Chương 15: Quá trình thích ứng (năm) . . .

Dilin trong lòng dâng lên một cảm giác quái dị. Bởi vì cậu khẳng định chính mình trước khi đến thánh viện, tuyệt đối không biết Ningya. Cậu thậm chí chưa từng cùng Lãng Tán có quan hệ. Nhưng lời nói của Ningya lại khiến cậu cóa cảm giác như hai người đã

có tới

mười mấy năm giao tình.

“Chúng ta trước hết nghĩ biện pháp đi ra ngoài.” Cậu theo bản năng tránh đi ánh mắt của Ningya.

Ningya túm chặt lấy tay cậu.

Dilin sửng sốt, quay đầu lại nhìn.

Ningya do dự nói: “Vì cái gì tới cứu ta? Trộm đề thi mà bị phát hiện thì hậu quả sẽ thực nghiêm trọng, cho dù là quý tộc, cũng có thể bị khai trừ.”

Dilin bình tĩnh nói, ” Đánh cuộc cùng Hydeine kỳ thật không liên quan đến các ngươi. Cho dù là bị xử phạt, cũng là để ta cùng Soso đến gánh vác.”

Cậu không biết Ningya nghe xong lời này là biểu tình gì, bởi vì Ninhya vẫn luôn cúi đầu. Cậu chỉ biết là cánh tay đang nắm tay mình, chậm rãi buông lỏng ra.

Dilin bắt lấy tay cậu, trong khi Ningya tim đập mạnh và loạn nhịp giải thích nói: “Đồ thư quán bị bố trí không gian ma pháp, cùng nhau đi, chớ tách ra.”

“Ân.” Ningya

cũng cầm

lấy tay

cậu.

Hai người chậm rãi hướng trung ương đồ thư quán đi tới.

Dilin đối với vị trí phun lửa đã có hiểu biết sơ bộ. Cho nên lần này cậu kì thật cũng không có quá khẩn trương, không những thế, ngược lại còn có loại cảm giác chờ mong. Nếu không đoán sai, vừa rồi tinh quang ảm đạm trong đầu hẳn là chính là hỏa nguyên tố.

Nếu chính mình thật sự có thể ở nơi này cảm ứng được hỏa nguyên tố, kia thật đúng là nhân họa đắc phúc.

“Nhanh đến, cẩn thận.” Dilin nắm tay Ningya hơi hơi dùng sức, hai người sóng vai chạy, cước bộ chậm rãi nhanh hơn, thẳng đến ——

“Xông lên!” Dilin trong óc lần thứ hai hiện lên tinh quang ẩn hiện như trước, tuy rằng vẫn như cũ ảm đạm, nhưng với cậu mà nói, đã muốn là một sự ủng hộ lớn lao.

Lần này ngọn lửa so với hai lần trước hung mãnh hơn nhiều. Nếu không phải Dilin cùng Ningya sớm có chuẩn bị, nói không chừng thật sự sẽ bị ánh lửa cắn nuốt.

Phanh.

Dilin cùng Ningya song song đâm vào ván cửa.

“Cửa?” Dilin kinh ngạc mà trát trát nhãn tình. Cậu còn tưởng rằng phía sau sẽ lại là một không gian ma pháp chứ. Cậu cũng không dám chậm chễ, lôi kéo NIngya nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”

Ningya phát ra tiếng hít thở vừa nhanh vừa nặng, trong lòng bàn tay không ngừng tuôn ra mồ hôi lạnh, nghe được lời của cậu, ước chừng mười giây đồng hồ sau mới hồi đáp: “Được.”

Dilin dùng tay kia nắm lấy tay nắm cửa, một chút một chút mà đẩy ra. Kỳ thật nếu nói trong lòng cậu vẫn còn một lo lắng, thì chính là nếu phạm vi không gian ma pháp bao trùm là khắp đồ thư quán, thậm chí còn bao trùm xung quanh đồ thư quán. Nếu như vậy, tình cảnh của bọn họ sẽ trở nên thật không xong.

Trong khoảnh khắc cậu kéo cửa đến khoảng đủ để nghiêng người lách ra ngoài, cả người bỗng nhiên cứng đờ, trong lòng nửa mừng nửa lo.

Vui mừng chính là, nhìn thấy người trước mắt này, thuyết minh cậu cũng không có bị không gian ma pháp truyền tống đến một cái địa phương gì gì đó.

Sầu lo chính là, như thế nào hướng người trước mắt giải thích nguyên nhân chính mình nửa đêm xuất hiện ở đồ thư quán.

Hydeine đứng trước đồ thư quán, hai tay luồn trong tay áo. Ánh trăng trên bầu trời đêm vừa lúc dừng lại trước người hắn, ánh trăng chiếu rọi đồng tử hắn, phản xạ ra một tầng quang mang lạnh lẽo.

Dilin không tiếng động thở dài. Nếu không phải đồ thư quán có không gian ma pháp, cậu nhất định sẽ tự mình gánh vác trách nhiệm đột nhập đồ thư quán, đáng tiếc hiện tại lại không thể không

Ningya ra.

“Ban đêm học thuộc lòng so với ban ngày dễ nhớ hơn sao?” thanh âm của Hydeine trải qua bóng đêm phụ trợ, giống như bí mật mang theo

một tia yêu khí.

“Ít nhất thì so với không học gì tốt hơn.” Cậu bình tĩnh hỏi han, “Ngài như thế nào đến đây?” Không phải là Luse cũng biết

đi? Người biết càng nhiều, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng. Dilin trong lòng càng không ngừng tính toán.

Hydeine chậm rãi đi tới, “Ngươi sẽ không nghĩ rằng huy chương trên lều trại chỉ là một con dấu để phân biệt đấy chứ?”

Gánh nặng Dilin trong lòng liền được giải khai. Nói như vậy, phát hiện bọn họ cũng chỉ có một mình Hydeine. Như vậy, hắn nghĩ rằng bọn họ là tới ôn tập mà không trừng phạt tỉ lệ rất cao. Còn hơn là trộm bài thi, lấy cớ lén học tập này hiển nhiên càng được lão sư thích.

Hydeine bước ba bước liền dừng lại, ánh mắt lướt qua hai gò má của Dilin, nhìn về phía Ningya nói: “Đồng bọn của ngươi nhìn qua như sắp chết.”

Dilin sửng sốt, quay đầu Nhìn lại, phát hiện sắc mặt Ningya cực kỳ tái nhợt, đôi mắt đen như mực phủ kín một tầng sương mù, đích thật là bộ dáng đang bệnh nặng. Cậu vội vàng đỡ lấy Ningya, “Ngươi làm sao vậy?”

Ningya tựa vào phía sau cậu, nhắm mắt lại, dùng thanh âm gần như là lầm bầm lầu bầu hồi đáp: “Không sao, trong chốc lát...... Lập tức sẽ tốt lắm.”

Hydeine vươn tay, đặt lên trên trán Ningya.

Dilin lo lắng nhìn nhìn hắn. Chỉ thấy vẻ mặt hắn từ thờ ơ chậm rãi trở nên ngưng trọng, cuối cùng là trở nên ác liệt.

“Thế nào?” Dilin cảm thấy được Ningya dựa vào người sức nặng càng ngày càng tăng, cơ hồ cả người đều đọng ở trên người cậu.

Hydeine buông tay, không hờn giận mà nhíu mày nói: “Lại là một tên bị nguyền rủa.”

Dilin kinh ngạc nói: “Nguyền rủa?”

Hydeine nhìn chằm chằm ánh mắt băng lãnh của Ningya, “Hơn nữa là thần cấp nguyền rủa.” Tuy rằng ma pháp sư không có tín ngưỡng thần, nhưng là tôn kính tối thiểu thì vẫn phải có. Cho nên đối với những người đắc tội với thần linh từ trước đến nay vẫn không có hảo cảm.

“Không phải thần......” Tuy rằng Ningya suy yếu đến độ ngay cả đứng đều không vững, lại vẫn cứ hết sức phản bác mà nói, “Hắn không phải thần......”

“Hắn?” Dilin nói, “Ngươi có biết Hắn là ai không?”

Ningya trầm mặc mà nhìn bờ vai cậu, sau một lúc lâu, chậm rãi đứng thẳng thân thể nói, “Hắn là ma quỷ.” Gương mặt tái nhợt dần dần có lại huyết sắc, nhưng tầng sương mù đau thương phủ kín đôi mắt thì lại càng dày thêm.

Hydeine nhíu mày nói: “Ngươi là đang hoài nghi phán đoán của ta sao?”

Ningya hạ mắt, “Có lẽ hắn có được cường đại lực lượng của thần linh bình thường, nhưng hắn hoàn toàn không có tâm địa từ ái mà thần linh bình thường hẳn phải có!”

Hydeine yên lặng nhìn cậu, bỗng nhiên cười nói: “Ai quy định cứ là thần thì nhất định phải có tâm địa từ bi đâu?”

Ningya đột nhiên ngẩng đầu, tựa hồ muốn tranh chấp cái gì, nhưng Hydeine đã xoay người theo đường mòn hướng học viện đi đến.

Dilin lo lắng chạy đuổi theo hai bước nói: “Chuyện đêm nay......”

“Đêm nay có chuyện gì?” Hydeine thản nhiên đùa cợt

hỏi lại.

Tảng đá lớn trong lòng Dilin rốt cục rơi xuống, quay đầu cùng Ningya liếc nhau một cái, đều nhìn thấy sự thoải mái trong mắt đối phương.

“Ngươi thật sự không có việc gì chứ??” Dilin như trước thực lo lắng.

Ningya mỉm cười lắc đầu, “Không có việc gì.”

“Như vậy chúng ta trở về đi.” Nếu cậu không muốn nói, Dilin cũng không

muốn hỏi nhiều.

Hai người dọc theo đường mòn chậm rì rì đi trở về khu

đất trống.

Ali Di từ trong lều trại lén lút vươn đầu ra xem, nhìn thấy hai người bọn họ vẻ mặt bình thường quay về mới nhẹ nhàng thở ra. Kì thật hắn là đi theo sau Dilin, cũng đã đến đồ thư quán rồi. Chính là hắn canh giữ ở ngoài cửa, không có đi vào. Sau lại nhìn đến có người từ xa đi tới, hắn mới vội vàng mà chạy về, trong lòng vẫn lo lắng Dilin cùng Ningya sau khi bị bắt sẽ đem mình cung khai ra, hiện tại xem bọn hắn đều bình an vô sự, mới phóng tâm mà quay về ổ chăn.

Ningya cùng Dilin ở ngoài lều cáo biệt, đều tự trở lại lều của mình.

Dilin nằm xuống một lúc, cảm xúc vẫn lại như cũ mênh mông, thật lâu khó có thể bình tĩnh.

Trận mạo hiểm kinh tâm động phách này với cậu mà nói cũng không phải không có thu hoạch, ít nhất cậu đã có thể cảm ứng được hỏa nguyên tố. Tuy rằng còn thực mỏng manh, nhưng cũng có thể cho là một mở đầu tốt đẹp đi. Nghĩ nghĩ, cậu lại nghĩ tới Ningya.

Vô luận là trong lời nói, hay là nguyền rủa trên người, đều làm cho cậu bị bịt kín trong một tầng quang mang cực kỳ thần bí.

Nhưng cậu lại không có vạch trần mục đích của tầng quang mang đó.

Thần cấp nguyền rủa.

Vô luận là vị thần thiện lương, hay là tà ác như theo như lời kể của Ningya, với cậu mà nói, đều là một chuyện phiền toái vô cùng. Mà cậu hiện tại, vô luận là tâm lý hay là sinh lý đều không có chuẩn bị để thừa nhận loại phiền toái này. Nguyện vọng lớn nhất của cậu là có thể bình an mà tốt nghiệp, sau đó giành được tư cách lưu lại thánh viện mà thôi.

Dilin mở to hai mắt nhìn đỉnh lều, trong lòng hiện lên một tia áy náy.

Cậu có thể cảm giác được Ningya đối với mình là có một loại chờ mong—— một loại chờ mong không hề có nguyên do nhưng lại xác thực tồn tại.

—— mà cậu nhất định sẽ cô phụ.

Ngày kế tiếp, cũng nề nếp giống như ban đầu.

Sự việc xông vào đồ thư quan ban đêm đúng như lời Hydeine nói, cái gì cũng đều không có xảy ra. Luse cũng vẫn như cũ mỗi ngày ngồi sau bàn lớn ở cạnh cửa nhìn chằm chằm bọn họ, hành tung của Hydeine

vẫn như mây trắng bay trên bầu trời không thể nào nắm bắt, mà không gian ma pháp của đồ thư quán cũng chưa từng xuát hiện qua vào ban ngày.

Giống như hết thảy đều như cũ, nhưng Dilin lại biết, có một số việc lại đang lén lút thay đổi. Những lúc bình thường ở chung, cậu thường thường có thể cảm nhận được ánh mắt Ningya đưa qua, một loại ánh mắt không đồng giống với đám người Michel, quá mức thân thiết.

Nếu chính là tình bằng hữu tiến thêm một bước, Dilin cũng sẽ không vì điều này mà cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng mà cậu chung quy vẫn cảm thấy thời điểm đôi mắt kia nhìn cậu còn mang theo nhiều điều bí mật, dường như mang theo sâu sắc chờ mong cùng khát cầu.

Cậu không rõ căn nguyên của cái loại chờ mong cùng khát cầu này là cái gì. Loại không hiểu rõ này làm cho cậu cảm thấy nôn nóng.

Theo cậu thấy, hẳn là nên cùng Ningya thẳng thắn nói chuyện một lần. Ý niệm này vừa nổi lên trong đầu chưa lâu, Ningya liền chủ động cung cấp

cơ hội.

“Chờ trận đấu chấm dứt, ta có thể cùng ngươi nói chuyện được không?” Ningya nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập chờ đợi làm cho Dilin lần nữa cảm thấy áp lực.

Tuy rằng đỉnh đầu đang lượn lờ sự nghi ngờ, Dilin biểu hiện cũng rất bình tĩnh, “Đương nhiên có thể.”

Cứ như vậy ước định. Xác định sau trận đấu có thể có được

phần đáp án mình muốn, Dilin liền đem hết thảy phiền não dứt bỏ, toàn tâm toàn lực đối phó với cuộc thi học thuộc lòng. Đương nhiên, cảm giác về hỏa nguyên tố cậu cũng không có từ bỏ. Vì rèn luyện chính mình, cậu thậm chí thường xuyên làm cho Soso giúp mình sưởi ấm, nhưng là sau vài lần, cũng chưa có thu hoạch gì.

Ngày qua ngày, rốt cuộc cũng đến ngày diễn ra trận đấu học thuộc lòng.

Từng tân sinh đối với trận đấu này đều thực khẩn trương. Đương nhiên, bọn họ khẩn trương không phải chỉ vì năm mươi cái danh ngạch thưởng cần cù, mà là sau trận đấu sẽ công bố danh sách đệ tử được lưu lại. Chỉ có thông qua cửa này, mới chân chính tính là đệ tử thánh viện.