Dilin theo bản năng bảo vệ người trong lòng, “Anh ấy không tốt chỗ nào?”
Raymond chẳng cần nghĩ ngợi, lập tức đáp lại: “Tính cách không tốt.”
Dilin nói: “Thỉnh thoảng anh ấy cũng rất dịu dàng.” Tuy rằng không thường xuyên lắm, biểu hiện không rõ ràng lắm, cảm giác không mãnh liệt… Nhưng, đích xác từng có.
Raymond nhìn vẻ mặt dịu dàng của cậu, mắt suýt nữa lọt tròng, “Không phải cậu nói ngày mai kiểm tra sao? Vậy mà nói là dịu dàng? Dịu dàng đến kiểm tra chết cậu đi!”
Dilin giận dữ: “Anh ấy muốn tốt cho mình.”
Điểm ấy Raymond không thể phản bác, “Vậy cậu định làm thế nào?”
Dilin do dự: “Hôm nay mình vốn định tỏ tình.”
“Khụ khụ.” Raymond sặc nước miếng.
“Nhưng nói không ra.”
Raymond lý giải: “Đây mới là phản ứng người bình thường nên có.” Hắn nhìn bạn tốt buồn rầu, cũng không biết phải khuyên thế nào. Nếu đối tượng cậu ấy thích là người khác, có lẽ hắn còn có thể tư vấn, nhưng là Hydeine… Hắn vừa ngẫm đã thấy da đầu run lên, thật sự rất khó đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ hộ cậu ấy.
“Người bình thường làm thế nào theo đuổi?” Dilin hỏi.
Raymond nói: “Viết thư tình, tìm người làm mối, tặng hoa hồng… đại khái thế? Shamanlier thì sao?”
Dilin nói: “Không khác lắm.”
Hai người trầm mặc.
Viết thư tình cho Hydeine?
Người đưa thư tình nên chuẩn bị khẳng khái chịu chết.
Tìm người làm mối cho Hydeine?
Người nọ chắc chắn sống không bằng chết.
Về phần tặng hoa…
Raymond đột nhiên nói: “Mình thấy, Hydeine sẽ không xuống tay nặng với cậu đâu.”
Dilin khó hiểu.
“Trong bao nhiêu người như vậy, có lẽ cậu là người duy nhất ổng tôn trọng vài phần. Mặc kệ có phải ổng có ý với cậu hay không, chí ít có thể xác định, cậu là người có khả năng bị xử lý thấp nhất.”
Dilin nhìn Raymond chằm chằm, phát hiện hắn nghiêm túc. “Cho nên, ý cậu là?”
“Nói trực tiếp là biện pháp có tỉ lệ tử vong nhỏ nhất.” Raymond nói.
Dilin im lặng nhìn hắn trong chốc lát, dùng giọng nói không chút nào lo lắng phản bác: “Anh ấy không phải người bạo lực như vậy.”
…
Hắn không phải người bạo lực như vậy sao?
Đến ngày hôm sau, thời điểm đứng trước mặt Hydeine, Dilin phát hiện mình không thể khẳng định điều đó. Lời thoại tối qua bắt đầu giống như thủy nguyên tố, bơi qua bơi lại trong đầu, không chịu nằm yên.
Hydeine sớm đã thành quen với biểu tình nặng nề tâm sự của cậu, thản nhiên hỏi: “Chuẩn bị tốt chưa?”
“Chờ một chút.” Dilin thở sâu, “Tôi có lời muốn nói.”
Hydeine nhướng mày.
“Về đề tài ngày hôm qua.” Dù trong lòng khẩn trương muốn chết, ngữ khí nói chuyện của Dilin vẫn rành mạch phân minh, “Tôi thừa nhận, tôi đích thực có thích một người.”
Hydeine liếc cậu, “Ngày hôm qua ngươi đã thừa nhận.”
Bị cắt lời, óc Dilin trống rỗng ba giây đồng hồ.
Hydeine nói: “Ngươi chỉ muốn nói điều này?”
“Không phải, là, đạo sư.” Dilin khẩn trương đến mức miệng khô lưỡi khô, nói năng bắt đầu lập cập, “Anh cảm thấy tôi thế nào?”
“Không tồi.” Hydeine trả lời rất nhanh.
Tim Dilin ngừng trong giây lát, sau đó đập kịch liệt, vội hỏi: “Đó không phải ý của tôi. Tôi muốn nói, nếu, tôi giả thiết, tôi thích anh, anh có thể chấp nhận tôi không?” Cậu nín thở chờ đợi.
“Có thể.” Trả lời vô cùng ngắn gọn dứt khoát.
“…” Dilin ngây dại.
Hydeine khoan thai: “Có điều, nói thẳng sẽ được miễn thi là thỏa thuận ngày hôm qua, cho nên, cuộc thi hôm nay không thể miễn.”
Dilin nhìn khuôn mặt bình tĩnh của hắn, nhịn không được truy hỏi: “Đạo sư, anh khẳng định anh hiểu ý tôi?”
“Năng lực biểu đạt của ngươi rất kém sao?” Hydeine liếc mắt.
…
Cho nên, hiện tại xem như cậu tỏ tình thành công?
Dilin cảm thấy mọi việc trước mắt rất không chân thực. Để có cảm giác chân thực, cậu liều mạng với nguy cơ khiến Hydeine phản cảm, lần thứ hai hỏi: “Chúng ta… bây giờ, là người yệu?”
“Ừa.” Hydeine khoanh tay, sốt ruột nói, “Ngươi định kéo dài tới khi nào?”
…
Dilin đột nhiên thở ra, sửa lại sắc mặt, toàn thân hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu.
“Bắt đầu!”
Kết quả thi chỉ có thể nói là tạm được, cũng may Hydeine không nói gì, xem như trót lọt.
Dilin trở lại ký túc xa, bị Raymond đang chờ kết quả đến dài cổ bắt được, “Thế nào?”
Dilin bình tĩnh nhìn hắn.
Raymond nhẹ nhàng lắc đầu, thăm dò: “Không được?”
“Ảnh đồng ý.”
“Ổng đồng ý cũng không sao, chúng ta còn muốn… Ổng đồng ý?” Cảm xúc Raymond phi từ thấp lên cao, khó tin nhìn cậu.
Dilin gật đầu.
Raymond kích động: “Cậu nói thế nào?”
Dilin đem đối thoại ban sáng thuật lại.
Raymond nghe đến trợn mắt, “Cứ như vậy?”
“Cứ như vậy.”
“Ổng cứ thế mà đồng ý?”
“Ừa.”
Raymond cúi đầu ngồi im trên giường một lát, đột nhiên vỗ giường nói: “Mình biết rồi! Ổng từ đầu đã vừa ý cậu! Nếu không nhiều học sinh như thế tại sao ổng chẳng nhận ai, chỉ chọn mỗi mình cậu?” Vướng mắc lâu ngày trong lòng cuối cùng được giải đáp.
Dilin nói: “Bởi vì tư chất của mình cao.”
“…” Người đang yêu đều không biết xấu hổ!
Raymond ngả đầu xuống giường.
Nhờ cái miệng rộng của Raymond, sự tình giữa Hydeine và Dilin rất nhanh đã truyền khắp già trẻ lớn bé St Paders.
Viện trưởng thậm chí đích thân đến nói chuyện với Hydeine.
Sắc mặt Hydeine không thay đổi thừa nhận.
Orosey thực đau đầu, “Ta không phản đối tự do yêu đương.”
Hydeine nhìn ông.
“Anh biết đấy, ta chưa bao giờ để ý loại chuyện này. Có điều, sợ rằng quan hệ tình nhân sẽ tạo thành ảnh hưởng nhất định đến việc học của học sinh, ta cảm thấy để Dilin chuyển đạo sư là biện pháp tốt nhất.” Orosey vừa nói vừa nhìn sắc mặt hắn.
Hydeine hỏi: “Ông thấy ai sẽ dạy tốt hơn tôi?”
“Đây không phải vấn đề dạy tốt hay không. Mà là quan hệ của hai người có chút phức tạp, chúng ta muốn đơn giản hóa một chút.”
Hydeine nói: “Tôi phản đối.”
Orosey đành ngả bài, “Kỳ thực đây là ý tứ của hội đồng. Hiếm có lúc nào, tất cả phiếu lại thông qua.”
Hydeine lạnh lùng nhìn ông ta.
Orosey nói: “Ta phải tôn trọng quyết định của hội đồng.”
“Tôi sẽ xin tốt nghiệp cho Dilin.” Hydeine nói một câu long trời lở đất.
Ánh mắt Orosey nhìn hắn không khác gì nhìn kẻ điên, “Trò ấy đang ở sơ cấp viện, mới học chưa đến một năm!”
Hydeine nói: “Ông không thể phủ nhận trên thế giới có thiên tài tồn tại.”
Orosey nói: “Nhưng thế này không phải thiên tài, là thần.”
“Tôi sẽ chứng minh.”
Orosey nói: “Muốn tốt nghiệp phải có đủ học phần. Trò ấy đủ rồi chắc?”
“Tôi nhớ tham gia quân tình nguyện có thể nhận được một số học phần nhất định, cống hiến cho học viện cũng có thể đạt được học phần. Học phần nhiều ít do đạo sư quyết định.” Hydeine nói.
Orosey hít sâu một hơi: “Bản lĩnh ma pháp để tốt nghiệp thì sao?”
“Phong nguyên tố.” Hydeine nhìn thẳng biểu tình khϊếp sợ của Orosey, “Vậy đã được chưa?”
Orosey theo bản năng nói: “Đừng có giỡn.”
“Vincent đã thừa nhận.”
Nhắc tới Vincent, sắc mặt Orosey ngưng trọng hẳn lên, “Anh từng gặp hắn?”
“Đúng.”
“Hiện tại hắn ở đâu?”
“Đại khái là… ở trong nhà.”
Orosey nhíu mày suy nghĩ, “Trò ấy phải chứng minh mình đích xác có thể cảm giác được phong nguyên tố.”
“Một lời đã định.”
Dilin không phải người cuối cùng nhưng là người thứ hai đếm ngược từ dưới lên biết tin mình sắp tốt nghiệp.
Thời điểm Raymond báo tin, cậu đang phiền não quan hệ giữa mình và Hydein không tiến triển. Dù song phương đã tán thành quan hệ tình nhân, nhưng phương thức hai người ở chung chẳng khác gì trước.
Cậu thậm chí hoài nghi, định nghĩa tình nhân của Hydeine khác của mình.
Cho nên khi cậu nghe thấy mình sắp tốt nhiệp, đầu óc còn chưa kịp ý thức, “Tại sao?”
“Có tin đồn, viện trưởng muốn chuyển đạo sư cho cậu. Hydeine không đồng ý, cho nên mới cho cậu tốt nghiệp sớm.” Raymond nói.
Dilin giờ mới kịp phản ứng, giật mình hoảng hốt: “Làm thế nào tốt nghiệp?”
“Không biết.” Raymond nói, “Có điều ổng nói như vậy, hẳn đã nắm chắc… Nhỉ?” Hắn nhìn Dilin, giống như muốn tìm ra manh mối từ trên mặt cậu.
Dilin không dằn nổi, lao ra cửa, “Mình đi tìm anh ấy hỏi rõ ràng.”
“Nhớ rõ trở về báo cáo kết quả!” Raymond đứng ở cửa hét, rất nhanh trong hành lang thò ra một loạt đầu người.
Bao gồm cả Alidi và Jeffrey.
Alidi thấy Raymond nhìn mình, con ngươi xoay động, đang muốn nói chuyện, lại thấy đối phương mỉm cười, đóng mạnh cửa.
Tuy đều là quý tộc miễn thi, lúc vừa nhập học đã từng qua lại. Nhưng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ai thích hợp làm bạn với ai hơn, dần dà sẽ nhìn ra. Giống như Raymond, Dilin, Soso về sau lại thân thiết với Kevin xuất thân bình dân, còn với bọn Alidi thì bất hòa.