Chương 3

“Nghe nói cậu chỉ làm thực tập sinh một tháng.”

Không khí căng thẳng đến vi diệu, không thể nói là giương cung bạt kiếm, nhưng mới lần đầu mà bầu không khí đã như thế này, lại còn ngửi được mùi thuốc súng nhàn nhạt.

Lâm Hạng Bắc không nhanh không chậm mà ngẩng đầu, bất động thanh sắc đánh giá người cách mình chỉ tầm nửa bước.

Diện mạo sắc bén, cho dù tỏa sáng, nhưng vẫn có thể nhìn ra trong đôi mắt là màu nâu hiếm thấy. Màu lạnh thường dễ dàng thấy vẻ nhu hòa, nhưng vẫn luôn có ngoại lệ. Mơ hồ nhìn thấy khuyên tai màu bạc trong mái tóc đen, hai cúc áo trên cùng của cái áo sơmi màu trắng không được cài vào, ống tay áo tùy ý xắn lên mấy vòng, lộ ra đường cong cùng cơ bắp đẹp đẽ và bắt mắt.

Hắn nhìn từ trên xuống dưới, đảo qua quanh thân Lâm Hạng Bắc một chút, cuối cùng dừng lại trên thứ đồ uống cậu cầm trong tay.

Lâm Hạng Bắc rất nhạy bén với cảm xúc.

Huống chi đối phương còn căn bản không có ý che giấu, toàn thân đều lộ ra sự không chào đón.

Hắn thong thả phủi bụi trên lon coca, nghiêng đầu đưa cho Lâm Hạng Bắc: “Không bằng cho tôi xem thử thực lục của cậu đi?”

Lâm Hạng Bắc không nhận. Tầm mắt của cậu đặt ở gương mặt lộ vẻ khẩn trương của các thành viên đứng đằng sau Chu Dữ Bạch, cậu đứng lên, bình tĩnh đối diện với đôi mắt màu nâu kia, cái nhíu mày nhỏ đến mức không thể phát hiện.

“... Anh là ai?”

Hai người không một ai lùi lại.

Chu Dữ Bạch nheo mắt, người mới này lạnh nhạt đón nhận ánh mắt của hắn, đáy mắt không hề gợn sóng.

Vượt qua khoảng cách nên có, còn có thể ngửi được mùi gỗ trầm hương như có như không.

Trên hành lang nhất thời an tĩnh, còn nghe được tiếng kim đồng hồ.

Vạn Bách vẫn luôn buồn ngủ đến híp mắt cũng nhướng mày, Chu Dữ Bạch đưa lưng về phía bọn họ nên không nhìn thấy biểu tình, nhưng có thể thấy là không vui vẻ.

Biên Nam Nhất không dám hé răng nửa lời, trong lòng kêu gào một tiếng, vừa rồi Dữ Bạch ca ra khỏi bệnh viện, đúng là tâm trạng không tốt. Nguyên nhân tức giận chủ yếu đại khái là do thời gian thực tập của thành viên mới quá ngắn, NebulaX rất quan trọng với Dữ Bạch ca và bọn họ, chính là tâm huyết từ trước tới nay.

Một thành viên hoàn toàn xa lạ gia nhập vào, mà chỉ mới huấn luyện một tháng, muốn có một sân khấu hoàn chỉnh sẽ phải lại một lần nữa tập luyện để phối hợp sự ăn ý, nếu thực lực không đủ thì rất khó có thể coi đối phương như một đồng đội đáng để tín nhiệm.

Từng vấn đề nhỏ nhất trên sân khấu đều sẽ bị phóng đại và soi xét rất rõ ràng, vô luận là bất kỳ một vị trí nào làm không tốt thì cũng sẽ khó có thể che giấu.

Một khi làm không tốt, chất lượng sân khấu của toàn bộ NebulaX cũng sẽ trượt xuống.

Album thứ hai đang trong giai đoạn chuẩn bị, đã định xong ngày comeback, thời gian còn lại của bọn họ không còn bao nhiêu. Kế hoạch ban đầu bị xáo trộn, người làm đội trưởng như Chu Dữ Bạch sẽ không tránh khỏi bực bội.

Biên Nam Nhất có thể hiểu được, chỉ là thái độ của Dữ Bạch ca quá kém. Thành viên mới căn bản không phải nguyên nhân tạo thành hiện trạng này, tất nhiên sẽ khó chịu.

Biên Nam Nhất buồn bực nắm sợi tóc vàng của mình, yên lặng nghĩ sao Sư Nam vẫn mãi chưa tới, sẽ không phải ngày đầu gặp mặt đã đánh nhau rồi chứ?

Bầu không khí giằng co này duy trì một lúc lâu, cho đến tận khi thanh âm nghi hoặc của Sư Nam vang lên thì mới phá vỡ cục diện bế tắc...

“Đứng ở chỗ này làm gì thế?”

Chu Dữ Bạch lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Hạng Bắc, lướt qua cậu, đi về phòng họp.

Biên Nam Nhất thở ra một cái, đang muốn mở miệng nói gì đó thì đã bị Quyền Triết túm cổ áo kéo về phía phòng họp, cậu bất mãn mà nắm lấy cánh tay anh kháng nghị: “Anh làm gì đấy, buông tay ra, em có thể tự đi được!”

“An tĩnh.” Quyền Triết không dao động, mặt vô biểu tình, một tay xách em út, một tay đút túi quần đi về phía trước, ánh mắt đảo qua trên người Lâm Hạng Bắc, nhẹ nhàng gật gật đầu với cậu.

Sắc mặt của Lâm Hạng Bắc không hề gợn sóng, dường như cũng không tức giận, dừng một chút mới gật đầu với Quyền Triết.

“Về sau chúng ta chính là đồng đội.” Người nói chuyện vỗ vỗ bả vai Lâm Hạng Bắc, mái tóc nâu trà nhàn nhạt nhìn qua phá lệ mềm mại, âm thanh ôn hòa mà thiện chí, đôi mắt phượng dường như có chút buồn ngủ mà híp lại, độ cong của khóe miệng cũng rất ôn nhu, tốc độ có chút chậm: “Chào cậu nha, tôi là Vạn Bách.”

Anh chậm rãi chớp mắt, nghiêng đầu an ủi: “Bình thường Chu Dữ Bạch không như vậy đâu. Ở chung lâu rồi, cậu sẽ phát hiện cậu ấy chỉ mạnh miệng thôi.”

Cấp Húc Tích đi ở cuối cùng mím môi, không chào hỏi Lâm Hạng Bắc.

...

Trong phòng họp.

Sư Nam nhìn lần lượt cả sáu người, không hỏi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nói thẳng: “Hiện tại Lâm Hạng Bắc chính là một thành viên của Nebula X, mọi người phải ở chung hòa thuận, album thứ hai rất nhanh sẽ bắt đầu chế tác, không cần lãng phí tinh lực cùng thời gian vào mấy lý do không cần thiết.”

Anh nhấn mạnh ba chữ “không cần thiết” này.

“Album đầu tiên có sau đĩa đơn, tuy rằng doanh thu không tồi, nhưng xét thấy Khương Húc Tây rời nhóm, thành viên mới gia nhập, để bảo đảm an toàn thì lần này chỉ làm mini album, tổng cộng ba đĩa đơn.”

Công ty phải kiểm tra tình hình, xem thử doanh số có chịu ảnh hưởng hay không. Dù sao cũng chỉ là công ty nhỏ, tài chính không sung túc, lỡ nhơ ném đá xuống sông thì coi như lỗ sạch.

Nhìn thì chỉ là mấy bài hát mà thôi, nhưng mỗi lần nhóm comeback, chi phí phải dùng tốn hơn những gì người ngoài nghề có thể tưởng tượng rất nhiều. Giá cả bản quyền của bài mới chưa nói đến, chỉ quay chụp làm bìa album thôi cũng cần ít nhất sáu con số, hơn nữa còn phải quay MV, thuê phòng ghi âm chuyên nghiệp, biên đạo, sân khấu, cùng với trang phục dùng để lên sân khấu cũng phải được làm riêng, mấy thứ này đều là tiền.

NebulaX debut nổi tiếng ngoài ý muốn, tài nguyên đến không ngừng, một năm nay gần như không ngừng nghỉ, đích xác đã kiếm được không ít tiền cho Tinh Nguyên Tế Họa. Nhưng công ty vẫn còn tính toán bồi dưỡng nhóm tiếp theo, không chịu quăng tất cả tiền vào, còn muốn rút đi ít kinh phó, cắt xen thêm một chút.

“Một năm qua vất vả rồi. Vé tham gia kỷ niệm tròn một năm đã sớm bán sạch, concert vẫn sẽ giữ nguyên kế hoạch. Trước đó sẽ cho các cậu nghỉ ba ngày, ngày mai Lâm Hạng Bắc chuyển vào ký túc xá, mấy ngày này mọi người cứ làm quen nhau, mau chóng hiểu biết lẫn nhau.” Ánh mắt Sư Nam chuyển sang Lâm Hạng Bắc, “Sau kỷ niệm một năm, cậu sẽ chính thức bắt đầu hoạt động nhóm với tư cách thành viên, phương diện hát nhảy của cậu vẫn tương đối yếu, công ty đã an bài chương trình học riêng cho cậu, hành trình sắp tới sẽ rất mệt, hãy chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Lâm Hạng Bắc khẽ gật đầu.

Vẫn còn chưa quen thuộc lẫn nhau nên Sư Nam cũng không vội vàng, anh nói thêm một ít chuyện công việc cần chú ý, nhìn thời gian, cuối cũng cũng nở nụ cười nhẹ nhàng: “Được rồi, ba ngày này, lúc nào cũng có thể liên hệ với anh, đừng chạy ra bên ngoài, dễ bị chụp lén.”

“Các cậu làm quen nhau một chút đi, nhớ trao đổi phương thức liên lạc với nhau, anh đi trước đây.”

Sau khi Sư Nam rời đi, trong phòng họp lại lần nữa rơi vào bầu không khí vi diệu.

Kỳ thật sau khi nhận được thông báo của công ty, Lâm Hạng Bắc đã xem qua tài liệu của NebulaX rồi. Sư Nam đưa cho cậu thông tin cơ bản cùng ảnh chụp các thành viên để cho cậu dễ bề tìm hiểu trước về đồng đội.

Người tùy tiện nhảy lên bàn làm việc ngồi là em út của nhóm, Biên Nam Nhất, cũng là học sinh cao trung duy nhất, còn cách ngày thi đại học hơn một năm.

Ngũ quan còn chưa hoàn toàn phát triển, nhưng cao một mét tám, đã qua thời kỳ dậy thì rồi, mang theo đặc điểm thon gầy của thiếu niên, đôi mắt long lanh ngập nước cảm thêm cảm giác thanh xuân, khi cười rộ lên có cả sự bồng bột của độ tuổi này.

Thực lực tương đối bình thường, không có khuyết điểm rõ ràng, nhưng cũng không có mặt nào nổi bật hoàn toàn, là điển hình của thành viên ổn định.

Quyền Triết thoạt nhìn có quan hệ tốt nhất với Biên Nhất Nam là người đảm đương rap trong nhóm. Ngoại hình đầu đinh hiếm thấy trong giới idol, bên trái cạo một chữ Z, khuôn mặt lạnh lùng, khi không có biểu tình còn lộ ra một cỗ lệ khí hung hãn, khi nhếch môi thì lại tiêu sái hoang dã không nói nên lời.

Người chủ động chào hỏi với Lâm Hạng Bắc, Vạn Bách là hát chính. Ngoại hình của anh giống với một idol truyền thống trong ấn tượng của mọi người, ngũ quan tinh xảo nhu hòa, không cười cũng làm người ta thấy thân thiết, giờ phút này anh đang lắc lư chân ngồi một góc trên sô pha, chống đầu cười với Lâm Hạng Bắc.

Cấp Húc Tích trong nhóm là rap dẫn kiêm hát dẫn, vì tên đồng âm nên anh cùng Khương Húc Tây có quan hệ tốt nhất với nhau, tai trái đeo một cái khuyên tai màu đen. Từ khi tiến vào phòng họp tới nay, Cấp Húc Tích không hề đối diện với Lâm Hạng Bắc, chỉ lo cúi đầu lướt điện thoại.

Tầm mắt của Lâm Hạng Bắc dừng lại trên người Chu Dữ Bạch.

Hắn ngồi dựa lên tay vịn của sô pha, thưởng thức cái bút lấy trên bàn của phòng họp.

Lon coca kia ở trên bàn không hề được mở ra, nước ngưng tụ trên thân lon nhỏ giọt xuống dưới, tụ thành một vũng nước nhỏ.

Chu Dữ Bạch là linh hồn của NebulaX.

Là thành viên đầu tiên được công bốm hắn đồng thời là đội trưởng, nhảy chính, đồng hát chính, còn là bộ mặt của nhóm.

An tĩnh không kéo dài bao lâu, Biên Nam Nhất, người luôn biết cách xã giao phá vỡ sự trầm mặc, ngồi xuống ghế đối diện Lâm Hạng Bắc, nở nụ cười xán lạn mà chỉ thiếu niên mới có, chỉ vào chính mình: “Em là Biên Nam Nhất, hát nhảy trong nhóm không tính là đứng đầu, nhưng em nhỏ tuổi nhất, còn có không gian phát triển rất lớn...”

“Đừng nghe thằng bé.” Quyền Triết ở một bên nghe thấy vậy thì liếc qua, bình tĩnh nhìn Lâm Hạng Bắc, mặt không biểu tình nói: “Tổng kết lại thì cũng chỉ tuổi trẻ là có thể mang ra nói.”

Biên Nam Nhất: “...?”

Biên Nam Nhất: Mỗi ngày đều cạn lời.

Thừa nhận độ tuổi chứ không thể thừa nhận sự hờn dỗi, Biên Nam Nhất làm lơ Quyền Triết, tò mò mà nhìn Lâm Hạng Bắc, vừa yên lặng cảm thán nhan sắc nghịch thiên của đồng đội mới, vừa không quên đặt câu hỏi: “Anh, em nghe Sư ca nói anh mới ký hợp đồng không bao lâu, là được người săn tìm ngôi sao mời tới sao?”

Đôi mắt cậu sáng lấp lánh mà nhìn chằm chằm Lâm Hạng Bắc, nghĩ thầm người săn tìm ngôi sao của công ty nào nhìn thấy Lâm Hạng Bắc cũng phải động tay động chân thôi, tám phần là lừa được người ta đến đây.

Huấn luyện một tháng đã debut, Biên Nam Nhất vốn cảm thấy công ty điên rồi, hiện tại cảm thấy nếu người này là Lâm Hạng Bắc thì dường như cũng không phải không thể tiếp thu.

Không chỉ bởi vì Lâm Hạng Bắc đẹp, mà trên người cậu còn có một cảm giác trầm tĩnh không thể miêu tả, làm người ta cảm thấy đáng tin cùng an tâm.

Quyền Triết ở một bên lại lần nữa không nhịn được mà xen vào một câu. Rõ ràng là trên mặt không có biểu tình gì, nhưng vẫn có thể phát hiện ra một tia kinh ngạc trong đôi mắt lãnh khốc như núi kia: “Biên Nam Nhất, em với anh quen nhau hai năm nhưng em vẫn gọi thẳng tên anh, sao bây giờ lại gọi Lâm Hạng Bắc là anh?”

Biên Nam Nhất làm bộ không nghe thấy, dùng ánh mắt chờ mong nhìn về phía Lâm Hạng Bắc.

“Không phải.”

Ngoài dự đoán, Lâm Hạng Bắc khẽ lắc đầu.

Biên Nam Nhất sửng sốt, thử thăm dò: “Vậy trước khi ký hợp đồng thì anh làm cái gì?”

Trở thành thực tập sinh không bao lâu, năm nay Lâm Hạng Bắc còn chưa đến mười chín tuổi.

Cậu lời ít ý nhiều nói: “Chỉ là một học sinh bình thường.”

Nếu Sư Nam biết Lâm Hạng Bắc nói như vậy, nhất định sẽ dở khóc dở cười. Có thể khiến đại học danh giá top đầu thế giới vì giữ mình lại mà cho phép bảo lưu kết quả học tập không kỳ hạn, quả thực rất bình thường.

Biên Nam Nhất không nghi ngờ gì, “à” một tiếng, rất có hứng thú mà lấy điện thoại ra nhìn Lâm Hạng Bắc: “Em quét anh hay anh quét em?”

Trừ Vu Niên Niên, Lâm Hạng Bắc rất ít khi nhìn thấy người có tính cách giống Biên Nam Nhất. Cậu không khỏi ngây người, lấy điện thoại từ trong balo ra: “Anh quét em.”

Ngày mai là phải dọn đến ở cùng nhau rồi, thêm phương thức liên lạc cũng là cần thiết.

Động tác của Biên Nam Nhất rất nhanh, sau khi thêm bạn bè thì gửi Wecat của bốn đồng đội còn lại cho cậu.

Lâm Hạng Bắc thêm bạn bè xong thì xách balo đứng lên.

“Tối nay phải thu thập hành lý, tôi đi trước.”

Biên Nam Nhất gật đầu: “Cần hỗ trợ hay không?”

“Không cần.”

Biên Nam Nhất vẫy tay: “Vậy ngày mai gặp!”

Lâm Hạng Bắc dừng một chút, cười nhạt: “Ngày mai gặp.”

Nụ cười kia chỉ lướt qua trong giây lát, nhanh như gợn sóng trên mặt hồ.

Biên Nam Nhất nhìn thấy rất rõ ràng, cho đến khi bước chân dần dần biến mất, cậu mới hốt hoảng lấy lại tinh thần.

Cậu choáng váng mà cúi đầu, xoa xoa mái tóc vàng lung tung lộn xộn của mình.

Trên giao diện bạn mới, chân dung là hình mặc định của Wechat, ID là MDCCXXIX.

Trong vòng bạn bè rỗng tuếch, một bài đăng cũng không có, ghi chú cũng không luôn.

Hết thảy đều sạch sẽ, không thể khai quật bất cứ chi tiết gì trong sinh hoạt.

Giống như không tồn tại trên thế gian này, không nhiễm bụi trần nhân gian, ai cũng không nắm bắt được.

Đầu ngón tay thon dài của Chu Dữ Bạch dừng lại trên màn hình, rũ mắt nhìn thông báo xin kết bạn.

MDCCXXIX.

Là chữ số La Mã, đổi ra chính là 1729 trong số Ả Rập, đồng thời cũng là số Carmichael, số Harshad, cùng với số Nusselt.

Cho rằng bản thân rất đặc biệt sao?

Hắn nhìn chăm chú vào cái giao diện này một lát, sau khi ấn đồng ý bạn tốt, đổi tên ghi chú của cậu.

[Cậu là ai]

Giao diện trò chuyện trống không nằm ở trên cùng, Chu Dữ Bạch mím môi nhìn trong chốc lát, khóa màn hình điện thoại lại rồi ném sang một bên.

***

Ngày hôm sau.

Sư Nam gửi địa chỉ ký túc xá cho Lâm Hạng Bắc, cách công ty khoảng một tiếng rưỡi đi xe.

Đại khái là do hiếm khi được nghỉ nhiều như bây giờ, Biên Nam Nhất đã lải nhải cho Lâm Hạng Bắc nghe mấy tin tức, nói rằng bọn họ trước khi debut vốn ở trong ký túc xá nhỏ có giường tầng, nhưng sau đó có nhiều fan cuồng chẳng phân biệt ngày đêm đến ngồi ở cửa, còn ném rác rưởi vào trong, thật sự không chịu nổi nên mới dọn ra ngoài.

NebulaX kiếm cho công ty rất nhiều tiền, bởi vậy Tinh Nguyên mới thuê một căn biệt thự ở khu dân cư cao cấp cho họ, ra vào đều phải kiểm tra thân phận, fan cuồng mang đến phiền phức cũng giảm xuống, rốt cuộc cũng có thể ngủ một giấc ngon.

Sư Nam đã sớm sắp xếp, Lâm Hạng Bắc kéo vali hành lý đứng bên ngoài, nhập mật mã mở cửa.

Trong dân cư này có không ít minh tinh, cực kỳ chú trọng riêng tư, trong ngoài sân đều bị thảm thực vật ngăn cách, đứng từ bên ngoài không thể thấy rõ cái gì.

Biệt thự này lớn hơn trong tưởng tượng của Lâm Hạng Bắc nhiều, có một cái sân gỗ rộng một trăm mét vuông, liên thông với phòng ốc ở tầng hai, có thể đi thông ra vườn hoa.

Vẻ ngoài có phong cách thiết kế cực kỳ hiện đại, nhìn giống như bất quy tắc, nhưng trên thực tế lại cực kỳ hợp lý, nhìn qua có đủ loại mỹ cảm.

Lâm Hạng Bắc đẩy cửa kính ra, đặt vali hành lý trước cửa.

Cậu tới quá sớm, hiện tại còn chưa đến tám giờ, bởi vậy nên không trực tiếp lên tiếng, mà an tĩnh đi khắp nơi xem xét.

Trần phòng cách cao chừng năm sáu mét, phía trên còn có cửa sổ trời, lấy ánh sáng rất tốt.

Cái thảm mềm mại màu trắng kết hợp với sô pha màu xanh nhạt, nhìn qua rất sạch sẽ.

Bức tường phủ đầy ảnh chụp của các thành viên NebulaX.

Hẳn là ảnh chụp tạp chí, Chu Dữ Bạch không thèm để ý mà nhìn ống kính, đôi mắt tối phản xạ với ánh sáng của cái nhẫn tạo thành hình ảnh tiên ma đối lập.

Lâm Hạng Bắc nhìn hai cái rồi rời tầm mắt, tiến vào phòng bếp cao hơn ba bậc thang.

Đây là phòng bếp mở, vừa nhìn là biết chưa từng được sử dụng. Bộ bát đũa hoàn toàn mới được bày biện chỉnh tề, máy hút mùi vốn dễ dàng bẩn nhất lại trắng tinh, cả căn phòng cũng mới cứng.

Trong tủ chỉ có mấy gói mì ăn liền, dầu muối tương dấm đều chưa mở nắp, tủ lạnh rỗng tuếch, chỉ có một loạt chai nước khoáng được bày biện chỉnh tề.

Lâm Hạng Bắc sờ sờ bụng, vào lúc còn chần chờ, tầm mắt đảo qua, vô tình chú ý đến “vật phẩm quan trọng” mà vừa rồi đã bỏ qua.

... Trong thùng rác có mười mấy hộp cơm.

Lâm Hạng Bắc: “...”

Thì ra là dựa vào cái này để sống sót.

Tùy ý đã có thể nhìn thấy tính chất ăn ở đặc biệt của idol, Lâm Hạng Bắc đi đến phòng để quần áo, không khỏi giật mình.

Không biết là ai trong NebulaX mắc chứng ám ảnh cưỡng chế, phòng để quần áo sạch sẽ đến mức không thể tưởng tượng.

Theo lý thuyết, sáu nam sinh ở cùng nhau, đại khái là sẽ tương đối loạn, ném quần áo với giày khắp nơi.

Nhưng phòng để quần áo trước mắt được phân loại theo kiểu dáng vật phẩm, mũ lưỡi trai để một chỗ, mũ tai bèo để một chỗ, mấy chục cái kính râm đều được phân loại theo nhãn hiệu, nhẫn, vòng cổ cũng có chỗ để riêng, áo sơ mi thẳng thớm chỉnh tề, còn dựa theo độ cũ mới mà để.

Các loại giày thì càng không cần phải nói, hoàn toàn là cực hạn của chứng ám ảnh cưỡng chế.

Lâm Hạng Bắc mơ hồ lui về sau một bước, thần sắc không thay đổi mà rời khỏi cái không gian này.

Lâm Hạng Bắc vừa mới tròn mười tám tuổi không lâu rất bình tĩnh, trong lòng yên lặng hiện lên một ý nghĩ.

Người như vậy không thể tồn tại.

Ít nhất... Không thể như vậy được.

Đại khái là mệt muốn chết.

Nếu trong tương lai, đồng đội nào đó yêu cầu cậu phải duy trì sự sạch sẽ như vậy, cậu tuyệt đối không có khả năng làm được... Lâm Hạng Bắc thản nhiên mà kiên định nghĩ.

Lâm Hạng Bắc không vào mấy phòng đóng cửa, cậu không biết phòng nào là của mình, vẫn là chờ có người tỉnh dậy rồi đi cất hành lý sau.

Trở lại phòng khách, Lâm Hạng Bắc lấy cái bánh mì đậu đỏ còn sót lại trong balo ra, dứt khoát xé vỏ ngoài, ngậm bánh mì, lấy một quyển sách từ vali ra đọc.

...

Không biết qua bao lâu, Lâm Hạng Bắc mơ hồ nghe được một tiếng hát truyền đến từ tầng hai.

Có chút quen thuộc.

Cậu để quyển sách sang một bên, đi lên tầng theo âm thanh kia.

Vừa rồi Lâm Hạng Bắc không lên tầng hai, bởi vậy cũng không biết tầng hai có phòng luyện tập.

Cửa không đóng kỹ, Lâm Hạng Bắc nhìn vào bên trong thông qua cánh cửa khép hờ, nhìn thấy Chu Dữ Bạch mặc cái áo phông rộng thùng thình, ôm cây đàn ghi ta bằng gỗ, mái tóc đen ướt sũng rũ xuống trán, anh đang cúi đầu chơi đàn.

Âm thanh trong suốt của ghita hòa với tiếng hát ôn nhu trầm thấp.

“Anh từng nghĩ tới vô số lần.”

“Dường như con người có được cái gì sẽ đồng thời mất đi thứ khác.”

Bước chân của Lâm Hạng Bắc dừng lại, dựa vào cửa, an tĩnh nghe tiếp.

Là bài hát trong album đầu tiên của NebulaX, "Lại lần nữa đi về phía em".

Ngày hôm đó, tiếng hát để lại ấn tượng sâu đậm nhất sau khi nghe chính là Chu Dữ Bạch.

Lâm Hạng Bắc nhất thời xuất thần, không chú ý tới Biên Nam Nhất xoa xoa đôi mắt đi tới, vừa ngáp vừa lẩm bẩm một câu: “Anh, sao không đi vào?”

Tiếng hát đột nhiên dừng lại.