói: "Dùng đèn pin soi mặt, nhìn xem bên cạnh còn phải là người không!"
Đám trộm mộ nghe vậy hoảng sợ, vội vàng nhấc đèn pin nhìn sang bên cạnh, đột nhiên hét chói tai một tiếng, đều hoảng sợ vung hết tay đang kéo đồng bạn bên cạnh ra, đèn pin cũng thiếu chút nữa cầm không chắc.
"Đại Bôn, tôi cầm chính là đại Bôn, hắn, hắn chết rồi! Mãnh tử cũng không thấy nữa." Người hét lên không quên dùng đèn pin chiếu vào mặt đại Bôn mà hắn nói, người biến mất nửa tiếng đồng hồ bây giờ xuất hiện, nhưng lại là mắt trợn trắng thất khiếu chảy máu, dưới ánh đèn pin chiếu xuống, giống như lệ quỷ lấy mạng vậy, cho dù là những kẻ trộm mộ to gan lớn mật, cũng bị dọa đến không nhẹ.
Nhưng mà đúng lúc này, càng làm người sợ hãi chính là, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm giống như tiếng truyền đi truyền lại giao nhau dày đặc.
* * * Lạm thủy chi vị..
* * * Ốc thủy chi vị..
"Ai! Lăn ra đây! A a a!" "Bùm bùm bùm!" Tiếng súng vang lộn xộn, nhưng ngoại trừ bắn vào người một nhà mấy phát, không có bất cứ thu hoạch.
* * * Cửu thủy..
* * * Ung..
"Không được, tôi không cần tiền bạc gì nữa, tôi muốn rời đi."
Tiếng nói hơi ngừng, trong núi rừng xôn xao, đột ngột chỉ còn lại một mảnh âm trùng về, về, về, về.. như đòi mạng.
Đám trộm mộ căn bản không biết xảy ra chuyện gì, đã cảm thấy người bên cạnh đang biến mất từng người từng người một, những kẻ trộm mộ may mắn tránh được một kiếp, tất cả đều tắt đèn pin, chạy bừa như bỏ mạng.
Lúc này bọn họ cũng chẳng còn dám nghĩ cái gì mà mộ lớn, cái gì mà bảo tàng nữa, tuy nói muốn phát tài phải liều mạng, nhưng bây giờ ngay cả mạng liều đi đâu cũng không biết, đã từng người từng người chết vô ích, cũng quá làm cho người sợ hãi.
Đám trộm mộ phân tán chạy loạn, nhưng cũng có vài người không giống.
Tiền Tân khứu giác nhạy cảm, trong gió đêm truyền tới một luồng hương trúc hòa lẫn hơi lạnh, hắn biết, người đang âm thầm dùng thủ đoạn quỷ dị ngăn chặn bọn họ kia, đã ở gần xung quanh.
Tiền Tân không đi quản đồng bạn rơi vào hỗn loạn, hắn là nhớ rõ lời Hầu tử nói, trên Thanh Việt quan này chỉ có một tiểu đạo sĩ, chỉ cần gϊếŧ chết tiểu đạo sĩ này, nói không chừng cổ mộ liền dễ như trở bàn tay.
Đã như vậy, người chia của tự nhiên càng ít càng tốt! Tiền Tân ước gì đồng bọn cùng đi chết sạch sẽ một chút.
* * * Thiên thủy chi vị, về..
Tiền Tân chạy về phía mùi hương truyền tới, quả nhiên nghe được thanh âm không biết từ đâu vang lên rõ ràng hơn nhiều, càng thêm cảm thấy mình không tính sai.
Chạy chạy, Tiền Tân chợt thấy một bóng người, hắn không nói hai lời giơ tay lên bắn một phát!
"Bùm!" một tiếng, bên kia truyền đến một tiếng kêu đau đớn, người bị hắn bắn trúng kia ôm ngực ngã xuống.
Tiền Tân mừng rỡ, đang định chạy lên, gần trong gang tấc bên tai, đột nhiên có người nhàn nhạt nói: "Phì thủy chi vị, về!"
Tiền Tân mạnh mở to mắt, muốn quay đầu nhìn, nhưng mà thân thể chợt lạnh lẽo cứng đờ không thể nhúc nhích, để cho hắn biết mình đã trúng chiêu.
Người hắn bắn trúng chẳng lẽ không phải là tiểu đạo sĩ kia? Lẽ nào đạo sĩ còn có đồng bọn? Đồ con rùa Triệu Hầu tử kia đưa thông tin giả hại ta!
Tiền Tân vừa ngã xuống đất, mắt mở to không thể nhắm lại, dưới người hắn xuất hiện một vòng xoáy sương đen giống như gợn nước, thân thể Tiền Tân biến mất từng chút từng chút vào trong vòng xoáy này.
Phương Thiện Thủy đứng ở bên cạnh thi thể Tiền Tân, ném phù trong tay lên người Tiền Tân, nói: "Cửu uyên vị đủ, mở cửa âm ty. Sắc!"
Ầm --!
Khí đen như bùng nổ vậy đột nhiên xông thẳng lên không trung, trời tối đất mờ.
Chỉ là không quá một chớp mắt sau, trận bàn trời đất giống như bị ngoại lực thôi động, hai khí âm dương cuộn trào.
Nghìn mẫu rừng đào ngoài núi đong đưa, dường như muốn dẫn động mưa dông giữa những đám mây rơi xuống, trong khi sấm sét sắp đánh xuống, âm khí mênh mông trên núi tạo thành hình phễu, vào hết trong quan như cá voi hút nước.
Như vậy, cảm giác áp bách do mưa gió sấm sét muốn tới dần ngừng, toàn bộ xung quanh lại khôi phục bình tĩnh.
Trên núi Thanh Việt dần dần dâng lên một tầng sương đen mông lung, những sương mù này phiêu tán, chớp mắt bao phủ toàn bộ núi Thanh Việt.
Kẻ trộm mộ may mắn chạy thoát vừa rồi kia, cũng từ từ mất phương hướng trong sương mù, ngã xuống trên đường chạy trốn.
Lúc này, Phương Thiện Thủy bỗng nhiên a một tiếng, cau mày nói: "Hình như thiếu một người?"
(1) Trận văn: Hoa văn trận pháp
(2) Lăng không: Đạp lên không khí lơ lửng trên không trung
- 🏠 Home
- Linh Dị
- Đô Thị
- Thanh Việt Quan
- Quyển 1 - Chương 13: Tế người sống