Chương 13: Quá trình thích ứng (ba) . . .

Hỏa nguyên tố ngưng tụ thành ngọn lửa, đem thủy nguyên tố tán loạn bức lui đến bốn phía.

Tuy rằng Dilin có thể cảm nhận rõ ràng được ánh lửa cùng nhiệt độ, nhưng là trong đầu vị trí của ngọn lửa lại chỉ là một mảng tối đen, cái gì cũng đều không có.

Không biết qua bao lâu, trên lưng đột nhiên chợt lạnh, thì ra cánh tay vẫn đỡ sau lưng đã rời đi.

Dilin mở to mắt.

Hydeine đã thu hồi

ngọn lửa.

Bầu trời đêm thưa thớt ánh sao tỏa ra một tầng ánh sáng xám bạc, vừa vặn vờn quang hai người.

Dilin lần đầu tiên cảm thấy đôi mắt của Hydeine không hề lóe ra quang mang dọa người.

“Xem ra, là ta đánh giá cao ngươi.” Hydeine thể hiện ưu thế cao hơn nửa cái đầu, ngạo nghễ nhìn xuống cậu.

Dilin nắm chặt bàn tay đặt ở bên người, “Ngày mai lại đến!”

Hydeine bĩu môi, “Ta trông giống một kẻ suốt ngày rảnh rỗi sao?”

Dilin môi mím chặt.

“Có lẽ, ” Hydeine vươn mặt đến sát bên tai cậu, “Ngươi trước tiên đều đem tâm tư đặt ở học thuộc lòng mới đúng. ”

Dilin nghiêng đầu.

Hai người chóp mũi đối chóp mũi, khoảng cách chỉ còn một tờ giấy mỏng.

“Ta sẽ giành vị trí số một.” Dilin chậm rãi nói.

Hơi thở nóng rực phả trên môi Hydeine, làm cho hắn kìm lòng không đậu mà cau mày lui ra sau.

“Cũng sẽ đạt tới tiêu chuẩn của ngài.” Dilin trừng mắt nhìn hắn, tuy rằng biết đối phương vị tất đã có thể nhìn thấy vẻ mặt của mình, nhưng cậu vẫn biểu hiện ra vẻ mặt nghiêm túc mà kiên định.

“Tiêu chuẩn của ta?” Hydeine hừ nhẹ một tiếng, chợt xoay người hướng ngoài rừng đi đến.

Dilin đứng yên tại chỗ. Gió đêm thỉnh thoảng phất qua lưng cậu, đem tất cả mồ hôi đếu chậm rãi thu hồi.

Trở lại lều trại, Soso đang hướng đầu ra ngoài nằm úp sấp ngủ, trên khuôn mặt

mũm mỉm

chảy dài một vệt nước miếng trong suốt.

Dilin bất đắc dĩ lấy ra khăn tay giúp cậu lau.

Soso giật giật, quay đầu sang bên kia tiếp tục ngủ.

Một bàn tay đột nhiên đưa đến, mặt trên nâng một chén súp ngô đặc.

Dilin quay đầu nhìn, liền thấy Ningya đang hướng về phía mình mỉm cười.”Ta giúp ngươi lưu lại bữa tối.”

Một ổ bánh mì đích xác không thể no lâu được.

Dilin vừa ngửi được mùi hương của súp ngô đặc trong bụng thoáng cái đã phát ra tiếng cầu xin. Cậu tiếp nhận bát, cười nói: “Cám ơn.”

Ningya ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, “Đáng tiếc đã lạnh rồi.”

Dilin húp

một ngụm, tán dương: “Lạnh

ăn cũng ngon lắm mà.”

“Thật không?” Ánh mắt Ningya đảo qua đảo lại trên bát súp ngô.

Dilin kinh ngạc nói: “Ngươi không uống sao?” Cậu lập tức tỉnh ngộ, bát súp này nhất định là Ningya để phần lại. Bởi vì vị đầu bếp ở căng tin là căn cứ theo đầu người mà chia suất ăn. Cậu nhìn nhìn bát súp, do dự xem có nên chia cho Ningya nửa bát hay không. Dù sao bát súp này cậu đã uống qua, cứ như vậy mà sẻ ra, hiển nhiên rất là mất lịch sự.

Như là nhìn thấu sự chần chờ của cậu, Ningya cười nói: “Ta đã ăn một đĩa bò bit-tết lớn, dạ dày bây giờ vẫn còn khó chịu.”

Dilin lúc này mới cúi đầu tiếp tục ăn súp.

Uống xong, Ningya liền nhận lại bát, chờ khi Dilin kịp phản ứng lại, cả người lẫn bát đếu đã đi rất xa rồi

Nhìn thấy bóng dáng cậu, Dilin trong đầu có loại loại cảm giác kì quái nói không lên lời. Thái độ của Ningya đối với cậu tựa hồ đã vượt quá phạm vi mà cậu nhận thức.

Cậu ngồi xuống bên ngoài lều trại, lẳng lặng chờ Ningya trở lại, xem như đây là cách lễ phép đáp lại duy nhất mà cậu có thể làm giờ phút này.

Phía sau chậm rãi truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn.

Dilin nhịn không được quay đầu lại nhìn.

Ali Di đang lén lút đi tới, thấy cậu quay đầu lại, hơi hơi lắp bắp kinh hãi, vội bước nhanh hơn đến ngồi xổm bên người cậu.

“Làm sao vậy?” Dilin mạc danh kỳ diệu mà nhìn hắn.

Thời gian không còn sớm, đại đa số mọi người đã đi ngủ, bởi vậy bộ dạng cẩn trọng của Ali Di lại có vẻ phá lệ buồn cười.

“Ta biết nơi đặt bài thi lần này.” Ali Di hạ giọng nói, “Ngay tại đồ thư quán số 1.”

Dilin nhíu nhíu mày, “Thế thì sao?”

Ali Di tức giận mà trừng mắt liếc nhìn cậu, “Chẳng lẽ ngươi thật sự cho rằng chúng ta học như vậy, có thể đạt được sáu vị trí đầu sao?”

Dilin nói: “Ngươi trước mắt tự lo cho mình đi.”

Ali Di kích động mà đến, lại bị cho hít bụi đầy mũi, trong lòng cảm thấy rất mất mặt, vung tay nói: “Tùy ngươi. Dù sao tiền đặt cược là Soso, với ta mà nói, người của Dủ Lan càng không hay ho thì càng vui vẻ.” Hắn thấy Dilin ánh mắt chợt biến lãnh, không khỏi rụt lui bả vai, lại giống như khi đến, lén lút trở về.

Bị hắn nói như vậy, Dilin cũng quay người về lều trại nằm xuống.

Tuy rằng bốn phía thực tĩnh lặng, nhưng tâm cậu như thế nào cũng không bình tĩnh được.

Từng câu từng chữ của Hydeine, từng biểu tình đều sống động tái diễn ở trong đầu. Cậu thậm chí còn dùng trí tưởng tượng để tu bổ

ánh sáng trong khu rừng tối, những biểu tình mà Hydeine có thể thể hiện ra lúc ấy.

Nhất định là ngạo mạn, khinh thường, thất vọng......

Dilin giật mình.

Điều kiện tiên quyết của thất vọng là hy vọng. Vì cái gì Hydeine lại ôm hy vọng với cậu?

Cũng có thể là, hắn kỳ thật đã đem những lời này nói cho Ningya bọn họ, bởi vì lúc đó cậu không có mặt, cho nên mới một mình giúp cậu bổ sung?

Nghĩ đến Hydeine, thì lại muốn nghĩ đến cuộc thi.

Kỳ thật chủ ý của Ali Di tuy rằng thiển cận, nhưng ý tứ mà hắn biểu đạt cũng không có sai. Cho dù bọn họ có cố gắng học thuộc đến mức nào, thì hy vọng đạt sáu người đứng đầu vẫn mờ mịt như cũ. Như cậu được biết, có thể trở thành đệ tử của thánh viện, rất nhiều người đều là thiên tài đúng nghĩa, không chỉ là khả năng lĩnh ngộ, cảm giác, mà còn là trí nhớ nũa. E rằng cho dù bọn họ có lăn qua lộn lại bao nhiêu lần cũng không thể nhớ kĩ được nội dung, nhưng có người lại chỉ cần liếc mắt xem qua là nhớ hết.

Cậu nhỏm dậy, nhìn khuôn mặt khờ dại của Soso khi ngủ, thật sâu mà thở dài. tình cảnh của Soso ở Đủ Lan cũng không tốt.Cậu nguyên bản còn hy vọng Soso có thể dùng thân phận đệ tử đã tốt nghiệp thánh viện để cải thiện địa vị, hiện tại xem ra, khó khăn cũng

rất lớn.

Có lẽ......

Ánh mắt Dilin ngày càng thâm trầm.

Có lẽ đề nghị của Ali Di cũng không phải hoàn toàn là không thể.

Dilin tâm phiền ý loạn mà chui ra khỏi lều.

Trên khu đất trống chỉ có một vài bóng người qua lại.

Hắn nhớ tới Ningya đã đi rửa chén, liền đi tới trước lều của Ningya cùng Michel, lặng lẽ vén lên cửa lều, nghĩ muốn xác nhận xem cậu đã trở lại. Nhưng tình cảnh trước mắt lại khiến cho cậu bị chấn động.

Trong lều không chỉ không có Ningya, mà ngay cả Michel cũng không thấy bóng dáng.

Dilin sắc mặt trầm xuống, bước nhanh đến trước lều của Ali Di.

Ali Di cùng Jefrey đều đang nằm quay lưng ra.

Tựa hồ cảm ứng được ánh mắt của cậu, Ali Di xoay người ngồi dậy, “Ngươi!”

“Ningya đâu?”

Ali Di hơn phân nửa khuôn mặt giấu ở trong bóng đêm, “Sao ta biết được?”

“Hắn và Michel đều không thấy.” Dilin trầm giọng nói, “Nếu như ngươi thật sự không biết bọn họ ở nơi nào, như vậy ta chỉ có thể tìm đạo sư đến nghĩ biện pháp.”

Ali Di thấy cậu xoay người rời đi, nóng nảy vội vàng nói: “Ta biết ta biết.”

Dilin

liếc mắt nhìn hắn.

“Ta chỉ là nói cho bọn họ đáp án ở đồ thư quán số 1. Là bọn hắn chính mình quyết định muốn đi mà.” Ali Di lẩm bẩm

nói.

Dilin cúi đầu bước đi.

Ail Di bất an ngồi ở lều trại nhìn theo.

Jefrey lúc này mới dụi mắt ngồi xuống, “Đã phát sinh chuyện gì?”

Ali Di hừ lạnh.

Nếu thật sự muốn biết đã phát sinh chuyện gì, thì đã sớm hỏi từ lúc Dilin mở miệng nói chuyện rồi. Làm gì phải đợi đến lúc người đã đi rồi mới lại làm bộ làm tịch? Bất quá Ali Di hiện tại cũng không rảnh vạch trần tiểu xiếc của hắn. Thái độ của Dilin khiến cho hắn có cảm giác mình vừa làm một chuyện vô cùng ngu xuẩn. Rõ ràng là một mảnh hảo tâm, hiện tại lại làm như hắn là đầu sỏ gây chuyện.

Hắn nhổ một ngụm, đột nhiên lao ra ra khỏi lều.

Ban đêm đồ thư quán số 1

âm trầm khủng bố như nơi ở của quỷ trong truyền thuyết.

Dilin chạy đến trước đại môn thì dừng lại, chậm rãi điều chỉnh

hô hấp.

Cánh của bên ngoài đồ thư quán đóng chặt, Luse ngoài ý muốn lại không ở vị trí thường trực của mình.

Phía trước chính là nơi mà tháng này bản thân lui tới không dưới trăm lần, nhưng lại tựa như một cái hắc dộng vô tận. Ánh trăng chiếu rọi hai bên cửa sổ, nổi rõ từng tầng tro bụi cùng

tăm tối.

Dilin hít một hơi thật sâu, bàn tay vuốt mạnh nơi trái tim đang đập kịch liệt, chậm rãi đi vào.

Dưới chân,giày da nhẹ nhàng mà gõ lên mặt đất, một chút lại một chút.

Dilin lần đầu cảm nhận được, nguyên lai sàn nhà của đồ thư quán lại có thể phát ra thanh âm thanh thúy đến thế.