- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thánh Viện
- Chương 47: Sơ cấp thi lại (bảy)
Thánh Viện
Chương 47: Sơ cấp thi lại (bảy)
Ánh mắt công chúa Joanne chậm rãi chuyển từ trên mặt cậu sang ven đường
Dưới tán cây cao lớn, một trảng cỏ xanh non sinh trưởng lộn xộn, tùy ý mà hoang phí sinh mệnh lực.
Dilin cố giữ trấn định. Nếu không phải do tiếng hít thở hơi dồn dập, cậu che dấu không đến nỗi tệ.
“Ta không thể chấp nhận.”
Công chúa Joanne bình tĩnh nói.
Dilin muốn nói lại thôi.
“Mỗi người tại những giai đoạn khác nhau sẽ có những mục tiêu khác nhau. Giống như ta lúc năm tuổi thích ăn kẹo đủ loại màu sắc, lúc mười hai tuổi thích váy vóc đủ loại hình dáng. Quyết định của ngươi hiện tại không biểu thị cho tương lai.” Đôi mắt công chúa Joanne vừa chuyển, trong cặp mắt xinh đẹp nhượng bảo thạch ảm đạm nở rộ vô vàn chờ mong, “Không cần cự tuyệt ta ngay lập tức. Ít nhất là trước sinh nhật mười tám tuổi của ngươi.”
Dilin kinh ngạc: “Chính là công chúa…” Thời điểm cậu mười tám tuổi, công chúa Joanne đã hai mươi. Đối với công chúa của bất luận một quốc gia nào, tuổi này đều đã không còn nhỏ, nhất là ở Shamanlier tư tưởng bảo thủ. Cuộc hôn nhân bị trì hoãn gần một năm của công chúa Joanne đã tạo nên rất nhiều lời đồn đại nhảm nhí, cậu không cho rằng để cho chúng tiếp tục phát triển là một ý kiến hay.
“Còn lại tám tháng mà thôi.” Công chúa Joanne cười rộ lên, thần thái phấn chấn, “Coi như là chút tiền đặt cược của ta.”
Này tuyệt đối không thể chỉ coi là chút tiền đặt cược.
…
Đây là áp lực cực lớn.
Dilin thở sâu, ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Nếu công chúa Joanne trì hoãn hôn nhân vì chưa chọn được người hợp ý, ta sẽ ủng hộ quyết định của công chúa vô điều kiện. Nhưng nếu là vì một canh bạc khó có hi vọng,” cậu dừng một chút, hít một hơi rồi nói, “Ta cho rằng không cần thiết.”
“Một canh bạc không có hi vọng?” Công chúa Joanne chớp chớp đôi mắt, nhưng cảm xúc nàng biểu lộ ra tuyệt không hề thiên chân vô tà như thế.
“Đúng vậy.” Dilin nói, “Ta đã có người ta thích. Cho dù có một ngày trở về Shamanlier, ta cũng hy vọng có thể đưa người mình thích cùng về.” Nguy cơ trước mặt, nói dối cũng trở nên thập phần thông thuận.
Thanh âm công chúa Joanne dần dần lạnh xuống, “Việc này quan hệ đến tiền đồ và tương lai của ngươi, không nên bị xúc động nhất thời che mắt.”
“Nam tử hán phải có năng lực định đoạt tiền đồ và tương lai bản thân mình!” Hai hàng lông mày của Dilin nhướng cao, khuôn mặt ngây ngô tựa như phát ra ánh sáng.
Công chúa Joanne đột nhiên xoay người. Lưng nàng ưỡn thực thẳng, đầu nâng rất cao, hai tay cầm lấy làn váy, chậm rãi nhấc chân đi về phía trước.
Dilin nhắm mắt theo sau lưng nàng.
Con đường tựa hồ rất dài, lại dường như thực ngắn.
Dilin chờ nàng mở miệng, một chữ cũng được, nhưng nàng thủy chung không nói lời nào.
Mãi đến khi tòa đồ thư quán số bốn đồ sộ xuất hiện trước mắt.
Công chúa Joanne nhìn đám người Mikris đang chờ trước cửa đồ thư quán, chậm rãi dừng bước, “Ngươi nói đúng. Ta sẽ cân nhắc thật kĩ đề nghị của ngươi.”
Dilin đoán không ra nàng sẽ cân nhắc phương diện nào.
“Như vậy trước khi chuyện này hoàn toàn được giải quyết, ngươi có thể trở lại làm một bằng hữu đã từng cùng ta lớn lên như trước hay không?” Công chúa Joanne rốt cục quay đầu.
Hốc mắt nàng hơi đỏ lên, vẻ mặt lại dường như không có việc gì.
“Đó là vinh hạnh của ta.” Biểu hiện của Dilin cũng như không có chuyện gì vừa xảy ra.
Hội hợp cùng nhóm người Mikris, Dilin và công chúa Joanne cùng đi thăm đồ thư quán số bốn. Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên cậu đến nơi này, ngược lại học tỷ- Joanne công chúa đã quá quen thuộc. Cho nên nói cậu tận tình làm chủ, không bằng nói, được công chúa Joanne chiêu đãi.
Trong thư viện rất nhiều học sinh trung cấp đang xem sách, nhưng thấy công chúa Joanne đến, liền sôi nổi đứng lên hành lễ.
Công chúa Joanne nhất nhất đáp lễ, thái độ thân thiết, dáng vẻ ung dung.
Mikris nhẹ giọng nói với Hydeine: “Ta cảm thấy chúng ta dường như bị coi thành người hầu rồi.”
Hydeine liếc mắt nhìn hắn một cái, “Chúng ta?”
Mikris nhún vai: “Ta hiểu, hiện tại ngươi chỉ muốn cùng Dilin thành ‘chúng ta’.”
Dilin bỗng nhiên nghe được tên mình, quay đầu nghi hoặc nhìn về phía bọn họ.
Hydeine vẫy vẫy tay với cậu.
Dilin chần chờ, nhưng vẫn đi tới.
Hydeine nói: “Ngươi đối đãi với bề trên trong lòng của ngươi như vậy sao?” Hắn không thu liễm âm lượng, cho nên những lời này rất nhanh đã truyền ra.
Lưng công chúa Joanne cứng đờ, nhưng không có dừng bước, ngược lại Justin quay đầu trừng mắt liếc bọn họ một cái.
Dilin có ảo giác từ hang sói nhảy vào động hổ.
Sớm biết vậy, lúc trước cậu đã cố gánh áp lực, quyết định thật nhanh mà lựa chọn Mikris. Chí ít da mặt Mikris mỏng hơn da mặt tên kia nhiều lắm.
Hydeine đột nhiên ghé sát vào bên tai cậu, dùng âm điệu ái muội nói: “Ngươi sẽ không chỉ tính lợi dụng ta chứ?”
Lỗ tai Dilin lập tức đỏ, vì nhiệt khí tên kia phun ra. “Đạo sư…” Cổ không dấu vết nghiêng về bên phải.
“Không phải Hydeine sao?” Khóe miệng Hydeine cong lên, “Ta còn tưởng ngươi đã quen xưng hô tên này.”
Một lỗ tai khác của Dilin cũng có xu thế phiếm hồng, “Tajires đạo sư…”
“Ha.” Hydeine thẳng người, ngoài cười trong không cười nhìn cậu, “Xem ra, ta phải cự tuyệt tâm ý của ngươi.”
Cước bộ Dilin đột nhiên dừng lại.
Joanne công chúa và Justin cũng tương tự.
Mikris đương nghe lén bọn họ đối thoại đến nhập thần, không cẩn thận thiếu chút đập vào Justin.
“Hydeine… đạo sư?” Dilin ngước mắt, đôi mắt xanh biếc trong suốt như hồ nước.
“Hiện tại ta phi thường hoài nghi tâm ý của ngươi đối với ta.” Hydeine chẳng chút nào để ý đến lời nói của mình đã tạo ra thật nhiều oanh động, ánh mắt không ngừng nhìn cậu chăm chú, dư quang nhân tiện quét qua công chúa Joanne.
Toàn thân Dilin tựa như bị người đánh một quyền, vừa bối rối vừa hoảng sợ.
Vô luận tính cách của cậu ổn trọng cỡ nào, tư tưởng thành thục cỡ nào, dù sao vẫn chỉ là đứa bé mười bảy tuổi. Với tình cảm còn rất ngây thơ, thời điểm xấu hổ tột cùng – bị Hydeine nói ra tình cảm của mình trước bao nhiêu người như vậy, cho dù là một lời nói dối, đều khiến cho lòng tự trọng và mặt mũi của cậu chịu đả kích trầm trọng.
Trong đầu nổ ầm một tiếng, lý trí gì đó đều bay đến chín tầng mây, trước mắt chỉ có khuôn mặt phóng đại của Hydeine.
Dù trước đó Mikris thực hoài nghi động cơ Dilin nói thích Hydeine, đến bây giờ cũng không khỏi đồng tình với cậu. Hắn vội ho một tiếng, hòa giải nói: “Biểu hiện của Dilin tại sơ cấp viện vô cùng xuất sắc. Ta tin rằng trò ấy đối với đạo sư nhất định là kính yêu cùng tôn trọng phát ra từ phế phủ!”
Thanh âm rất lớn của Mikris lập tức lôi Dilin đang trong trạng thái tim đập mạnh mẽ loạn nhịp tỉnh lại.
Dilin nhanh chóng điều chỉnh các loại cảm xúc tiêu cực, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt sâu xa khó hiểu của Hydeine, trong thời gian một cái nháy mắt, đưa ra quyết định khiến cậu hối hận cả đời. Đương nhiên, tại thời điểm này, cậu cảm thấy quyết định của mình vẫn vô cùng chính xác.
“Hydeine đạo sư!” Cậu niệm năm chữ đó thật chậm, để cho bản thân có đầy đủ thời gian bình ổn tim đập cuồng loạn, “Thỉnh tin tưởng tâm ý của tôi đối với ngài, là tuyệt đối chân thành tha thiết.”
Hydeine từ chối cho ý kiến.
“Bởi vì tôi xác định, ngài là bạn lữ hoàn mỹ nhất tôi từng thấy từ khi sinh ra đến nay!” Tim Dilin lại điên cuồng nhảy lên. Cậu đã không còn kiêng kỵ gì nữa, nếu muốn diễn kịch, vậy diễn cho trót. Dù sao cậu còn trẻ, còn có rất nhiều rất nhiều cơ hội “di tình biệt luyến” nhận thức một bạn lữ càng hoàn mỹ hơn.
Sau khi Dilin nói xong, tận lực không nhìn tới biểu tình bốn phía.
Mộng đại lục là một lãnh thổ có nếp sống mở, tình yêu đồng tính cũng không gây ra sóng gió gì lớn. So với việc đồng tính, người khác càng chú ý đến quan hệ sư sinh bọn họ.
Quả nhiên, chung quanh dần có thanh âm rì rầm khe khẽ, nhưng không có ác ý.
Khóe miệng Hydeine hơi cong lên, đôi mắt lam lạnh lùng chậm rãi có độ ấm. Hắn không trả lời, mà nghiêng đầu nhìn công chúa Joanne.
Cảm xúc công chúa Joanne sở hữu đều bại lộ nơi hai tay cầm váy của nàng, ngược lại trên mặt không biểu tình, chính là hơi vuốt cằm đáp lại ánh mắt Hydeine, sau đó tao nhã xoay người, tiếp tục tham quan con đường nàng chưa đi hết.
Thật vất vả từ đồ thư quán số bốn trở về, Dilin tức khắc ngã xuống giường không nhúc nhích.
Soso và Raymond lo lắng nhìn cậu.
Soso nhỏ giọng hỏi: “Công chúa không tin sao?”
Raymond cũng hỏi: “Có phải Mikris giáo thụ nhiều tuổi nên không có sức thuyết phục?”
Dilin thực không muốn đáp lại, thậm chí ngay cả nâng ngón tay một chút cậu cũng thấy mệt, nhưng giáo dưỡng hình thành từ nhỏ khiến cho cậu chịu đựng mệt mỏi chậm rãi ngồi xuống, “Không, người mà mình thổ lộ không phải Mikris giáo thụ.”
Soso mở to hai mắt, “Chẳng lẽ là viện trưởng?”
Dilin lại lắc đầu. Trong nháy mắt, cậu đột nhiên có suy nghĩ, kỳ thật viện trưởng cũng là lựa chọn không tồi, ít nhất còn tốt hơn Hydeine.
Raymond nghiêng đầu, bỗng nhiên thất thanh kêu lên, “Không phải là Hydeine chứ?”
Soso “A” một tiếng, sau đó nhìn Dilin.
Dilin gian nan gật gật đầu.
Raymond không nói gì nổi một lúc thật lâu, mới thấp giọng hỏi: “Rốt cục chuyện gì đã xảy ra?”
Dilin đem sự tình giản lược kể lại. Cậu giấu nội dung cuộc trò chuyện của mình và công chúa, nhưng không che đậy đối đáp giữa cậu và Hydeine tại đồ thư quán số bốn. Sự kiện phía sau kia nhiều người nghe được như vậy, cho dù cậu muốn giấu cũng giấu không xong, chi bằng thoải mái mà nói ra.
Raymond và Soso đều nghe đến trợn mắt há mồm.
Raymond lắp bắp hai lần mới nói xong một câu hoàn chỉnh, “Cậu thật sự tỏ tình với Hydeine?”
Dilin gật đầu.
“Lại còn tỏ tình hai lần?”
Dilin do dự. Kỳ thật cậu cảm thấy lần đầu tiên không thể coi như tỏ tình, chỉ có thể xem là hiểu lầm. Về phần lần thứ hai…
Kỳ thật một lần và hai lần có gì khác nhau?
Dilin lại gật đầu.
Raymond lập tức ngã xuống giường, đem chăn trùm kín mặt, “Mình nhất định đang nằm mơ.”
Soso thấy Dilin tâm tình sa sút, lén lút giữ chặt tay cậu, “Dù em và Hydeine ma đạo sư không quá quen thân, bất quá em chắc chắn sẽ ủng hộ quyết định của anh.”
Dilin muốn giải thích gì đó, lại cảm thấy vô lực.
Sự tình đã phát triển đến tình trạng không thể vãn hồi, tiếp tục giải thích cũng vô dụng. Có lẽ, hiện tại cậu cần nhất không phải giải thích, mà là đi ngủ.Giấc ngủ có thể khiến cho đầu óc cậu triệt triệt để để từ trạng thái mơ màng tỉnh lại!
Raymond đột nhiên ngồi xuống nhìn Dilin chằm chằm, sắc mặt quỷ dị hỏi: “Vì sao…Hydeine lại muốn cậu thổ lộ trước mặt nhiều người như vậy?”
Dilin ngẩn ra.
Đúng vậy, vì sao chứ?
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Cổ Đại
- Thánh Viện
- Chương 47: Sơ cấp thi lại (bảy)