Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thánh Viện

Chương 9: Tân sinh đãi ngộ (chín) . . .

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dilin cùng Soso chạy qua, Ali Di rít gào

đứng lên, nhào về phía Ningya.

Michel vẻ mặt vui sướиɠ khi

thấy người gặp tai họa, hớn hở đứng giữa hai người, ánh mắt lấp lánh chăm chăm nhìn vào chân của Ali Di, chuẩn bị thời cơ vươn ra cho hắn bắt ếch một phen. Theo vị trí địa lý mà nói, Sâm Lý Tư Thêm rất gần với Lãng Tán, hai nước quan hệ cũng không tồi. Còn về tính cách thì càng khỏi phải nói, hắn thà vui vẻ thân cận cùng Ningya, còn hơn là đi theo cái đuôi của Ciro kia.

“Ali Di.”

Giọng điệu thản nhiên như có ma lực đem chân Ali Di cắm nguyên tại chỗ.

Dilin và Soso cũng dừng lại, Ciro xốc cửa lều đi đến.

Có những người trời sinh khiến người ta không thể bỏ qua sự tồn của hắn, bất kể là hắn đang tròng cái gì trên người. Tiêu biểu như Ciro lúc này, tuy rằng hắn hiện đang mặc một chiếc áo ngủ tạo hình rất giống cái bao tải, nhưng cũng không thể tổn hao chút uy nghi nào của hắn—— ít nhất là ở trong mắt Ali Di.

Ali Di giống như đứa nhỏ bị khi dễ đột nhiên thấy lão đại nhà mình tới, hốc mắt lập tức đỏ lên, nước mắt lạch cạch lạch cạch rớt xuống.

Ciro khó hiểu. Trong mắt hắn, Ali Di chỉ là một đệ tử quý tộc của nước đồng minh, thật nghĩ không ra tín nhiệm cùng ỷ lại của hắn với mình là ở đâu mà ra.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn đi đến bên người Ali Di, ánh mắt quét qua Ningya.

Ali Di ánh mắt càng đỏ, lần này là vì lửa giận. Hắn chỏ Ningya hét, “Hắn đánh ta!”

Phốc, phốc phốc, phốc ha ha......

Tiếng cười vang lên bốn phía.

Ningya vươn thẳng cổ, khuôn mặt vốn đã không mấy hồng hào nay lại càng thêm tái nhợt, mái tóc xám trắng càng khiến hắn nhìn qua càng thêm suy yếu như thể tùy thời sẽ ngã xuống ra đi.

Ali Di tựa hồ cũng thấy được hành vi của mình ngây thơ buồn cười ra sao, vội vàng hạ tay, nhưng ánh mắt vẫn chằm chằm trừng Ningya, tư thế sẵn sàng lao lên chiến dấu

Ciro vô cùng thờ ơ trước những tiếng cười châm biếm, “Nguyên nhân là gì?”

Ningya môi giật giật, không nói gì.

Ali Di tưởng cậu chột dạ, vẻ mặt càng thêm ủy khuất, “Hắn là người điên.” Hắn lầm bầm kể lại tình huống lúc đó. Chính mình đang vui vẻ cùng Jefrey tán dóc, thì Ningya hung hăng chạy lại, cho hắn một quyền trời giáng.

Jefrey cảm thấy ánh mắt của Ciro đang đảo qua mình, do dự một hồi, gật gật đầu.

Dilin nhìn Ningya trên mặt không hề có vẻ xấu hổ, trong lòng vừa động, đang muốn mở miệng, chợt nghe Ciro nói: “Các ngươi đang nói chuyện gì?”

Ali Di sửng sốt, ánh mắt hướng Jefrey phiêu đến

Jefrey chăm chú ngắm giày của mình, cố gắng biến mình thành vô hình

Ali Di khinh bỉ hừ lạnh, quay đầu nói với Ciro: “Không có gì, chính là nói về hai học viện khác thôi.”

Tuy hắn không nói rõ là hai học viện nào, nhưng tất cả mọi người đều biết trên đại lục có thể cùng sánh với thánh viện thì chỉ có Thánh Tác Duy cùng với Thánh Địch An mà thôi.

Michel đột nhiên nói: “Ngươi từng học ở Thánh Tác Duy sao?” Hắn những lời này là hướng Ningya hỏi.

Tất cả ánh mắt lại lần nữa tập trung ở trên mặt Ningya.

Ningya mặt không biểu tình, “Ân.”

Ali Di phản ứng lại, “Ngươi biết Diane · Berg?” Hắn nghĩ đi nghĩ lại vừa rồi lúc nói chuyện, cũng chỉ mạo phạm có mỗi vị nữ kị si này mà thôi.

Ningya chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tối tăm lạnh lẽo nhìn hắn chằm chằm.

Ali Di không khỏi đánh cái rùng mình, “Cho dù ngươi biết nàng thì thế nào? Ta cũng không có nói sai! Toàn bộ đại lục đều biết nàng cùng một người đã có vợ bỏ trốn đến Lãng Tán, cuối cùng còn bị vợ của nhân tình độc chết.” Nói toàn bộ đại lục thì cũng có điểm khoa trương, nhưng bởi vì Diane không chỉ là quý tộc của Thản Cát Nhĩ Lợi, mà còn là một trong ba vị kị sĩ hoa hồng vàng của đại lục, cho nên danh khí rất lớn, các quý tộc của nước khác đều rất để ý tin tức về nàng. Ali Di can đảm không kiêng nể gì bàn chuyện về nàng là bởi lần nhập học này quý tộc của Thản Cát Nhĩ Lợi tới, không nghĩ tới lại đυ.ng phải vảy ngược của Ningya.

Ningya gằn mạnh từng tiếng: “Nàng không có bỏ trốn, cũng không phải bị độc chết!”

Ali Di cho tới bây giờ không nghĩ tới, một người trầm tĩnh như vậy mà khi nổi giận lại sắc bén đến thế, nhưng chuyện tới nước này, hắn cũng không thể nào lùi bước. Vì thế hắn cũng rướn

cổ nói: “Cả đại lục đều nói như vậy mà!”

Ningya vành mắt hơi hơi đỏ lên, ánh mắt càng thêm ác liệt.

“Đủ rồi.” Ciro đột nhiên

ngắt lời

bọn họ. Tuy rằng việc này

chả liên quan gì

đến hắn

, chưng thái độ của Ali DI lại khiến hắn không thể khoanh tay đứng nhìn, “Chỉ vì một cái tin vỉa hè, các ngươi lại phá hỏng tình đồng học hữu nghị sao?”

Nếu tiếng lòng có thể biến thành thanh âm, như vậy hiện tại nhất định thanh âm nôn ọe khinh bỉ sẽ vang lên không dứt, bao gồm cả bản thân Ciro.

Những lời này thật quá buồn nôn mà.

Bất quá không ai lại mang tiếng lòng mình đĩnh đạc mà nói ra miệng cả, hơn nữa đối phương còn là Ciro. Cho nên mỗi người biểu tình đều

rất nghiêm túc,

rất chân thành.

Dilin thả tay Soso, đi đến bên người Ningya, dùng thanh âm nhỏ xíu chỉ có hai người mới nghe được mà nói: “Còn phải học cùng nhau ba năm nữa.”

Ningya nghiêng đầu, đôi mắt đen bóng như hắc thạch chợt lóe nhìn kĩ cậu.

Dilin yên lặng nhìn lại, không chút nào che dấu lo lắng trong mắt.

Ningya cúi đầu.

Bả vai cậu run run kích động, tiếp theo hít một hơi thật sâu.

Dilin do dự

không biết có nên khuyên cậu thêm vài câu nữa hay không, Ningya lại đột nhiên ngẩng đầu.

Đại khái do bị ám ảnh bởi một quyền của Ningya, cho nên khi cậu vừa ngẩng đầu lên, Ali Di không tự chủ được lui về nửa bước.

Ciro dùng khóe mắt liếc mắt nhìn hắn, trong mắt hiện lên một mạt khinh thường cực nhạt.

“Thực xin lỗi.” Ningya thản nhiên nói, “Ta xúc động.”

......

Chỉ là xúc động?

Ta cũng rất muốn xúc động!

Ali Di bị câu nói của hắn làm cho nghẹn họng thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên. Nhưng Ciro nhẹ nhàng đè lại bờ vai của hắn, “Chấp nhận lời giải thích của cậu ta?” Tuy rằng là hỏi câu, nhưng nghe xong lại thấy như là câu khẳng định.

Ali Di quay đầu nhìn hắn, tựa hồ muốn nhìn ra được chút thái độ che dấu dưới đáy mắt hắn.

Nhưng giờ phút này trong mắt Ciro lại chỉ có Dilin.

Ali Di khó chịu ngọ nguậy đầu ngón chân. Rõ ràng hắn mới là người bị hại, là diễn viên, cơ mà vì cái gì hắn lại có cảm giác sự tồn tại của chính mình đang bị xem thường?

Dilin chậm rãi mở miệng nói: “Một quý tộc chân chính, nghĩa là sẽ không bao giờ tùy ý nghị luận về những lời đồn vô căn cứ.” Từ khi cùng Ningya bắt đầu trao đổi, hắn đã muốn đem người phân về trận doanh bên mình. Bất quá sự thật đích xác là như thế, trước mắt xem ra, trận doanh bên Ciro cũng chỉ có mình Ali Di mà thôi.

Ali Di tức đến phát run, “Ta chỉ là thuận miệng nói mà thôi.”

“Ta có thể tưởng tượng được sự tùy ý của ngươi lúc ấy.” Dilin chính diện phản công.

Ciro nói: “Tưởng tượng cũng là một chuyện tùy ý vô căn cứ đấy.”

Ali Di tinh thần rung lên. Ciro rốt cục

cũng vì hắn lên tiếng

.

Dilin lơ đểnh cười nói: “Xem ra ta đã bị ảnh hưởng bởi một tấm gương xấu rồi, ta cảm thấy áy náy vô cùng.” Cậu hai mắt sáng quắc nhìn Ali Di, “Ta xin chịu trách nhiệm về những tưởng tượng vô căn cứ của mình.”

Ali Di á khẩu…. Hắn vừa phải lãnh một quyền, vậy mà lại bị Dilin dùng phương thức này ép hắn phải xin lỗi

Ciro kì thực cũng không muốn tiếp tục truy xét thêm về vấn đề này, “Tài ăn nói của ngươi cũng chả thua gì khả năng cảm ứng thủy nguyên tố.”

Dilin kinh ngạc, không rõ hắn vì cái gì lại đem sự tình xả đến thủy nguyên tố.

Ciro nhấc lên khóe miệng, “Ta chờ mong đến ngày ngươi có thể đuổi kịp ta.”

Châm chọc chính mình còn xa xa không bằng hắn sao? Dilin lạnh nhạt nói: “Cái đó kì thực chưa bao giờ là mục tiêu của ta.”

“Thật không?” Ciro khẽ nhếch cằm.

Sau vài lần giao phong, Dilin đã hiểu được động tác trên đại biểu cho hắn trong lòng đang có điểm hờn giận.

“Một khi đã như vậy, ” Ciro chậm rãi tiến lên

từng bước, “Hãy giúp ta mở rộng tầm mắt xem xem ngươi đi xa được đến cỡ nào. ”

Ali Di khó hiểu nhìn hai người đang giằng co.

Nếu hắn nhớ không lầm, người vừa mới bị ăn đòn là hắn mới phải. Bất quá vì cái gì sự tình lại phát triển thành giống như chả liên quan gì đến hắn?

Vô luận ra sao, trận đại hỏa thiếu chút nữa có thể bùng lên này dưới sự hợp tác của Ciro và Dilin

bị dập tắt không thương tiếc. Mà hiềm khích của hai tên này chính là xuất phát từ ân oán của quốc gia, hiển nhiên không thể dễ dàng giải trừ. Cho nên chuyện này liền lấy chiến thư của Ciro và Dilin mà hạ màn.

Soso thấy Dilin quay về lều trại, đang muốn theo vào, liền thấy Ningya so với hắn nhanh nhẹn hơn, giành trước đi vào.

Lều trại loại này diện tích cũng không lớn, cho nên Soso đành phải ngồi xổm ngoài cửa lều, chớp chớp mắt xem bọn hắn.

Ningya áy náy, giải thích nói: “Ta là đến cám ơn Dilin.”

Dilin xua tay nói: “Ta cũng đâu có làm gì.”

Ningya

nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: “Diane là đạo sư của ta.”

Dilin sửng sốt.

“Nàng là một kỵ sĩ chân chính. Nhân từ, công chính, chính nghĩa, khiêm tốn, dũng cảm, thủ tín, trung thành, khoan dung. Nàng có được hết thảy các phẩm chất tốt đẹp, sự việc thật ra cũng không phải như người ta nói.” Ningya thì thào, nói hết, trên mặt tràn đầy áp lực cùng thống khổ, “Nàng là người mà ta tôn kính nhất trên cuộc đời, ta không thể dễ dàng tha thứ cho bất cứ kẻ nào chửi bới nàng, phỉ báng nàng! Không thể dễ dàng tha thứ.”

Soso khó hiểu: “Ngươi vì sao không mang chân tướng nói ra? Nếu ngươi nói ra chân tướng, những người đó sẽ không hiểu lầm nàng nữa.”

Vẻ mặt Ningya càng thêm thống khổ, ngón tay đặt ở đầu gối nhẹ nhàng run rẩy.

Dilin im lặng thở dài, “Đã khuya. Về nghỉ ngơi sớm đi.”

Ningya một tay chống đất, muốn đứng lên, nhưng trái tim đột nhiên rung động làm cho hắn hô hấp căng thẳng, cả người đổ về phía trước.

Dilin hoảng sợ, đỡ lấy bờ vai của hắn nói: “Ngươi không sao chứ?”

Ningya lắc đầu.

Ánh trăng xuyên qua đầu vai Soso, dừng ở trên mặt hắn, chiếu ra một màu tro tàn xám ngắt.

Dilin lo lắng nói: “Sắc mặt của ngươi rất xấu.”

Ningya cười khổ nói: “Chắc bởi ngồi lâu quá.”

Dilin chưa bao giờ biết, hóa ra ngồi trong lều của mình năm phút cũng có thể khiến cho sắc mặt một người trở nên khó xem đến thế. Nhưng hắn cũng không vạch trần, mà là thả tay ra,để tùy ý Ningya chui ra khỏi lều.

Soso dùng cả tứ chi mà bò vào lều, “Hắn nếu là đệ tử của Thánh Tác Duy Vinh Quang học viện thì vì sao còn muốn vào St Paders chứ?”

“Luôn có nguyên nhân.”

“Nguyên nhân là gì thế?” Soso tò mò mở to hai mắt.

“Nguyên nhân, sáng mai ta sẽ nói cho ngươi nghe.” Dilin nói. Dù sao sáng mai cậu nhất định sẽ không nhớ hôm nay đã nói những cái gì.

“Hảo. Không được giở trò.” Soso nghĩ nghĩ, bổ sung nói, “Ta cuối cùng cảm thấy được hình như ngươi đã quên nói cho ta rất nhiều chuyện thì phải.”

Dilin mặt không đỏ khí không suyễn trả lời: “Đây là là ảo giác của ngươi thôi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »