Khu trò chơi bình thường cần xếp hàng lại không có một bóng người, Lâm Hạng Bắc đi ra ngoài, nấp ở sau máy gắp thú bông, nhanh chóng nhìn tình huống xung quanh trung tâm thương mại.
Phía sau mỗi thành viên đều có một người quay phim đi theo, ít nhất có hai người đi cùng nhau, chỉ cần đi lại bên ngoài là có thể bị nhìn thấy ngay, liếc mắt một cái là có thể bắt được.
Khu trò chơi ở tầng năm, Lâm Hạng Bắc nhìn xuyên thấu qua lan can pha lê, nhìn thấy Văn Gia Hứa cùng Kim Dao tụ họp ở tầng ba.
Đáng chú ý chính là, phía sau Văn Gia Hứa có ba thanh niên mặc áo đen đi theo. Thị lực của Lâm Hạng Bắc rất tốt, nhìn thấy sau lưng ba người áo đen cũng có bảng tên, phía trên đó viết là [Phân thân].
Nếu từ lúc bắt đầu đã đi theo phía sau Văn Gia Hứa, hẳn là không có thời gian hồi chiêu, nhưng nếu như vậy thì nhất định có hạn chế, bằng không một đánh bốn thì không thể chơi.
Ở đại sảnh tầng một có thể nhìn thấy Vạn Bách vô cùng bình tĩnh mà đi thang cuốn, chầm chậm hướng lên trên, thậm chí còn cầm đồ ăn thử miễn phí để trên quầy, dường như không sợ có người nhảy ra bắt mình.
Lâm Hạng Bắc phỏng đoán phản ứng này của Vạn Bách có liên quan đến năng lực của anh. Vạn Bách nhìn qua có vẻ không quá mức sợ hãi, hai đội đều hoàn toàn không biết gì về đạo cụ đối phương nắm giữ, đúng là không trực tiếp xông lên ra tay.
Cậu bình tĩnh mà không trực tiếp đi ra ngoài, rất nhanh đã nhìn thấy Quyền Triết ở tầng bốn túm chặt Vạn Bách, vội vàng dẫn vào cầu thang.
Những người khác không biết có phải bị mai phục rồi hay không, tạm thời không nhìn thấy.
Nhân viên công tác phân tách toàn bộ các thành viên, khả năng sẽ xuất hiện ở bất luận chỗ nào trong trung tâm thương mại.
Ngay khi Lâm Hạng Bắc đang suy nghĩ nên tìm đến ai để đối chiến trước thì đột nhiên nghe được tiếng bước chân lén lút.
Nhưng mà giống như cũng không có tác dụng lắm, bởi vì đại ca quay phim cũng không hề thả nhẹ bước chân.
Lâm Hạng Bắc lẳng lặng dựa vào cửa trái của máy gắp thú, kiên nhẫn chờ đợi.
Khi đối phương rốt cuộc cũng cẩn thận bước vào khu trò chơi, Lâm Hạng Bắc chợt thả lỏng lại, giữ chặt cánh tay của đối phương mà túm lại.
Biên Nam Nhất đột nhiên bị giữ chặt: !!!!!!
Cậu không kịp phòng bị mà bị kéo ngồi xổm xuống, khi đang vùng vẫy muốn gọi người hỗ trợ thì đã bị một cánh tay dịu dàng che miệng. Biên Nam Nhất hoảng sợ quay đầu liền nhìn thấy Lâm Hạng Bắc giơ tay ra dấu im lặng, đôi mắt cong lên mà buông lỏng em út ra.
Dưới sự ra hiệu của Lâm Hạng Bắc, đại ca quay phim đi theo Biên Nam Nhất cũng rất nhanh tìm được một chỗ trú ẩn để che chắn.
Biên Nam Nhất thở phào nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng rằng khu trò chơi có mai phục, sợ tới mức hồn phách đều sắp bay...
Vừa mới bắt đầu trò chơi mà đã bị đào thải, vậy cậu không khỏi quá xui xẻo!
Lâm Hạng Bắc thấp giọng nhắc nhở: “Phản ứng đầu tiên nên là bảo vệ bảng tên, khi không xác định được là có người hay không thì có thể dùng tay giữ bảng tên rồi di chuyển.”
Biên Nam Nhất bừng tỉnh gật đầu, nhất thời kinh hãi nên đã quên mất.
Đúng rồi, dàn cast cũng không thể ăn cậu, bảng tên mới là quan trọng nhất!
Lâm Hạng Bắc thò người ra xác nhận một vòng, quay người lại đơn giản nói: “Thể lực của Ngụy Tri Ngôn lão sư có chút khiếm khuyết, có thể kéo dài trận chiến, phản ứng của anh ấy sẽ chậm dần.”
“Văn Gia Hứa lão sư cùng Kim Dao lão sư đã tụ họp, vài phút trước còn ở tầng ba. A Triết cùng Vạn Bách ca ở tầng hai. Phía sau Văn ca có ba người dán bảng ‘phân thân’, kỹ năng hẳn là có ba người hỗ trợ, nhưng anh đoán là hạn chế của ‘phân thân’ là không thể thay thế Văn ca xé bảng tên, chỉ có thể hỗ trợ. Sau lưng có bảng tên, hẳn là cũng có thể bị xé, một khi mất đi bảng tên thì cũng có nghĩa là bị loại. Một khi gặp phải, hay dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết ‘phân thân’ trước.”
“Thẻ đạo cụ của Vạn Bách ca hẳn là loại phòng ngự, anh thấy anh ấy không lo lắng gặp phải địch thủ, cho nên không cần lo anh ấy sẽ bị đào thải trong khoảng thời gian ngắn, nhưng Vạn Bách ca lại không có kỹ năng phụ trợ tấn công.”
Cậu đã xem hai mùa của chương trình, tổng kết được một ít kỹ xảo xé bảng tên, cũng có chút hiểu biết với thói quan của dàn cast.
Đồng tử của Biên Nam Nhất chấn động, vẻ mặt khϊếp sợ: “Anh, lúc này vừa mới bắt đầu mà anh đã biết nhiều như vậy rồi??”
Cảm nhận được sự chênh lệch thật sâu với đồng đội.
Phương thức bắt đầu trò chơi của người ta: Ghi nhớ chính xác thời gian hồi chiêu, dùng vận tốc ánh sáng để xác định vị trí của người khác, dự đoán hành động của đối phương, tích góp chiêu cuối với ý đồ một đòn trúng ngay.
Còn Biên Nam Nhất chơi trò chơi: Bắt đầu rồi bắt đầu rồi! Mẹ nó, mình là ai, mình đang ở đâu, mình nên chủ động xuất kích hay là chạy trốn vào bụi giữ cái mạng này? Mẹ nó, một tuyển thủ đầy kinh nghiệm tới rồi, chẳng lẽ mình sẽ trở thành người đầu tiên bị quân địch bắt, biến thành sự sỉ nhục với đồng đội sao! À không có việc gì, người đến là đồng đội của mình.
Lâm Hạng Bắc cũng không nhìn thấy sự phiền muộn chợt lóe qua đôi mắt của Biên Nam Nhất, ngắn gọn nói: “Thẻ đạo cụ của anh là ‘ăn trộm’, có thể đoạt lấy kỹ năng của người khác, có thể sử dụng một lần, đối tượng sử dụng cũng chỉ có một. Em thì sao?”
Cậu không hề nói dối, cậu có thể đạt được thắng lợi cuối cùng hay không, cùng với thắng lợi lần này của cả đội không có liên quan trực tiếp tới nhau.
Ngược lại là càng cần nhận được sự tín nhiệm của đồng đội, phần cuối cùng mới không bị bầu phiếu lựa chọn.
Biên Nam Nhất đã hiểu, thẻ đạo của của Lâm Hạng Bắc cực kỳ mạnh, phải quan sát kỹ năng nào là mạnh nhất để đoạt lấy.
Đôi mắt của em út sáng lên, nói ra thẻ đạo cụ của chính mình: “Của em chính là ‘thời gian chảy ngược’!”
Nghe Tiểu Biên giải thích một hồi, Lâm Hạng Bắc đã hiểu.
Đây quả thực là giống kỹ năng bug, vυ" em vô địch.
Có thể chỉ định trở lại một thời điểm nhất định nào đó, cứu những đồng đội đã bị đào thải trở về. Số lượng được cứu là vô hạn, nhưng cứu đồng đội trong thời điểm đó trở về có nghĩa là quân địch đã bị đào thải cũng sẽ sống lại. Còn có một chút điều kiện này, cũng coi như là giữ thế trận cân bằng.
Chỉ có thể sử dụng một lần, hơn nữa còn không thể dùng trên người mình. Bởi vậy, một khi Tiểu Biên bị loại, kỹ năng này sẽ không được sử dụng, thẻ đạo cụ cứ vậy mà bị phế.
Biên Nam Nhất không ngốc: “Em cảm thấy giai đoạn đầu em nên đi trốn, bằng không kỹ năng này vừa xuất hiện là bị phế rồi.”
Lâm Hạng Bắc gật gật đầu: “Em muốn trốn ở chỗ nào?”
Biên Nam Nhất nhăn mặt trầm tư suy nghĩ, ánh mắt đảo qua khu trò chơi, ánh mắt sáng lên: “A, em có thể trốn trong biển bóng.”
Cậu thăm dò mà cúi đầu xuống, giống như một động vật nhỏ đi trinh sát, khom lưng đi vào sâu trong khu trò chơi.
Người quay phim rất chuyên nghiệp mà cũng cúi người đi theo phía sau, rất tận chức tận trách.
Chỉ thấy Biên Nam Nhất vô cùng linh hoạt mà nhảy vào trong cái bể đầy bóng, hai tay lấy bóng che lên chính mình.
Cậu nằm trong biển bóng, cảm giác còn rất thoải mái, thậm chí còn có chút an tâm.
Tiểu Biên vui sướиɠ nghĩ, cậu có thể ở chỗ này đợi đến khi thiên hoang địa lão.
(Thiên hoang địa lão: thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất)Điều duy nhất không hoàn mỹ chính là đại ca quay phim.
Biên Nam Nhất bị chôn trong biển bóng, giọng nói ồm ồm: “Đại ca quay phim, mau vào đi!”
Người qua phim: “...”
Tuy rằng không phải ngày đầu tiên đi làm, nhưng vẫn muốn ngửa mặt lên trời than thở một câu: Kiếm tiền thật khó.
Đại ca trầm mặc, gian nan mà trèo vào trong, vừa bước vào biển bóng đã không khống chế được cân bằng, tay còn phải vững.
Tiểu Biên thò ra một đôi mắt: “Anh, màn hình của anh lộ ra ngoài rồi, giấu xuống dưới đi, không có gì để quay đâu! Em bảo đảm!”
Đại ca quay phim: “...”
Xét về ngành nghề, đây là lần đầu tiên có người bảo đảm với đại ca quay phim là bản thân “không có gì để quay”.
Lâm Hạng Bắc yên lặng nhìn mấy chữ “khu thiếu nhi”, quyết định bỏ qua vấn đề này. Sau khi xác nhận Biên Nam Nhất sẽ không bị nhìn thấy, cũng có thể chạy trốn thì nói: “Anh đi đối chiến trước đây.”
Biên Nam Nhất bị đè trong biển bóng, lại không dám nói quá lớn, từ từ nói: “Anh à, đi đi, em không nghe rõ...”
Lâm Hạng Bắc: “... Được.”
Khi rời khỏi khu trò chơi, cậu đi rất cẩn thận, xác định không có người nhìn thấy mình đi từ chỗ này ra.
Vốn dĩ muốn đi lên tầng sáu tìm xem có đồng đội hay không, kết quả vừa đi đến cửa thang máy đã nhìn thấy con số không ngừng tăng lên, nhìn thấy sắp chuyển đến số 5, xoay người rời đi đã là không kịp nữa rồi.
Bởi vậy bước chân Lâm Hạng Bắc khựng lại, dứt khoát không động, cứ vậy canh giữ trước cửa thang máy.
Vì thế khi cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong thang máy vô cùng chật chội, Văn Gia Hứa vừa vặn đối diện với Lâm Hạng Bắc thần sắc bình tĩnh thân thiện.
Văn Gia Hứa hoảng sợ: “...”
Trong thang máy, lần lượt là Văn Gia Hứa, ba “phân thân” của anh, Kim Dao, cùng với hai người quay phim.
Rõ ràng là bọn họ có nhiều người hơn, rõ ràng là hơi thở quanh thân Lâm Hạng Bắc rất bình thản, nhưng Văn Gia Hứa lại mơ hồ có loại ảo giác, giống như đối phương đang ngồi ở nơi này canh bọn họ, muốn một lưới bắt hết.
Đứng ở trước cửa thang máy nhìn bọn họ chỉ có một người, lại giống như đang nói, mấy người bị tôi bao vây rồi.
Văn Gia Hứa: Đây là khí thế mạnh như hổ của người mới sao?
Trên mặt Lâm Hạng Bắc vô cùng bình đạm: “Văn lão sư, Kim lão sư, không ngờ lại đυ.ng phải ở chỗ này.”
Văn Gia Hứa cùng Kim Dao bị chuyện này khiến cho có chút khẩn trương, không biết vì sao đối phương lại tự tin như vậy.
Bọn họ không khỏi nghĩ đến một loại khả năng: Chẳng lẽ là có thẻ đạo cụ vô cùng lợi hại sao?
Xuất phát từ sự cẩn thận cùng kiêng kỵ, cả đám người lần lượt ra khỏi thang máy, nhưng không lập tức ra tay, mà là hình thành thế giằng co đầy mơ hồ.
Kim Sao nhìn có vẻ trấn định hơn Văn Gia Hứa, bởi vì thẻ đạo cụ của cô còn chưa bị lộ, hơn nữa cô tin tưởng rằng sẽ không có hại.
Kỹ năng của cô là “giá họa”. Nếu chịu sự công kích của thẻ đạo cụ thì có thể tùy ý đổi sang một người ở đội đối thủ.
Chương trình đưa ra rất nhiều thẻ đạo cụ, đều sẽ khiến cho người cầm sinh ra ảo giác bản thân nắm giữ tấm thẻ “vô địch”, nhưng mà đều có khắc tinh.
Lâm Hạng Bắc nhìn qua không chút hoang mang, dường như người ở trong hoàn cảnh yếu thế không phải cậu, cười nhạt nói: “Văn ca, chị Kim Dao, thẻ đạo cụ của em là ‘phản đòn’.”
“Nếu hai người xé bảng tên của em, người bị đào thải không phải là em, ngược lại là hai người.”
Đại ca quay phim yên lặng nghĩ, đây đúng thật là cao thủ, lá gan cũng lớn. Lần đầu tiên tham gia chương trình đã dám nghiêm túc lừa dối dàn cast.
Kim Dao vốn tưởng rằng đã nắm chắc thắng lợi: “...”
Biểu tình trên mặt Văn Gia Hứa cứng đờ, buột miệng thốt ra: “Còn có bug như vậy à?”
Kim Dao hoài nghi, rất nhanh đã lắc đầu :’Không có khả năng, gạt người đó.”
Miệng nói như vậy, trên thực tế là cô có chút tin rồi. Bởi vì chương trình đã thực sự có loại kỹ năng này, lúc ấy tất cả mọi người đều mơ hồ, vì sao người xé bảng tên lại bị đào thải.
Mẹ nó, từ lúc chơi kéo bao búa đã có thể nhìn ra vận khí của Lâm Hạng Bắc rất tốt rồi, không phải là sự thật đó chứ?!
Vậy còn chơi cái gì nữa!
Cô nhanh chóng suy nghĩ, thầm nói cách duy nhất chính là tác chiến theo nhóm. Những người khác dùng vũ lực áp chế, hiến tế một đồng đội yếu nhất để xé đi bảng tên của Lâm Hạng Bắc, sau đó lại lần nữa đi săn, một đổi một đến cực hạn.
Văn Gia Hứa vốn chính là người mạnh nhất, lại có thêm ba “phân thân” tùy ý chi phối, hẳn là có khả năng liều mạng.
Đáng tiếc là, “phân thân” không thể thay Văn Gia Hứa xé bảng tên, chỉ có thể hỗ trợ chế tạo chướng ngại vật.
Ngay khi Văn Gia Hứa cùng Kim Dao có chút do dự, không dám hành động thiếu suy nghĩ, Lâm Hạng Bắc lại hành động ngoài dự đoán.
Một giây trước cậu còn trầm ổn đứng tại chỗ, giây tiếp theo đã chớp nhoáng nghiêng người, rất chuẩn xác mà xé bảng tên của “phân thân” đứng gần mình xuống.
Sau khi giải quyết xong một người, trước khi đối phương kịp hoàn hồn để né tránh, Lâm Hạng Bắc nhanh tay lẹ mắt, xé thêm một cái nữa.
Ngắn ngủi chưa đến năm giây, chỉ nghe “xoẹt xoẹt” hai tiếng, Lâm Hạng Bắc đã phế mất hai “phân thân” của Văn Gia Hứa.
Văn Gia Hứa: “...”
Kim Dao: “...”
Văn Gia Hứa bảo hộ cho Kim Dao, nhanh chóng lùi về sau vài bước, mở to hai mắt nhìn ba thanh niên mặc áo đen, vô cùng đau đầu: “Cần các cậu có lợi ích gì!!! Lúc này vừa mới bắt đầu đã để cho người ta đánh lén! Đẹp chứ không xài được!!”
Thanh niên mặc áo đen hổ thẹn cúi đầu: “Xin lỗi, tiên sinh nhà giàu số một.”
Văn Gia Hứa nhìn “vệ sĩ” duy nhất còn lại của mình, đau đớn mà nhìn đối phương: “Nhanh nhẹn lên, tăng lương cho cậu, được không?”
Thanh niên: “... Được, boss.”
Trong lúc đang nói chuyện, Văn Gia Hứa vẫn luôn liếc mắt phòng ngừa động tác của Lâm Hạng Bắc.
Thẻ đạo cụ chương trình cho anh quá yếu, hẳn là vì để cân bằng thực lực của Văn Gia Hứa. Kỳ thật anh không cần phụ trợ cũng có tự tin xé được bảng tên của Lâm Hạng Bắc.
Nhưng lời Lâm Hạng Bắc nói làm anh hơi do dự nên mới chậm chạp không ra tay.
Tuy rằng có thể là giả, nhưng lỡ như là thật thì sẽ rất mệt.
Nếu để Kim Dao đối đầu với Lâm Hạng Bắc thì thẻ đạo cụ của anh cũng không dùng được, vậy cũng tương đương như không có kỹ năng, khi giao tranh chính diện thì khả năng thắng sẽ rất thấp.
Ngay khi Văn Gia Hứa cắn răng muốn chạy trước thì lại chú ý tới sắc mặt Lâm Hạng Bắc hơi thay đổi.
Rất nhanh, phía sau truyền đến hai thanh âm, lần lượt là Lục Tri Canh cùng Trì Lộ Vân.
Lục Tri Canh phát hiện Lâm Hạng Bắc vậy mà lại một mình, nóng lòng muốn bắt đầu mà vén tay áo: “Ái chà, náo nhiệt quá nhỉ?”
Trì Lộ Vân nhìn Lâm Hạng Bắc vài giây, rất nhanh đã di chuyển tầm mắt, gật đầu với Văn Gia Hứa và Kim Dao: “Văn ca, chị Kim Dao.”
Văn Gia Hứa vốn muốn xoay người, bây giờ lập tức dừng lại.
Bốn thêm một, năm người đấu một, trừ bỏ “phân thân” thì đều có thể xé bảng tên, vừa lúc có thể bao vây.
Anh quét qua Trì Lộ Vân cùng Lục Tri Canh, nhìn thẳng vào Lục Tri Canh, thấp giọng hỏi: “Thẻ đạo cụ của em làm gì?”
Nhắc tới cái này, sự hưng phấn vốn có trên mặt Lục Tri Canh lập tức trở nên héo úa.
Anh bi phẫn mà nghiến răng, hôm nay cũng là một ngày muốn cầm đao đi chém ekip chương trình.
Hồi tưởng lại khoảnh khắc nhận được thẻ đạo cụ, lúc đầu anh còn rất chờ mong.
Chỉ thấy nhân viên công tác hơi mỉm cười: “Lục lão sư, thẻ đạo cụ của anh là ‘thấy việc nghĩa hăng hái làm’.”
Lục Tri Canh vừa nghe thấy cái tên này đã mơ hồ có một dự cảm không tốt.
Nhân viên công tác: “Thẻ ‘thấy việc nghĩa hăng hái làm’ có thể thay một đồng đội bị đào thải. Số lần sử dụng một, đối tượng sử dụng một.”
Lục Tri Canh: “... ????”
Tôi xem như đã nhìn ra rồi, chương trình này không muốn chứa chấp tôi.
Anh nghĩ thầm, cũng may còn có các bạn thân trong dàn cast.
Nếu anh biết giờ phút này Văn Gia Hứa đang nghĩ muốn “hy sinh” mình, nhất định sẽ muốn hắc hóa.
Văn Gia Hứa vừa nghe xong kỹ năng của Lục Tri Canh thì vô cùng thoải mái mà vỗ vai anh: “Tri Canh à, lần này Văn ca cho em trải nghiệm cảm giác được xé bảng tên, được không? Lát nữa bọn anh sẽ đè Lâm Hạng Bắc lại, nhiệm vụ xé bảng tên để lại cho em.”
Ánh mắt Lục Tri Canh sáng lên: “Thật vậy sao!! Văn ca, anh thật tốt!!”
Lâm Hạng Bắc không nghe được thẻ đạo cụ của Lục Tri Canh là gì, nhưng cậu có thể đoán được, bản thân có lẽ lành ít dữ nhiều rồi.
Vốn dĩ loại đi hai “phân thân” của Văn Gia Hứa, đối phương đã tin lời cậu rồi, bắt đầu có ý định rút lui, nhưng không ngờ lại có hai người từ đội đối phương đi tới.
Lâm Hạng Bắc cảm thấy vận khí tốt của mình xảy ra vấn đề rồi, hai bên đều có địch.
Hai người thì còn có cơ hội giải quyết, bốn người, chạy cũng có chút khó.
Trì Lộ Vân ở mặt ngoài không thể thể hiện là cùng một đội với cậu, sẽ không giúp cậu.
Kim Dao cười tủm tỉm mà “trấn an”: “Em trai à, đừng sợ, sẽ kết thúc rất nhanh thôi.”
Dàn cast mặc đồ đỏ bắt đầu xúm lại chỗ Lâm Hạng Bắc, Lâm Hạng Bắc trở tay giữ bảng tên của mình, lui về sau hai bước, tầm mắt đảo qua con đường có thể chạy, dường như chỉ còn lại một con đường.
Ngay khi cậu sắp thối lui về phía cửa thoát hiểm bên cạnh, thang máy đột nhiên mở ra.
Chu Dữ Bạch không biết đã đứng sau cửa nghe bao lâu, quay đầu nhìn cậu một cái, nói ngắn gọn...
“Chạy.”
Khi dàn cast phản ứng lại và điên cuồng đuổi theo, Chu Dữ Bạch lôi kéo Lâm Hạng Bắc yên lặng đi ra từ cầu thang tầng bốn.
Thang máy vừa vặn dừng ở tầng này.
Hai người đi vào thang máy, đi tới tầng sáu.
Dàn cast chạy xuống dưới, bọn họ lại đi lên tầng cao nhất, cho dù có người ý thức được thì cũng có thể tranh thủ thời gian.
Lâm Hạng Bắc ý thức được người quay phim không tiến vào.
Chu Dữ Bạch giống như biết cậu suy nghĩ cái gì, lắc đầu nói: “Không sao. Hiện tại không đi theo chúng ta, còn có thể phòng ngừa camera làm lộ vị trí.”
Lâm Hạng Bắc gật đầu: “Trốn ở đâu?”
Chu Dữ Bạch không hề nhận ra rằng giờ phút này đã không cần nắm tay Lâm Hạng Bắc nữa, nhanh chóng đi ra khỏi thang máy.
“Rạp chiếu phim.”