Chương 12

Vương Trụ Tử bị hỏi như vậy làm cho trong lòng loạn cào cào cả lên, hắn không hiểu, chuyện hắn bị thương thì có liên quan gì đến vụ án của Tam Nha? Nhưng sợ huyện thái gia này có điều nghi ngờ hắn, cho nên hắn vội vội vàng vàng gật đầu nói: “Dạ có, có. Hôm qua tiểu nhân đốn củi xuống núi gặp không ít người trong thôn, bọn họ nhìn cánh tay tiểu nhân máy me nhầy nhụa còn hỏi cánh tay tiểu nhân bị sao vậy, lúc ấy rất nhiều người đều nhìn thấy.”

“Chiều hôm qua ngươi đã ở đâu?”

“Tiểu nhân vẫn luôn cày cấy ở ngoài ruộng đến tận buổi chiều, mãi khi sập tối mới trở về nhà, các hộ gia đình làm việc xung quanh đều biết ạ.”

Mặc dù có người chứng kiến, nhưng Ứng Thanh Vân vẫn yêu cầu hắn cởi băng vải trên vết thương để lộ ra vết thương bên trong, Phong Thượng Thượng đi đến nhìn kỹ, quả nhiên là do gai cào chứ không phải do móng tay cào.

Nàng gật đầu với Ứng Thanh Vân, Ứng Thanh Vân để hắn rời đi, tiếp tục gọi người tiếp theo vào.

Người tiếp theo bước vào là một thanh niên khoảng ngoài hai mươi tuổi, tên là Phong Nhị Cường, cùng họ với Phong Thượng Thượng, nên Phong Thượng Thượng có khi còn phải gọi một tiếng “ca”, mặc dù trong thôn Liễu Hạ có rất nhiều họ nhưng đa số thôn dân đều là họ Phong, có thể xem như là người một nhà.

Trên mặt mặt và cánh tay của Phong Nhị Cường đều có vết thương, nhưng không được băng bó như Vương Trụ Tử, cho nên nhìn sơ qua có thể nhận ra đó là vết thương bị quào trầy.

Ứng Thanh Vân: “Tại sao trên mặt và cánh tay của ngươi lại có vết thương do bị quào trầy?”

Phong Nhị Cường hơi cúi đầu, có chút không tự nhiên mà co rút cánh tay lại, không dám nhìn vào mặt Ứng Thanh Vân.

“Chuyện vết thương là sao?”

Vẻ mặt Phong Nhị Cường căng thẳng, sắc mặt dường như lúc đỏ lúc đen, hơi mất tự nhiên nhìn Phong Thượng Thượng đứng bên cạnh, giống như có phần băn khoăn sự tồn tại của nàng, ấp úng không nói gì.

Bộ dạng này của hắn thoạt nhìn giống như chột dạ, Ngô Vi lập tức cảm thấy hiềm nghi của Phong Nhị Cường này rất lớn, không khỏi trừng mắt, lớn tiếng trách mắng: “Đại nhân hỏi ngươi thì ngươi trả lời đi, ấp úng như thế làm gì? Còn không mau thành thật khai báo! Chẳng lẽ là ngươi chột dạ không dám nói?”

Phong Nhị Cường bị rống làm cho run rẩy, mặt cũng trắng bệch, cho dù hắn không biết tình tiết cụ thể của vụ án, nhưng cũng biết người trong quan phủ đang điều tra chuyện Tam Nha bị hại, nếu như hắn bị định tội gϊếŧ người thì không được rồi, vì vậy hắn lập tức bất chấp mặt mũi, vội vàng khai báo: “Tiểu nhân không có chột da, vết thương này là do tiểu nhân và nương tử đánh nhau gây ra, là do nương tử của tiểu nhân cào…”

Uầy…

Ngô Vi sửng sốt, kiểu gì cũng không ngờ là nguyên nhân này. Nói như vậy thì Phong Nhị Cường cũng không phải hung thủ?

Phong Thượng Thượng cũng kinh ngạc, thảo nào người này vừa mới nhìn nàng với vẻ mặt không được tự nhiên như vậy, còn ấp úng không muốn nói, thì ra là trong nhà hắn có vị nương tử quá dũng mãnh, xấu hổ nên không dám mở miệng đây mà Nam nhân trong thời đại này rất coi trọng thể diện, chủ nghĩa nam tử thịnh hành, nếu bị người ta biết mình bị nương tử cào cấu thành ra thế này, phỏng chừng cũng không muốn ló đầu ra ngoài.

Vẻ mặt Ứng Thanh Vân không có thay đổi, chỉ là tiếp tục hỏi: “Vì sao lại động thủ?”

Phong Nhị Cường xoa xoa tay, có chút ngượng ngùng nói: “Bởi vì nương tử của tiểu nhân mang thêm một ít trứng gà về cho nhà mẹ đẻ. Cho nên mẹ của tiểu nhân đã mắng nương tử tiểu nhân vài câu, nương tử của tiểu nhân cãi nhau với mẹ tiểu nhân, sau đó nàng và tiểu nhân đánh nhau, chuyện cũng không có gì lớn.”

“Ngươi bị cào khi nào? Có ai làm chứng cho chuyện này không?”

“Tiểu nhân bị cào từ tối hôm kia, ở nhà không ai biết, chỉ có hai đứa con tiểu nhân biết thôi.”

Ứng Thanh Vân lập tức sai Ngô Vi dẫn thê tử và hai đứa con của Phong Nhị Cường đến để thẩm vấn. Khi ba mẹ con bọn họ người bước vào, Phong Thượng Thượng cuối cùng cũng hiểu tại sao Phong Nhị Cường lại có thể bị tra tấn thành ra như vậy, bởi vì dáng vẻ Phong thị rất cao lớn, thân thể xem ra còn rắn chắc khỏe mạnh hơn cả Phong Nhị Cường nữa, một nữ nhân có sức mạnh như vậy, quả thật sẽ không chịu bắt nạt đâu ha. ≧◔◡◔≦

Ừm, tốt lắm.