Sau khi nghe từ Zoe về quan hệ chuyển biến xấu của Shamanlier và Kanding đế quốc, Dilin liền chạy không ngừng nghỉ về thủ đô Julan, sau đó dùng ma pháp trận nháy mắt chuyển dời đến thủ đô Shamanlier – thành Bert.
Đáng tiếc dù cậu tiết kiệm hết thảy mọi thời gian có thể tiết kiệm, vẫn chậm một bước.
Khi Bob nhìn thấy cậu phong trần mệt mỏi xuất hiện ngoài cửa, câu nói đầu tiên là: “Thiếu gia, ngài về trễ. Ngày hôm qua công tước đại nhân đã mang quân đội khởi hành bí mật đến Sangtu.”
Tim Dilin nhảy dựng, “Thật sự phải gây chiến sao?”
Bob trầm ngâm: “Chuyện này rất phức tạp. Thiếu gia vào đi đã.”
Dilin về phòng sửa sang rồi xuống lầu, Bob cũng đã chuẩn bị xong một bữa tối cực kì phong phú.
“Công tước đại nhân biết thiếu gia mấy ngày này sẽ trở về, cho nên vẫn luôn dặn mọi người thời thời khắc khắc chuẩn bị.” Bob chan canh giúp cậu.
Dilin ăn rất nhanh, bởi vì trong lòng còn nhiều nghi vấn.
Bob hình như cũng nhìn ra cậu vội vàng, cho nên chờ đến khi cậu buông dao nĩa, không nói hai lời cùng cậu vào thư phòng.
“Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Tại sao lại có xung đột ở cảnh nội Sangtu?” Không thể trách Dilin nghi hoặc. Sangtu là đại bản doanh của Quang Minh thần hội, vẫn luôn ở trong vị trí trung lập. Nhất là vài năm gần đây, dưới sự chu toàn của Quang Minh thần hội, Shamanlier và Kanding đế quốc tuy thỉnh thoảng vẫn quấy rầy Sangtu đào móc một ít của cải, nhưng chưa từng dẫn quân đội xâm nhập. Một mặt là để tránh xung đột chính diện, mặt khác là cố kỵ thế lực càng ngày càng lớn của Quang Minh thần hội. Nếu phải điều quân vào Sangtu, chứng tỏ tình thế vô cùng khẩn cấp.
Bob giải thích: “Hiện nay quân đội chỉ âm thầm tiến vào Sangtu. Dù là quốc gia ta hay Kanding đế quốc, đều không định gióng trống khua chiêng.
Dilin hỏi: “Tại sao? Nguyên nhân là gì?”
Bob nói: “Nguyên nhân do một hiểu lầm nhỏ giữa nam tước Khalid thân tín của hoàng tử Howl Kanding đế quốc và bá tước Montreal của ta.”
“Hiểu lầm nhỏ?”
“Chí ít hiện nay hai bên đều lấy lý do này để tỏ thái độ.” Bob nói.
Ánh mắt Dilin chợt lóe, “Vậy nguyên nhân thật sự là…”
“Hiệp nghị mật giữa Shamanlier và Kanding đế quốc.” Bob chớp mắt.
Đáy lòng Dilin sáng tỏ.
Sangtu đương nhiên không đủ tư cách để hai đại cường quốc của Mộng đại lục phải vì nó âm thầm phối hợp diễn kịch, mục tiêu chắc chắn là Quang Minh thần hội. Xem ra, Shamanlier cũng tốt mà Kanding đế quốc cũng hay, hoàng đế hai nước đã càng ngày càng không thể chịu được Quang Minh thần hội chỉ tay năm ngón với bọn họ.
“Nhưng sao lại đột ngột vậy?” Dilin hỏi. Bất mãn của hai nước với Quang Minh thần hội tích lũy theo năm tháng, nhìn thế nào cũng không giống sẽ đột nhiên bùng nổ
Bob nói: “Trước đó, giáo hoàng Quang Minh thần hội từng âm thầm viết một phong thư cho hai vị hoàng đế, hy vọng hoàng đế kế nhiệm của hai nước có thể cử hành nghi thức tại chính điện của Quang Minh thần hội, hưởng phúc trạch che chở lớn nhất của thần hội.”
Dilin nghi hoặc: “Điều này cũng không có gì không tốt. Chẳng phải hiện tại nghi thức cũng được cử hành trong thần điện sao?”
“Đương nhiên có khác nhau.” Bob đáp, “Cử hành tại quốc gia mình sẽ do hoàng đế bệ hạ làm chủ, đi đến chính điện của thần hội lại do giáo hoàng định đoạt.”
Dilin lập tức kịp sáng tỏ dụng ý của giáo hoàng.
Ông ta muốn nắm quyền bổ nhiệm hoàng đế của hai đại quốc trong tay! Trách sao hai đại đế quốc không nhịn được cùng giải quyết.
Nếu trận chiến có mục đích thực sự phía sau, Dilin rốt cuộc thoáng yên lòng. Chí ít xem thế cục hiện nay, Shamanlier và Kanding đế quốc chỉ muốn gây áp lực cho Quang Minh thần hội, mà thần hội cũng tuyệt không có khả năng lập tức đối địch với hai đại cường quốc. Cho nên ba phương hiện nay chỉ là hình thức mà thôi.
Nghĩ như vậy, tâm tình nhất thời bình tĩnh, mỏi mệt lại ào tới.
Dilin đi ngủ sớm, đến trưa hôm sau mới sảng khoái tỉnh táo rời giường xuống lầu. Vừa tiến vào nhà ăn, liền nhìn thấy một thân ảnh cao ngạo quay lưng về phía mình, chậm rãi uống cà phê.
“Đạo sư?” Cậu vui mừng tiến lên, hai tay dừng lại trước khi đυ.ng tới bả vai hắn, bước chân dừng ở trước mặt hắn.
Hydeine chỉ uống một ngụm cà phê rồi buông, “Đổi một ly mới.”
Dilin cười tủm tỉm nhận cái chén chạy đi, rất nhanh lại bưng chén mới cho hắn từ phòng bếp.
Hydeine cầm lấy nếm thử, vừa lòng gật đầu.
“Sao đạo sư tới nhanh vậy?” Dilin còn tưởng ít nhất ba bốn ngày nữa hắn mới tới.
Hydeine nói: “Ngươi thấy ở lại với mấy người đó thì khoái trá ở điểm nào?”
“…” Thật sự là đã lâu không vui. Dilin kéo ghế dựa ngồi xuống.
Bob dọn cơm trưa.
Dilin vừa ăn vừa trộm ngắm Hydeine.
Hydeine dùng dĩa cắt miếng thịt bò vừa lấy vào trong đĩa, thản nhiên hỏi: “Ngươi muốn hỏi gì?”
“Không có, tôi chỉ đang tiếc là cha tôi vừa rời nhà.”
Hydeine nghiêng đầu nhìn cậu.
Dilin nói: “Tôi định chính thức thông báo cho phụ thân chuyện của hai chúng ta.”
Động tác nhấm nuốt của Hydeine hơi dừng lại.
Tuy phản ứng của hắn rất nhỏ, nhưng ở bên hắn lâu
như vậy, Dilin vẫn dễ dàng nhìn ra hắn mất tự nhiên.
“Hay là, để tôi viết thư cho ông trước?” Dilin thử thăm dò.
Hydeine nói: “Tùy ngươi.”
Đây là cao hứng hay mất hứng vậy? Dilin có chút không chắc chắn.
Hydeine dừng dao nĩa, nhẹ hớp một ngụm cà phê, thờ ơ hỏi: “Phụ thân ngươi thích gì?”
“A?”
Mười ngón tay Hydeine giao nhau, đồng tử trạm lam lóe ra ánh sáng rực rỡ, “Chung quy vẫn phải có quà ra mắt.”
“A.” … Đây là cao hứng nhỉ? Dilin âm thầm đoán.
Hydeine theo trường phái hành động, giữa trưa vừa nói xong, buổi chiều đã lôi kéo Dilin ra phố mua.
Dilin rất ít khi dạo phố, nhưng cậu biết thánh địa mua sắm nổi danh nhất thành Bert chính là phố Daniel phía đông thành. Nơi đó chẳng những có đủ các loại cửa hiệu châu báu, trang sức, đồ ăn hấp dẫn với người thường, còn có rất nhiều cửa hàng bán dụng cụ ma pháp, vũ khí và công cụ phòng ngự cho những nghề nghiệp đặc biệt.
Hydeine lựa chọn một cửa hàng vũ khí.
Andre là võ tướng, lại thường xuyên ra chiến trường, vũ khí và công cụ phòng ngự là thích hợp nhất.
Dilin vốn muốn nói phụ thân đánh trận nhiều năm như vậy, đã có vũ khí và công cụ phòng ngự tiện tay, nhưng thấy nóng bỏng trong mắt Hydeine, lời muốn nói ra miệng đều bị nuốt xuống.
“A, khách nhân tôn kính, tôi có thể giúp gì cho ngài?” Chủ tiệm hỏi, ánh mắt lộ ra nghi hoặc. Ông ta nhìn ra trên người chàng trai trẻ tuổi đi phía trước rõ ràng là áo choàng ma pháp sư. Chẳng lẽ vào nhầm?
“Báu vật trấn điếm của các ngươi là gì?” Hydeine nói thẳng
“…” Chủ tiệm tính toán khả năng đánh thắng vị ma pháp sư trước mắt.
Hydeine lấy ra một túi tiền từ túi không gian.
Mặt chủ tiệm không đổi sắc.
Tuy rằng túi tiền rất lớn, nhưng có lớn hơn nữa kim tệ trong túi cũng có hạn.
Hydeine mở túi ra.
Mắt chủ tiệm đột nhiên trừng to.
Trong túi là đủ loại bảo thạch to lớn màu sắc sáng rõ. Bảo thạch cực kỳ lưu hành và nổi tiếng trong giới ma pháp sư, có thể dùng để tân trang pháp trượng, khởi động ma pháp trận, thậm chí tăng tu vi ma pháp sư. Đừng nói một túi cho dù là một viên cũng có thể đổi được một ngàn kim tệ.
Chủ tiệm đột nhiên có xung động muốn đánh hắn.
“Báu vật trấn điếm đâu?” Tiếng nói ngọt nị nhưng lộ ra lãnh ý của thanh niên gọi ông ta tỉnh khỏi mộng đẹp.
Chủ tiệm nhớ ra mình chỉ có thực lực kỵ sĩ cấp ba, không khỏi cảm thán: Đánh nhau, quả nhiên vẫn là mơ mộng xa xôi không thể với tới a.
“Thỉnh ngài chờ.” Nghĩ thì nghĩ, chủ tiệm vẫn nhanh nhẹn rút từ dưới quầy một quyển sách mẫu, “Mời ngài nhìn. Những thứ này đều là báu vật trấn điếm của tôi.”
Hydeine mở sách, Dilin cũng sáp lại nhìn.
Trong sách là các hình vẽ trông rất sống động.
Theo ánh mắt của Dilin, hầu như đều là thượng phẩm, nhưng cũng chỉ là thượng phẩm, cách cực phẩm một khoảng rất xa.
Hydeine hỏi: “Phụ thân ngươi thích gì?”
Dilin ngẫm nghĩ: “Kiếm đi.” Có điều gần đây chiến tranh không nhiều lắm, cho nên kiếm báu cực phẩm trong tay phụ thân kia – Mị Hoặc Tâm Thần – không bị tổn hại lớn, phỏng chừng có thể dùng cả đời.
Hydeine lật đến trang cuối cùng, sắc mặt cau có, “Chỉ có từng đó?”
Chủ tiệm cười nịnh: “Nhìn tận mắt đẹp hơn so với trên giấy nhiều lắm.”
Hydeine lắc đầu, xoay người ra khỏi cửa.
Dilin theo sau hắn, không biết nên nói gì. Vũ khí và công cụ phòng ngự cực phẩm rất ít xuất hiện trong những cửa hàng thế này, trừ phi là…
“Chúng ta đến phòng đấu giá đi.” Hydeine giành trước lời cậu định nói.
Dilin giật mình: “Phòng đấu giá? Nhưng vào được phòng đấu giá phải trải qua thẩm tra thân phận nghiêm khắc mới có thể có được tư cách hội viên…” Thanh âm của cậu biến mất. Bởi vì cậu nhớ ra, chỉ cần là ma pháp sư, tự động sẽ có tư cách hội viên phòng đấu giá. Nói cách khác, chỉ cần được nghiệp đoàn ma pháp tán thành, ma pháp sư ngay lập tức biến thành hội viên của đại đa số phòng đấu giá hợp pháp trên đại lục.
“Không phải ngươi có một thử thách về phòng đấu giá sao?” Hydeine hỏi.
Dilin cau màu: “Đúng vậy.”
Orosey cho cậu ba thử thách, một trong số đó chính là tiếp nhận an bài của nghiệp đoàn ma pháp hoàn thành một cuộc bán đấu giá. Tuy cậu không biết tại sao phải làm việc đó, nhưng nếu để lấy học phần, dĩ nhiên càng đơn giản càng tốt.
“Vậy, chúng ta đến nghiệp đoàn ma pháp báo danh trước?” Dilin nói.
Hydeine gật đầu.
Nghiệp đoàn ma pháp thành Bert ngụ tại phía tây thành, cùng công hội lính đánh thuê ở phía nam, Quang Mình thần hội ở phía bắc tạo thành thế chân vạc.
Nghiệp đoàn ma pháp kiểm tra thân phận của Hydeine và Dilin xong, lập tức lo liệu giúp bọn họ tư cách hội viên phòng đấu giá. Trưởng phân hội nghiệp đoàn thân thiết đi ra tiếp đãi.
Dilin kể về thử thách chủ trì phòng đấu giá của mình.
Phân hội trưởng ngạc nhiên: “Nhưng toàn bộ người chủ trì của phòng đấu giá đều phải thông qua huấn luyện và kiểm tra năng lực.”
Dilin hỏi: “Cần huấn luyện bao lâu?”
Phân hội trưởng trả lời: “Ít nhất phải nửa năm. Bởi vì phòng đấu giá đều tiếp nhận người mua lớn, không thể qua loa một mảy may nào.”
Hydeine cau mày: “Không có ngoại lệ?” Orosey dù có vô vị, cũng không đi nói giỡn chuyện này. Nếu ông ta đặt ra thời hạn ba tháng, khẳng định trong ba tháng có thể hoàn thành.
“Phòng đấu giá hợp pháp thì tuyệt đối không có khả năng, nhưng, phòng đấu giá dưới đất còn có thể.” Phân hội trưởng hạ giọng, “Tôi nghĩ ý của viện trưởng là chỉ phòng đấu giá dưới đất. Bởi vì, phòng đấu giá dưới đất thành Bert vừa vặn có chút liên quan đến nghiệp đoàn chúng ta.”
Mắt Dilin sáng lên: “Tôi có thể chủ trì một cuộc đấu giá không?”
Phân hội trưởng nhìn cậu, mắt ẩn ẩn chút lo lắng, “Trước khi cậu chủ trì, có lẽ nên đến nhìn trước không khí của phòng đấu giá đã. Bởi vì nó không yên bình giống như phòng đấu giá hợp pháp đâu.”
“…”
Đến tối hôm đó Dilin và Hydeine mới hiểu ý ông ta.
Phòng đấu giá dưới đất chỉ mở buổi tối đón lượng người đông nghìn nghịt.
Tiếng kêu gào, tiếng ồn ào, tiếng chửi rủa, tiếng tán tỉnh… Mọi âm thanh có thể tưởng tượng ra đều có thể nghe thấy trong này.
Hydeine và Dilin vừa đi vào, đã bị bao phủ trong biển người.
Đấu giá bắt đầu.
Người chủ trì ra sức thổi kèn.
Đại khái thổi đến hai ba phút đồng hồ, hội trường mới dần an tĩnh.
Trần hội trường treo một tấm biển thật lớn, trên mặt chỉ có hai chữ – ngồi xuống!
Lại trì hoãn năm sáu phút, Dilin và Hydeine ngồi hàng cuối cùng mới nhìn thấy rõ ràng bộ dạng người chủ trì.
Đó thật sự là một người lực lưỡng, quần áo phong phanh gần như bao không hết cơ ngực của anh ta.
“Hắc! Các huynh đệ, ngậm miệng chó lại đi! Đã đến thời điểm các ngươi phải kinh ngạc tán thán!” Người chủ trì cười hắc hắc, cầm trong tay một cái búa nhỏ gõ vào chuông, “Hôm nay các ngươi đến rất đúng lúc, tin tưởng ta, nếu trong túi áo của ngươi chỉ chứa một ngàn kim tệ, ngươi sẽ hối hận đến gào khóc! Hôm nay chính là thời khắc mấu chốt trong lịch sử, đồ vật kế tiếp sẽ làm cho các ngươi hoa mắt chóng mặt… Không cần hoài nghi, đêm nay bất kì đồ vật nào cũng có thể thay đổi vận mệnh gia tộc các ngươi. Đúng vậy, là vận mệnh gia tộc. Mỗi gia tộc đều sẽ nổi điên vì một báu vật truyền đời như vậy! Ha ha, được rồi, chúng ta cùng cố gắng tiến lên để thành kẻ điên của gia tộc nào!”
“Hú…” Phía dưới kêu loạn.
Dilin nhức đầu. Cậu không cách nào tưởng tượng ra mình đứng ở trên đài giống người chủ trì này, một bên vặn vẹo eo mông, một bên làm loại… phong cách giới thiệu kia.
“Chúng ta hãy tới chiêm ngưỡng bảo bối đầu tiên.” Màn sân khấu phía sau anh ta bị kéo lên, một vòng tay khảm các loại bảo thạch được đặt trên tấm vải đỏ bưng ra. “A, trời a, các ngươi tưởng tượng được không? Trên đời lại có đồ vật mê người như vậy. Vàng, bảo thạch… ngươi có biết chúng nó kết hợp sẽ có ý nghĩa gì không? Một vị mỹ nhân tuyệt thế sẽ cởi đồ sạch sẽ nằm trên giường tùy các ngươi an bài!”
Phía dưới phát ra tiếng cười to hiểu biết.
“Vòng tay kia được ra giá năm trăm kim tệ. Đến đây, múa may cánh tay của các ngươi, nói cho ta biết số tài phú các ngươi nguyện dâng hiến.”
“Năm trăm lẻ một kim tệ.” Phía dưới có người hô.
“Năm trăm mười kim tệ.”
“…”
“Sáu trăm kim tệ.”
Nhìn người chủ trì trên đài thành thạo giao thiệp với nhóm người mua, tim Dilin đập nhanh. Trước mắt có thể là thử thách lớn nhất cậu gặp được từ lúc chào đời. Còn khẩn trương hơn cả lúc đối mặt với viện trưởng và hội đồng.
“Mỗi người có một phong cách khác nhau.” Hydeine đột nhiên nói.
“Tôi biết. Nhưng mà,” Dilin đáp, “Tôi không nghĩ ra cách nào khác để giữ yên bọn họ.” Cậu nhìn ra những người mua này tuyệt đối không phải người dễ chơi, thậm chí có thể nói, bọn họ lúc nào cũng chờ cơ hội để làm xấu mặt người chủ trì.
Hydeine nói: “Thực lực của ngươi hẳn có thể đối phó với đại đa số người nơi đây. Còn lại giao cho ta.”
“… Nơi này là phòng đấu giá.”
“Ừ.”
“Không phải tràng đấu võ.”
Hydeine nhướng máy: “Ta nghĩ ngươi không biết cơ đấy.”
Trong lúc đó, vòng tay bảo thạch kia đã tìm được chủ nhân.
Bán đấu giá rất nhanh tiến tới đồ vật khác.
“Chậc chậc, kỵ sĩ, chiến sĩ, dũng sĩ… các ngươi thật có phúc. Các ngươi sẽ nhìn thấy ở đây chiến hữu tốt nhất… Honorable Gruson!”
Một trường kiếm không vỏ được bưng ra.