Chương 3
Nóng, nóng quá, nóng quá. Trái tim đập thật nhanh thật nhanh, bàn tay kia vuốt ve trêu chọc trái tim đang đập thình thình của hắn, khi lướt qua, chỗ đó như dấy lên một ngọn lửa. Từng cơn gió thấp thấp lãnh lãnh thổi qua đầu, thân thể hắn cũng nóng. Sau lưng hắn có một thân thể cực nóng khác, trước người hắn có một đôi bàn tay đang vuốt ve hắn. Thanh Văn Thanh Văn. Hơi hơi tỉnh lại, chỉ biết chính mình đang được Thanh Văn ôm vào lòng, ngồi trên đùi hắn, dưới một gốc đại thụ đã đổ có thể tránh mưa, hai người trần trụi, mà bản thân mình lại đang ngồi trên cái cực nóng giữa hai chân Thanh Văn. “Không muốn, không muốn”
Thanh Văn, không cần thừa dịp ta lâm nguy, ta tuy rằng tâm vấn vương ngươi, nhưng mà không cần như vậy. Bàn tay to lớn vuốt ve ngực cùng hạ phúc của mình, du͙© vọиɠ bản thân đã đứng thẳng, mà hắn cũng.... Cảm xúc như nhu tơ, thân thể đột nhiên di chuyển, để ngay ở giữa mông của mình, giống như tùy thời đểu có thể xỏ xuyển qua. Trong đầu một mảnh hỗn độn, sốt cao, kɧoáı ©ảʍ, Đông Phương Hồng không biết tiếng rêи ɾỉ của mình có bao nhiêu mê người. “Đừng Thanh Văn... chạm vào ta, lại tiếp tục sờ sờ ta”
. Đông Phương Hồng không biết hai tay của mình đang lôi kéo tay Thanh Văn, mà hai tay của hắn lại tự an ủi chính du͙© vọиɠ của mình. “A”
Đông Phương Hồng tựa vào lòng Thanh Văn, hai mắt mờ sương, thổ khí như lan. Hắn xoa nắn nguyên căn du͙© vọиɠ của mình, từ sau lưng truyền đến nhiệt độ nóng bỏng của Thanh Văn, trong miệng hắn không ngừng gọi tên Thanh Văn. Kỳ thật, Thanh Văn không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy. Hắn đem thân thể trần trụi lạnh như băng của Đông Phương Hồng ôm chặt trong lòng mình, hai tay ma xát chỉ để truyền nội lực của mình vào người y, để giữ nhiệt độ. Nhưng phản ứng của Đông Phương Hồng cũng rất kịch liệt. Mỗi lần bản thân khẽ vuốt vẽ, thân thể Đông Phương Hồng đều vui sướиɠ run rẩy rêи ɾỉ tiếp đón. Đến cuối cùng, liền ngay cả du͙© vọиɠ của chính Thanh Văn cũng đều bị trêu chọc mà đứng lên. Tay Thanh Văn khẽ run dừng lại, hắn phải mau buông y ra một chút. Nhưng cánh tay Đông Phương Hồng cũng đè nặng lên tay hắn, Đông Phương Hồng đang ở trên người hắn tự an ủi, tiếng rêи ɾỉ kia quyến rũ, hơi thở liêu nhân. Đông Phương Hồng hồng bị hoả thiêu đến hồ đồ, cũng nóng đến mơ hồ luôn, hắn tự xoa nắn thật mạnh, cặp mông căng nộn theo phần eo vặn vẹo mà không ngừng đè ép lên du͙© vọиɠ của Thanh Văn. Thanh Văn rêи ɾỉ một tiếng, vẫn là đem hắn cách xa mình, nhưng Đông Phương Hồng vẫn tiếp tục tự mình an ủi, mà bên ngoài mưa to đang rơi xuống tầm tã. Quân tử quân tử quân tử không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. [anh văn nói ba từ quân tử thật đấy:)] Thanh Văn khẽ cắn môi, chưa đem Đông Phương Hồng ném vào giữa trời mưa lớn, lại bế trở về. Lần này đem hắn xoay người bế lại, vừa ôm đã gắt gao bất động, muốn chết a, cứ để hắn như vậy đè xuống nữa, chính mình nhất định sẽ phạm tội. [=)) đây gọi là dụ người phạm tôi a ~] Mà khi mặt Đông Phương Hồng dán vào ngực Thanh Văn, Đông Phương Hồng cũng bắt đầu cuồng loạn khẳng cắn. Thanh Văn rêи ɾỉ một tiếng, tay rơi xuống nơi làm thế nào vẫn không nên đυ.ng. Cuối cùng, thật sự là không được, Thanh Văn hung hăng nói “là ngươi bức ta”
. Bàn tay Thanh Văn đi xuống, đâm vào giữa mông nam hài. Đông Phương Hồng nhất thời hét lên một tiếng chói tai, cong lưng lên, du͙© vọиɠ cũng thật mạnh áp về phía du͙© vọиɠ của Thanh Văn. Tay phải Thanh Văn tiếp tục mở rộng huyệt khấu chặt chẽ của Đông Phương Hồng, tay trái một phen ôm chặt Đông Phương Hồng, rồi cúi đầu thật sâu hôn lên môi hắn. Trong phút chốc ở nơi này, hết thảy giống như đình chỉ. Đông Phương Hồng không hề nôn nóng bất an, mà Thanh Văn tim đập cũng trầm ổn hơn. Sớm nên làm như vậy, sớm nên buông tha cho du͙© vọиɠ đối với Đông Phương Hồng của mình, quay lại ôm lấy cảnh tử của Thanh Văn, cùng hắn môi lưỡi giao triền quấn quýt. Bên ngoài mưa to tiếp tục rơi xuống, nhưng dường như không có thanh âm, bên tai hai người chỉ còn lại thanh âm gắn bó lúc duyện hấp ướŧ áŧ cùng với tiếng rêи ɾỉ khó nhịn rồi lại thoả mãn. Du͙© vọиɠ của Đông Phương Hồng đã tới cực hạn, phía sau lại được Thanh Văn mở rộng. Thanh Văn ôm lấy thắt lưng hắn, đem du͙© vọиɠ cực đại của mình nhằm ngay tiểu huyệt kia, một tấc lại một tấc tiến vào, tiếng thở của hai người đồng thời vang lên, giống như hợp lại thành một. Thân thể trục trặc của Đông Phương Hồng, lại vui mừng tiếp nhận Thanh Văn. Đợi đến khi Thanh Văn cùng hắn hoàn toàn kết hợp, Đông Phương Hồng lại bắt đầu vặn vẹo thắt lưng. Hai người gắt gao ôm lấy nhau, hôn thật sâu, hạ thân không ý thức tìm kiếm góc độ phù hợp với nhau. Thở dốc nóng bỏng, nơi cùng đối phương kết hợp giống như phải hòa thành một chỗ, hai người điên cuồng mê luyến mà không ngừng hôn cắn đối phương, thân thể gắt gao áp lại với nhau, không ngừng không ngừng vuốt ve xoa nắn, hai người đều đem phần hỏa nhiệt của thân thể mình phóng xuất, đem thân thể của chính mình cùng đối phương thiêu thành tro tàn. Đông Phương Hồng run rẩy một chút, bắt đầu phóng ra du͙© vọиɠ, nhưng Thanh Văn vẫn không ngừng không ngừng dùng sức đâm lên trên, thẳng đến khi đem hắn biến thành thở gấp không thôi. “Không muốn không muốn”
Đông Phương Hồng nắm lấy tóc Thanh Văn, muốn hắn dừng một chút, hắn chịu không nổi, chịu không nổi “A a Thanh Văn không cần, chờ, chờ một chút!”
. Thân thể Đông Phương Hồng run rẩy, hơi hơi trở mình xem thường, tại nơi chưa từng đình chỉ liên tục va chạm dưới thân vẫn không ngừng co rút, đem du͙© vọиɠ phóng ra. Thanh Văn thở hổn hển một chút, bởi vì đột nhiên co rút nhanh, mà đợi đến khi qua đi, thân thể Đông Phương Hồng một lần nữa thả xuống, Thanh Văn lại ôm hắn xoay người, đem hắn đặt dưới thân, bắt đầu tiếp tục đòi hỏi mãnh liệt kia. Đông Phương Hồng thất thần một chút, bị kɧoáı ©ảʍ kéo trở về, thân thể hắn bị va chạm kịch liệt, mà hắn cũng rất nhanh lại bắt đầu cuồng loạn. Thanh Văn tìm nơi khiến cho kẻ khác điên cuồng, một chút lại một chút, đánh mạnh vào, Đông Phương Hồng thét chói tai, nắm chặt bả vai Thanh Văn, hai chân cũng chặt chẽ khóa trên thắt lưng Thanh Văn. “Lại đến! lại đến! chỗ đó! là chỗ đó! a a a a!”
. Giống như tra tấn không chừng mực, tổng cảm thấy được đã tới cực hạn, rồi lại bị đâm mạnh lên trên, một tầng lại một tầng. Đông Phương Hồng kêu đến âm thanh đều ách, Thanh Văn lại vẫn không buông tha hắn, hắn cũng không buông tha Thanh Văn. Đợi cho đến cao trào thứ hai tiến đến, Đông Phương Hồng vừa thét chói tai, vừa phóng thích du͙© vọиɠ, thân mình cũng đè ép lên du͙© vọиɠ của Thanh Văn, thẳng đến khi làm Thanh Văn phun ra một ngụm trọc khí, đem nhiệt tình đều phun vào thân thể Đông Phương Hồng. Hai người giữ nguyên tư thế kết hợp cùng một chỗ, thật mạnh thở hổn hển. Mê mê mông mông, Đông Phương Hồng mở mắt, xác thực nam nhân đang ở trên mình đúng là Thanh Văn. “Thanh Văn ta yêu ngươi”
ôm chặt Thanh Văn, Đông Phương Hồng si si mê mê nói. VÌ thế, Thanh Văn lại hôn xuống, hai chân hắn lại một lần nữa vòng qua thắt lưng của Thanh Văn. “Ta phải ôm ngươi, ôm đến tắt thở mới thôi”
Thanh Văn liếʍ đôi môi sưng đỏ của hắn, lại bắt đầu động thắt lưng. Mà Đông Phương Hồng thở dốc cũng lắc lư theo tần suất lần thứ hai gia tăng “ngươi thật sự quá tuyệt vời”
. Trong trời mưa to, du͙© vọиɠ càng không thể tiết chế, Thanh Văn không ngừng không ngừng muốn, một lần lại một lần, mà Đông Phương Hồng cũng mộ lần lại một lần nghênh hợp, mặc kệ lý trí đã muốn mất hết sạch. Ngồi trên du͙© vọиɠ của Thanh Văn, Đông Phương Hồng kêu hô, rêи ɾỉ, một lần lại một lần. Tình nhiệt Thanh Văn một giọt cũng không dư thừa mà trút vào trong thân thể hắn, thẳng đến khi tràn đầy, vẫn như trước không chịu đình chỉ. “Đừng có ngừng, đừng có ngừng, ta muốn ngươi, ta muốn ngươi”
. Tại nơi kết hợp hết lần này tới lần khác, Đông Phương Hồng ôm lấy Thanh Văn, một lần lại một lần kêu khóc. Hắn muốn Thanh Văn, hắn muốn mọi thứ của Thanh Văn, hắn không ngừng duyện hấp Thanh Văn. Từ môi lưỡi, từ giữa mông, hắn muốn đem thóa dịch cùng tình nhiệt của Thanh Văn đều hấp thu vào trong thân thể. Mưa to càng lúc càng lớn, bọn hắn mập hợp cũng một lần so với một lần càng thêm kịch liệt. Cũng không thiết sống nữa, liều mạng điên cuồng, cái gì cũng đều quên hết, cái gì cũng không quản. Thanh Văn từ lúc chào đời đến giờ chưa từng trải qua một lần mập hợp nào kịch liệt như vậy, mà Đông Phương Hồng cũng chưa từng trải qua tình yêu đầu tiên từ lúc chào đời đến nay. Trong trời mưa to, hai người bọn hắn gặt gao quấn quít lấy nhau, thẳng đến hừng đông, thẳng đến khi mưa đã tạnh, thẳng đến khi lực tẫn. Thẳng đến gà gáy, hai người gắt gao quấn quýt lấy thân thể đối phương ôm nhau mà ngủ. Bọn hắn không phải hai người, bọn hắn là một đôi, hiện tại là như vậy, về sau cũng như thế. [ồ, kịch liệt quá =]~] Thanh Văn cõng Đông Phương Hồng lầy lội trên núi. Cánh tay Đông Phương Hồng ôm chặt cảnh tử Thanh Văn, hai má dán lên đầu của hắn, cười đến cục kỳ hạnh phúc lại điềm tĩnh. Buổi tối điên cuồng kia, mang đến chút hậu quả đau đớn, nhưng lại mang đến càng nhiều càng nhiều hạnh phúc ngọt ngào. Đông Phương Hồng dựa vào trên lưng Thanh Văn, trong lòng tràn đầy thoả mãn. Mà Thanh Văn chỉ vừa đi vừa nhịn không được nhẹ nhàng cười. Quả nhiên là miệng quạ đen gì đâu, nhưng dạng này cũng không tốt lắm. Tâm tư hai người đều đặt cùng một nơi, hạnh phúc nhiều hơn gấp bốn lần. [củi khô lửa bốc của anh văn thành cháy nhà luôn =)] “Ai, trái cây!”
Đông Phương Hồng nhìn lên cao, ở trên cành cây cách đó không xa, kinh hỉ kêu lên. “Ở đâu, ở đâu?”
Thanh Văn vội vàng thả Đông Phương Hồng xuống, nhìn theo hướng tay chỉ của hắn. Trên cành cây rắn chắc trên cao, hai khỏa bọt nước trong suốt đọng lại khiến thực quả này thực ngon miệng. Hai người đều đói đến hốt hoảng, vừa phát hiện cái này tự nhiên là vui sướиɠ. Thanh Văn lượng lượng độ cao, chạy lấy đà, rồi nhảy lên. Bám vào cành, Thanh Văn một tay hái thực quả, liền hướng Đông Phương Hồng ném đên, Đông Phương Hồng đã sớm chờ mong đứng ở nơi đó. Một quả lại một quả, Thanh Văn mộ hơi hái tám quả thực, mới buông cành ra, nhảy xuống mặt đất. Đông Phương Hồng lau khô một quả đưa đến bên miệng Thanh Văn, Thanh Văn mở nụ cười, mở miệng ra cắn một ngụm. “Thực ngọt”
Thanh Văn thấp giọng nói, rồi cúi đầu hôn đến. Hương vị ngọt ngào của thịt quả hơn phân nửa đền uy trở về miệng Đông Phương Hồng [đôi tình nhân trẻ thiệt ngọt ngào = v=] Mặt Đông Phương Hồng đỏ bừng không nói, Thanh Văn sờ sờ mặt hắn, mới tha để hắn tự ăn trái cây. Vì thế, hai người liền cứ như vậy ngồi cùng một chỗ ăn trái cây, nói thì ít, nhưng lại thật ngọt. “Không nghĩ tới, chúng ta thật sự cùng một chỗ”
Đông Phương Hồng nhỏ giọng nói, lại tràn đầy nhu tình mật ý “thật sự là chết cũng đáng”
. “Đừng nói mấy lời này, hảo hảo, còn có thể cùng nhau thật lâu”
Thanh Văn sờ sờ tóc Đông Phương Hồng, nhìn hắn trong chốc lát, cũng nhẹ nhàng cười “mới qua một buổi tối, ngươi như thế nào lại trở lên hấp dẫn hơn nhiều?”
. “Dù có xinh đẹp, cũng không phải thanh quan nhân”
Đông Phương Hồng xấu hổ oán hận nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Thanh Văn một cái, liền để Thanh Văn thấy được tim đập mạnh một cái. “Đúng vậy, Hồng nhi không bao giờ.....là thanh quan nhân nữa”
Thanh Văn ôm Đông Phương Hồng, cũng nhẹ giọng cười “Hồng nhi biến thánh Hồng nhi của Thanh Văn rồi”
. [ọc ọc, ngọt chết ta > 3