Vừa vào cửa, Chu Dữ Bạch đã phát hiện bản thân bị lừa.
Trì Lộ Vân cùng Văn Gia Hứa đứng ở điểm mù của tầm nhìn, thuê cục sạc ở quầy lễ tân.
Người đi bộ trên đường quá nhiều, Chu Dữ Bạch không chú ý hai người kia đã tiến vào từ khi nào.
Hắn chậm rãi quay đầu nhìn về phía Lâm Hạng Bắc.
Chu Dữ Bạch mặt không biểu tình: Vừa mới cảm động, gió thổi liền mất.
Trách không được, Lâm Hạng Bắc lại không có chút gánh nặng tâm lý nào mà muốn hắn dùng tiền.
Nếu Lâm Hạng Bắc là kẻ nằm vùng, vậy không coi như cùng một đội với hắn, đương nhiên không ngại.
Chu Dữ Bạch đột nhiên đứng yên. Hắn vốn bị Lâm Hạng Bắc kéo đi, giờ phút này lại cầm cánh tay của Lâm Hạng Bắc, khiến cậu cũng dừng lại.
Văn Gia Hứa vừa mở cửa đã nhìn thấy bọn họ, nhướng mày nở nụ cười: “Ôi, đây không phải là mấy bạn học của con trai ta sao?”
Lâm Hạng Bắc bị giữ chặt tại chỗ, dùng ánh mắt dò hỏi mà quay đầu lại: “Làm sao vậy?”
Chu Dữ Bạch không muốn làm lộ sự hoài nghi của chính mình, mím môi nói: “Vẫn là không ăn.”
Ánh mắt của Lâm Hạng Bắc trong suốt: “Em nghe Vạn Bách ca nói, từ khi anh làm thực tập sinh tới nay, đã ba năm không ăn thịt nướng rồi.”
Việc quản lý dáng người của idol rất hà khắc, độ mặn ngọt trong đồ ăn cũng phải khống chế, mì gói đặt trong ký túc xá cũng chỉ dùng lúc khẩn cấp, nói cách khác chính là trang trí. Người duy nhất không chịu bị quản lý cùng khống chế chỉ có Biên Nam Nhất, dù sao sự trao đổi chất diễn ra cũng nhanh, thiếu niên có thể cao gần mười cm trong một năm, còn đang tuổi lớn, ăn nhiều cũng sẽ không béo phì.
Trẻ vị thành niên duy nhất trong đội có được quyền tự do ăn vặt, đối với việc này, oán niệm của Vạn Bách có thể vòng hết một vòng Địa Cầu.
Nhưng mà bình thường đi làm, trợ lý Lý Nguyên sẽ không thêm cơm cho Biên Nam Nhất, chủ yếu là vì phòng ngừa các thành viên khác ăn vụng.
Chu Dữ Bạch nắm tay cậu không động, khiến Lâm Hạng Bắc vẫn luôn duy trì tư thế đưa lưng về phía Trì Lộ Vân: “Ừm, cho nên khi tiếp xúc chính diện thì suýt chút nữa không nhịn được. Hiện tại đã lấy lại tinh thần, kịp thời ngăn cản tổn hại.”
Ngoài dự đoán, hắn cho rằng Lâm Hạng Bắc nhất định sẽ cự tuyệt, nhưng mà cậu nghe vậy thì chỉ gật gật đầu, sau đó quay đầu cáo biệt Văn Gia Hứa cùng Trì Lộ Vân: “Vậy lát nữa ra cửa gặp lại.”
Lâm Hạng Bắc trả lời quá nhanh quá dứt khoát, Chu Dữ Bạch cũng ngẩn ra.
Cho đến khi một lần nữa quay lại trên đường, rời xa mùi thịt nướng, Lâm Hạng Bắc mới quay đầu nhìn Chu Dữ Bạch vẫn luôn kéo tay mình: “?”
Chu Dữ Bạch ngây người một lát rồi mới buông tay, không nhìn ra Lâm Hạng Bắc có bất luận điểm gì bất thường.
Toàn bộ hành trình sau khi tiến vào quán thịt nướng, Trì Lộ Vân cũng chỉ hơi gật đầu chào hỏi bọn họ, một lời cũng chưa hề nói.
Hắn đột nhiên có chút do dự, nếu Lâm Hạng Bắc thật sự chỉ là thuần túy muốn tranh thủ lúc quay hình để cùng hắn ăn một đĩa thịt nướng thì sao?
Điện thoại hơi rung lên, phá vỡ suy nghĩ của Chu Dữ Bạch.
Tin nhắn trong nhóm liên tục gia tăng trong khoảng thời gian ngắn, cơ bản đều là Biên Nam Nhất nhắn.
Biên Nam Nhất: [Ôi, bánh bông lan Hokkaido! [dò số.jpg]]
Biên Nam Nhất: [A, nấm xào nấm xào!!]
Vạn Bách: [Bánh crepe trà xanh ngàn lớp đã được giải quyết.]
Biên Nam Nhất: [Anh thật nhẫn tâm đấy Vạn Bách ca QAQ.]
Vạn Bách: [Chà, cảm ơn đã khích lệ :-D]
Biên Nam Nhất: [Bánh dày đường đỏ! (^o^)//]
Biên Nam Nhất: [Mì lạnh!! Lần đầu tiên ăn, hahaha.]
Quyền Triết: [Biên Nhất Dạ Dày Vương, điên mất rồi :)]
Cấp Húc Tích: [...]
Lâm Hạng Bắc: [Làm tốt lắm [gấu nhỏ vỗ vai.gif]]
Chu Dữ Bạch nhìn chằm chằm con gấu nhỏ mà Lâm Hạng Bắc gửi trong chốc lát, yên lặng ấn xuống, thêm vào danh sách meme trống rỗng của chính mình.
NebulaX nổi danh là thần ăn uống, trong nhóm còn có Dạ Dày Vương bụng không đáy Biên Nam Nhất, quả nhiên không phụ sự chờ mong của mọi người.
Vừa không sợ béo, tốc độ ăn vừa nhanh vừa ngon, thường xuyên bị Quyền Triết chọc tức, nếu như đi làm một blogger ẩm thực thì cũng có thể nổi tiếng.
Liên tục đuổi tới hiện trường, dùng tốc độ kinh người để ấn dấu tích vào trong danh sách nhiệm vụ, thông báo tin nhắn nhóm vẫn luôn vang lên.
Đây cũng là nguyên nhân Chu Dữ Bạch sau khi nghe nói Biên Nam Nhất tới rồi thì không còn quá sốt ruột nữa.
Trên phương diện tìm kiếm đồ ăn ngon này, Biên Nam Nhất phải gọi là thiên tài.
Ở cửa nam, chương trình chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng thấy được đội đầu tiên trở về.
Sáu người NebulaX có mặt đầy đủ, fan bản địa của thành phố S nghe được tin cũng đã sớm chạy tới nơi này, liếc mắt một cái liền hét to.
“Huhuhu, là đồng phục!”
“Húc Tích đóng vai giáo viên nhỉ? Mắt kính kìa, em có thể! Nhưng vì sao chỉ có Tiểu Biên là mặc đồ giống như vừa mới xuống biển đánh cá vậy, hahahahahaha...”
“Tiểu Biên, đây là bao tải vừa mới ra lò sao, hahaha, được lắm, nhan sắc của nhóc con được chứng thực rồi, mặc thứ như đồ bỏ đi vẫn rất đáng yêu! Mama sẽ đi nhặt ve chai mua quần áo mới cho nhóc con!”
“Thôi nào thôi nào, chừa cho Tiểu Biên của chúng ta một ít mặt mũi.”
“Tôi không nhìn lầm chứ, hình như bên cạnh gương mặt của Tiểu Biên có màu đen tuyền, dính cái gì sao?”
“Nhất định là thuốc nhuộm tóc... Tiểu Biên, suối nguồn vui vẻ của chị...”
Biên Nam Nhất lấy việc công để đạt thành việc riêng, ở trong giai đoạn đầu tiên của nhiệm vụ này đã đạt được cảm giác thỏa mãn không gì sánh kịp, ánh mắt nhìn ekip đều tràn ngập sự thân thiết, giống như đang nhìn người thân vậy.
Lâm Hạng Bắc lấy một tờ khăn giấy trong túi ra đưa cho Biên Nam Nhất, ý bảo cậu lau mắt: “Tiểu Biên, bên trái.”
Biên Nam Nhất ngây ngốc mà nhìn Lâm Hạng Bắc: “A? Nơi nào?”
Cậu tưởng rằng khóe miệng vẫn chưa được lau khô, dùng khăn giấy lau lung tung một vòng, Lâm Hạng Bắc chỉ vào mặt thì cậu mới lau đúng chỗ.
Biên Nam Nhất nhìn thấy màu nhuộm đen tuyền: “...”
Cậu bỗng nhiên ý thức được, bản thân vừa rồi còn hưng phấn mà vẫy tay với fan.
Trách không được hôm nay fan vừa nhìn thấy cậu là cười, cậu còn tưởng rằng fan nhìn thấy mình nên rất vui vẻ.
Lâm Hạng Bắc cầm lấy khăn giấy mà giúp Biên Nam Nhất cẩn thận lau, gật đầu: “Tốt hơn rồi.”
Biên Nam Nhất ngây ngô cười, tính theo thói quen mà vò đầu, lại bị Lâm Hạng Bắc đè lại, lúc này mới phản ứng được, thiếu chút nữa lại để màu nhuộm dính lên tay rồi.
“Huhuhu, NX thật sự là một nhóm thần kỳ, quan hệ giữa các thành viên là thứ mình muốn hướng tới nhất.”
“Đúng vậy, đây cũng là lý do mình thích NX, không chỉ riêng nguyên nhân về thực lực hay nhan sắc, huhuhu.”
“Mỗi lần không vui, đi xem cả nhóm liền cảm thấy nhân sinh thật tốt đẹp, vẫn có rất nhiều khoảnh khắc ấm áp đáng yêu.”
“Hy vọng về sau bản thân cũng sẽ có một nhóm bạn tốt như vậy, luôn luôn ở bên nhau.”
Dàn cast khoan thai mà tới muộn, cho dù PD không công bố thời gian cụ thể, nhưng việc “Liên minh báo thù” thắng lợi cũng vừa xem là hiểu.
PD: “Chúc mừng đội ‘Liên minh báo thù’ lại một lần nữa đạt được thắng lợi ở trò chơi thứ hai. Tiên sinh nhà giàu số một, để giữ được túi tiền của mình, tiếp theo phải cố lên.
Văn Gia Hứa đáp lại... Bằng một cái ợ hơi.
Fan vây xem lấy tay che mặt, cười muốn điên.
Cao lãnh là hiểu lầm lớn nhất của fan về Văn Gia Hứa.
Trước khi anh trở thành cast chính của “Cuộc chiến truy đuổi bảng tên” thì vẫn luôn duy trì sự thần bí rất tốt, cực kỳ ít tham gia gameshow, thậm chí còn không nhận phỏng vấn quá nhiều. Mà từ khi nhận lời mời của chương trình này, ấn tượng thành thục ổn trọng kia liền một đi không trở lại, hoàn toàn sụp đổ rồi.
Nhưng mà fan xác thực rất thích Văn Gia Hứa như bây giờ, rất có hơi thở sinh hoạt, rất chân thật, có cảm giác tự nhiên cùng tâm hồn thú vị.
Văn Gia Hứa nắm bả vai của Trì Lộ Vân, tràn đầy tin tưởng nói: “Yên tâm đi em út, hai lần trước là chúng ta nhường khách mời, kế tiếp sẽ bắt đầu nghiêm túc. Không thể để đám người trẻ tuổi liên tục thắng được.”
Trì Lộ Vân nói ngắn gọn: “Văn ca, anh mới 28.”
Văn Gia Hứa: “Đừng nói bừa, ta đây cùng baba của nhóc đã 40 rồi.”
Trì Lộ Vân: “...”
Trình độ diễn xuất bất thình lình của người anh này thật khó nắm bắt.
Chương trình đã quay lại cảnh dùng phương tiện giao thông thay vì đi bộ của dàn cast rồi.
NebulaX lại một lần nữa nhận được 200 tệ, trước mắt đã tích lũy được 398 tệ.
Mà 20 tệ kia của dàn cast không được việc, đã tiêu hết, một đồng cũng không thừa ra, bây giờ lại nhận được 20 tệ.
Trì Lộ Vân lễ phép mà nhìn Văn Gia Hứa, trong đáy mắt lại mơ hồ lộ ra sự lạnh lẽo: “Văn ca, mọi người nói tiếp theo sẽ nghiêm túc, sẽ thắng, là sự thật chứ?”
Văn Gia Hứa cười gượng, trịnh trọng gật đầu: “Nhất định rồi, nhất định rồi. Em yên tâm.”
Anh vỗ cái ót của Lục Tri Canh, nghiêm túc nói: “Vực tinh thần lại cho anh biết chưa? Em xem em út đã buồn thành dạng gì rồi!”
Lục Tri Canh nằm không cũng dính đạn: “...”
Vì sao lại thua, trong lòng anh không hiểu rõ hay sao! Là ai đã trò chuyện với chủ cửa hàng cả mười phút chứ!!
Lục Tri Canh yên lặng nghĩ: Em thấy anh lộ rồi, anh chính là kẻ nằm vùng!
Nhân viên công tác rất nhanh đã đưa manh mối có liên quan đến kẻ nằm vùng cho hai đội, thành viên trong đội có thể căn cứ vào manh mối mà tiến hành thảo luận phỏng đoán.
Trong quá trình chơi trò chơi, nếu hai kẻ nằm vùng hoàn thành động tác chỉ định thì hai đội sẽ nhận được manh mối giả, còn nếu không hoàn thành thì manh mối sẽ là thật.
Nhưng thật hay giả thì đều phải tự mình phán đoán.
Manh mối mà NebulaX có được chính là: Trăng non.
Manh mối thứ nhất vô cùng mơ hồ.
Chu Dữ Bạch nghiêm túc suy nghĩ, nhưng không hề nghĩ được Lâm Hạng Bắc có quan hệ gì với manh mối này.
Biên Nam Nhất nhấc tay rất nhanh: “Em báo cáo, trên đường đi, Quyền Triết đột nhiên rời đi một lúc, không đi cùng với em.”
Quyền Triết chậm rãi quay đầu nhìn về phía Biên Nam Nhất: “...”
Ánh mắt của toàn nhóm lập tức tập trung ở trên người Quyền Triết.
Anh không còn lời gì để nói mà nhìn Biên Nam Nhất, chữ lạnh nhạt viết đầy mặt: “Anh đi WC. Con người có ba việc gấp, anh còn không thể đi hay sao? Được rồi, nếu hôm nay em đi WC thì em cũng là kẻ nằm vùng.”
Biên Nam Nhất không chịu, rung đùi đắc ý: “Em mặc kệ, tóm lại anh chính là đột nhiên chạy đi, rất lâu mới trở về.”
Quyền Triết: “Em có biết với lượng người hiện tại, đi vệ sinh phải xếp hàng không?”
Vạn Bách hòa giải: “Cái trăng non kia giải thích như thế nào đây?”
Hiện trường nhất thời lâm vào trầm mặc.
Cấp Húc Tích nhìn về phía Chu Dữ Bạch cùng Lâm Hạng Bắc: “Toàn bộ quá trình hai người đều ở bên nhau à? Em cùng Vạn Bách ca không hề tách khỏi nhau.”
Chu Dữ Bạch dừng một chút, gật đầu: “Vẫn luôn ở bên nhau, trên đường có gặp Văn Gia Hứa cùng Trì Lộ Vân, nhưng không có đối thoại, vừa chạm mặt đã tách ra.”
Hắn rất tin tưởng, Lâm Hạng Bắc cùng Trì Lộ Vân không kịp làm bất kỳ động tác gì.
Nhưng một khi đã như vậy, hoặc là đây là manh mối thật, hoặc là Lâm Hạng Bắc căn bản không phải kẻ nằm vùng.
Chỉ cần kế tiếp ngăn cản được Lâm Hạng Bắc cùng Trì Lộ Vân tiếp xúc, lấy được manh mối thứ hai, hắn hẳn là có thể phán đoán.
Nếu vẫn luôn nghĩ oan cho Lâm Hạng Bắc thì... Chu Dữ Bạch mím môi, hắn sẽ tìm cơ hội bồi thường.
Giờ khắc này, trong cảm nhận của các thành viên, người duy nhất từng đơn độc hành động, Quyền Triết là người khả nghi nhất.
PD rất nhanh đã công bố nhiệm vụ mới: “Kế tiếp, mời đi đến hồ bơi Thanh Giang. ‘Liên minh báo thù’ lại lần nữa thắng lợi, nhận được phương tiện giao thông mới.”
Một chiếc SUV mới tinh xuất hiện, trên thân xe có dán logo chương trình, rõ ràng là đang quảng cáo cho nhà tài trợ.
PD tình cảm mãnh liệt, vô cùng chân thành tha thiết: “Nhìn chiếc SUV cầu vồng của chúng ta, cao cấp, hoành tráng, sang trọng, thoải mái, xinh đẹp, có trình tự. Trong nhà không thể thiếu, vì bạn mà mở ra cánh cửa hạnh phúc!”
NebulaX: “...”
Quảng cáo cứ thế mà đột nhiên tới.
Bọn họ phối hợp gật gật đầu, may là NebulaX tạm thời không có hợp đồng đại sứ ô tô, nếu không thì sẽ không thể lái.
Dàn cast cùng với “giáo bá” xui xẻo Trì Lộ Vân chỉ có thể một lần nữa đi tàu điện ngầm.
Ngồi tàu điện ngầm cũng không có gì không tốt, nhưng lại đông, toàn bộ hành trình đều là đứng, còn phải đi hai chuyến, tiêu hao thể lực.
Dàn cast đã bắt đầu có chút mệt mỏi, có thể dùng mắt thường nhìn thấy mấy người cắn chặt răng, ý thức chiến đấu bắt đầu thiêu đốt.
Hồ bơi Thanh Giang.
Các thành viên dẫn đầu đi vào rất nhanh đã thấy được mấy trang bị bên cạnh hồ bơi.
Vừa lúc Lâm Hạng Bắc đã xem một tập trong chương trình cũng có phân đoạn này.
Phân đoạn trả lời câu hỏi, một người phụ trách trả lời, một người đồng đội ngồi ở trên ghế lò xo. Trả lời đúng thì sẽ bình an không có việc gì, một khi trả lời sai thì sẽ đột nhiên không kịp phòng bị mà bị bắn đi, bay lên một chút rồi rơi vào trong bể bơi.
Phân đoạn này cũng nổi tiếng là “Đại khảo nghiệm phẫu thuật thẩm mỹ”. Dám xuống nước đều tuyệt đối là nhan sắc thuần tự nhiên 100%, chưa từng làm mặt.
Mặc kệ là mấy minh tinh khác có từng làm hay không, sáu người của NebulaX, chỉ từ phản ứng đã biết nhất định là không làm.
Biên Nam Nhất đầy hưng phấn mà ngồi lên: “Cái này!! Lúc em xem chương trình có từng thấy Cảm giác thú vị hơn mấy trò chơi trong công viên giải trí nhiều, em muốn thử xem.”
Quyền Triết: “Chúng ta phải thắng, đây là trừng phạt khi trả lời sai. Đừng có thêm phiền.”
Biên Nam Nhất lời lẽ chính đáng: “Kẻ nằm vùng, anh đừng có cố tình nói chuyện nữa.”
Quyền Triết hít sâu một hơi: “...”
Ai có thể kéo gia hỏa không phải nằm vùng mà còn hơn cả nằm vùng này ra ngoài không.
Vạn Bách rất nhanh đã khóa mắt trên người Chu Dữ Bạch cùng Lâm Hạng Bắc: “Đảm đương trí tuệ của NX chúng ta, phải dựa vào hai người rồi.”
Trước kia người trả lời câu hỏi trong nhóm đều là Chu Dữ Bạch, hiện tại cũng không biết hắn và Lâm Hạng Bắc ai lợi hại hơn.
Lâm Hạng Bắc đơn giản nói: “Em muốn thử.”
Cậu nhìn vẻ mặt tiếc nuối của Biên Nam Nhất rồi suy nghĩ, sắc mặt trần tĩnh trấn an: “Đến lúc đó anh có thể tính toán điểm số. Khi có thể bảo đảm thắng lợi thì sẽ cố ý trả lời sai một câu, cho em thử xem.”
Biên Nam Nhất cảm động.
Em út dùng đôi mắt cún con to tròn nhìn Lâm Hạng Bắc, như là đang nhìn một người tốt tuyệt thế nào đó: “Huhuhu, Bắc ca, anh đối xử với em thật tốt.”
Chu Dữ Bạch: “Có thể. Lấy đại cục làm trọng là được.”
Lâm Hạng Bắc: “Ừm, em hiểu.”
PD chậm rãi mọc lên một dấu chấm hỏi: “...?”
Bạn nhỏ Biên, phản ứng này của cậu không đúng.
Sao lại còn vội vàng muốn rơi xuống nước chứ??
Còn có, một vị bạn nhỏ Lâm khác, cậu rất tin tưởng nhỉ.
Cố, ý, trả lời sai một câu?
Sao lại dám miệt thị câu hỏi siêu cấp khó của chương trình này như thế chứ!!
PD không tin mà nổi lên tà khí. Anh thực sự muốn nhìn, tri thức của học thần xuất thân từ MIT có thực sự rộng lớn như vậy không.
Phải biết rằng, học tập tốt cùng tri thức phong phú hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Trong lúc chờ đợi, Lâm Hạng Bắc ngồi xổm xuống cạnh hồ bơi, đầu ngón tay chạm vào mặt nước mà lắc nhẹ, cảm thụ dòng nước xuyên qua kẽ hở ngón tay.
Người quay phim chuyên môn quay Lâm Hạng Bắc nhìn xuyên qua màn hình, cảnh tượng này khiến người ta rất an tâm.
Ánh sáng từ giếng trời trong hồ bơi chiếu xuống, mang theo một tia sáng mờ nhạt chiếu vào đầu ngón tay của Lâm Hạng Bắc, mặt nước trong trẻo nhuốm màu vàng kim, khiến đáy lòng người ta cảm thấy bình thản, năm tháng an bình.
Trong hoàn cảnh trống trải, khi nói chuyện sẽ rất vang, tiếng cười của Vạn Bách cùng với thanh âm đùa giỡn cãi nhau của Biên Nam Nhất và Quyền Triết quanh quẩn bên tai, khiến người ta liên tưởng tới thời còn là học sinh, vào thời điểm tan học về nhà.
Những tia nắng đẹp nhất mùa hạ, ở độ tuổi vô lo vô nghĩ, chưa hiểu được sự ưu phiền lo âu về nhân sinh trong tương lai, tràn ngập hy vọng, tràn ngập dũng khí, lăn xuống từ sườn núi cũng có thể cười haha, mưa to tầm tã đến mức như gà rơi vào nồi nước cũng có thể dùng toàn lực chạy nhanh.
Người quay phim xuất phát từ tâm tư riêng, quay cảnh tượng này vô cùng đẹp.
Như là 50 năm sau phát lại vẫn có thể khơi dậy sự tốt đẹp cùng hy vọng trong đáy lòng khán giả.
Có người đứng trong câu chuyện vẫn có thể bình đạm điềm tĩnh như cũ.
Có người chỉ là đang làm chính mình, sự bình đạm điềm tĩnh cũng có thể chạm đến sự mềm mại trong nội tâm, khiến những hình ảnh vụn vặt ngắn ngủi trở thành hồi ức, mỗi khi nhớ tới thì vẫn còn mới mẻ.
Một hình ảnh, một thanh ân, một động tác đơn giản, một chút cảm xúc sinh động.
Trên người Lâm Hạng Bắc có cảm giác như câu chuyện xưa cũ, làm người ta tự nhiên, lại nghiêm túc muốn nhìn cậu nhiều hơn chút.
Chu Dữ Bạch ngồi xổm xuống bên người cậu, cánh tay cống đầu gối rất tự nhiên buông xuống, nhìn mặt nước: “Lần trước tới hồ bơi đã là hai năm trước, khi còn chưa debut.”
Hắn vốn tưởng Lâm Hạng Bắc sẽ hỏi vì sao lâu như vậy rồi không tới, không ngờ Lâm Hạng Bắc lại dừng một chút, bình thản nói: “Em đã mười năm chưa tới.”
Giữa mày Chu Dữ Bạch lộ ra chút hoảng hốt: “... Mười năm?”
Đầu ngón tay Lâm Hạng Bắc khua mặt nước, có chút thất thần: “Ừm.”
Phản xạ của Chu Dữ Bạch có chút chậm, nhưng không biết vì sao, hắn cũng không hỏi Lâm Hạng Bắc về nguyên nhân.
Sự ồn ào nhốn nháo của Tiểu Biên cùng Quyền Triết vẫn không dừng lại, trong hồ bơi quanh quẩn tiếng cãi nhau của hai người, Vạn Bách xoa lỗ tai mà thở dài một hơi.
Dàn cast rốt cuộc cũng từ trạm tàu điện ngầm tới được đây.
Các thành viên có kinh nghiệm phong phú liếc mắt một cái liền hiểu rõ phương thức trò chơi, lập tức thở ra một hơi, thần thanh khí sảng mà hoạt động bả vai trước khi tiến vào.
(Thần thanh khí sảng: tinh thần thoải mái dễ chịu)Văn Gia Hứa thoải mái: “May quá, trận này là động não. Chúng ta nhất định sẽ thắng.”
Anh vui mừng mà nhìn Lục Tri Canh: “Tri Canh à, em cuối cùng cũng có chỗ có tác dụng, cố lên.”
Lục Tri Canh là vua trả lời câu hỏi trong nhóm, đây cũng là lý do tại sao anh dù không hoạt động tay chân vẫn có thể làm người cuối cùng trong chuỗi đồ ăn này.
Anh xuất phát từ hứng thú cá nhân nên rất thích tìm hiểu mấy kiến thức lung tung, không nghĩ tới lại có đất dụng võ.
Quy tắc rất đơn giản, PD nói vài câu đơn giản: “Hoan nghênh tới giai đoạn trả lời câu hỏi. Ba ván thắng hai, mỗi ván trả lời mười câu hỏi, một người trả lời, một người ngồi ghế lò xo, mỗi câu trả lời trong mười giây.”
“Mỗi ván đều phải thay đổi người, cho dù là trả lời câu hỏi hay là ngồi ghế lò xo.”
“Ván thứ nhất, hai đội tự quyết định phái ai xuất chiến.”
Trong nhóm NebulaX, Biên Nam Nhất đã sớm hưng phấn chờ mong mà ngồi trên ghế.
Lâm Hạng Bắc: “Để em.”
Hai ván, Lâm Hạng Bắc cùng Chu Dữ Bạch mỗi người một ván, các đồng đội đều rất tin tưởng, thậm chí còn bắt đầu lười biếng nằm liệt ra đó rồi.
Phong cách của hai đội đều cực kỳ thống nhất, đều cho rằng đội của minh thắng chắc rồi.
Diệp Lễ: “Ai ngồi ghế lò xo?”
Mọi người đều ăn ý mà nhìn về phía em út nhỏ tuổi nhất.
Trì Lộ Vân: “... Để em.”
Khác với Biên Nam Nhất đầy chờ mong, Trì Lộ Vân có vẻ trầm trọng hơn rất nhiều.
Nhân viên công tác rất nhanh đã đặt bảng trả lời cùng bút lông vào trong tay hai người.
PD: “Bắt đầu trả lời câu hỏi.”
“Xin hỏi, rắn hổ mang cắn vào đầu lưỡi của chính mình thì có chết không?”
“Xin hãy trả lời ‘có’ hoặc ‘không’.”
Lâm Hạng Bắc bình tĩnh cúi đầu, nhanh chóng viết xong đáp án.
Lục Tri Canh ở bên cạnh hơi do dự một chút rồi mới quyết định đặt bút.
Biên Nam Nhất chỉ chờ đến câu hỏi cuối cùng, một chút cũng không khẩn trương mà chống cằm, lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng: “... Đây là kiểu câu hỏi gì thế?”
Cậu gõ gõ cái ót của Quyền Triết, nhỏ giọng nói: “Anh có biết không?”
Quyền Triết: “Câu hỏi kỳ lạ như vậy, anh sao có thể biết đáp án.”
Vạn Bách dùng khuỷu tay chọc Chu Dữ Bạch một chút, cười tủm tỉm: “Dữ Bạch của chúng ta nhất định biết.”
Ánh mắt của Chu Dữ Bạch lướt qua đáp án trên bảng của Lâm Hạng Bắc, gật đầu.
PD: “Mời đưa ra câu trả lời!”
Lâm Hạng Bắc xoay bảng trả lời lại, chữ viết ở trên bảng là “có”.
Giây tiếp theo, chỉ nghe thấy tiếng ghế lò xo đột nhiên bắn ra...
Trì Lộ Vân không kịp phòng bị, trong khoảng thời gian còn chưa đến một giây đã bị ghế lò xo bắn ra ngoài.
“Bùm” một tiếng, bọt nước tung lên đến hai mét.
Biên Nam Nhất: “... Wow, thật kí©h thí©ɧ.”
Lâm Hạng Bắc bình tĩnh mà cúi đầu, từ từ lau đáp án của chính mình đi, chờ đợi câu hỏi tiếp theo.
PD không mà nghĩ, đây nhất định chỉ là trùng hợp.
Cậu không có khả năng cái gì cũng biết.