Editor: Phong Thanh
Tuy rằng Trương Nguyên không quá hiểu những chuyện này, nhưng phán đoán cơ bản vẫn có.
Muốn chọn cửa hàng, đầu tiên phải xem vị trí.
Một số nơi nằm trên “con phố vàng", tiền thuê cửa hàng có thể lên đến sáu, bảy tệ/mét vuông/ngày, tại sao?
Bởi vì nằm trên đoạn đường tốt!
Đoạn đường phồn hoa, lượng người đi đông đúc, tùy tiện mở quán gì đó cũng có lời.
Ngược lại, đoạn đường kém lượng người đi cũng ít, cho dù cửa tiệm làm rất tốt, khách hàng ai lại cố ý chạy thật xa ghé thăm?
Vì vậy, chỗ tốt nhất, chắc chắn là nằm trong khu thương mại, đặc biệt là khu thương mại lớn.
Xung quanh trường Đại học cũng rất tốt.
Nhưng mà chọn địa điểm này, chỉ gần một khu thương mại nhỏ, lại còn cách một con đường, xung quanh vắng ngắt, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, vừa nhìn qua liền biết lưu lượng khách không lớn!
Ba tệ rưỡi tiền thuê đúng là không đắt, nhưng vấn đề là đoạn đường này, có chút không đáng!
Trương Nguyên đang suy nghĩ, chẳng lẽ không cần nói?
Anh dù sao chỉ là người mới, tùy tiện lên tiếng có khi lại không thích hợp?
Còn nếu không lên tiếng, chuyện này làm thua lỗ... Trách nhiệm về ai?
Trương Nguyên rất bối rối.
"Được, chỗ này không tồi, chọn nó!" Bùi Khiêm quyết định.
Trương Nguyên: "..."
Hiện tại không cần xoắn xuýt.
Bùi tổng đồng ý, bây giờ lại chọn địa điểm không hợp không phải tự tìm phiền phức sao?
Trương Nguyên không thể làm gì khác hơn là nuốt lại lời muốn tuôn ra.
"Có bản vẽ sơ đồ toà nhà này không?" Bùi Khiêm hỏi.
"Có, có!" Mã Dương vội vàng click chuột, tìm ra bản vẽ sơ đồ kiến trúc, "Ở đây."
Bùi Khiêm nhìn một chút, địa điểm này đúng là không nhỏ, ba ngàn mét vuông.
Nếu chỉ so về diện tích, gần bằng văn phòng công ty hiện nay rồi.
Chỉ có điều nơi này chia làm hai tầng, mỗi tầng 1500m.
"Tôi nói đơn giản quy hoạch một chút, đến thời điểm hai người dựa theo mà làm."
"Tiệm net chỉ là một trong những nghiệp vụ của cửa hàng, máy vi tính, chỉ ráp 50 bộ. Khách hàng vượt qua 50 người kêu bọn họ xếp hàng lấy số."
"Giá cả thì... Một giờ 10 tệ, sẽ không mắc quá chứ?"
"Cần quy hoạch một quầy bar, các loại rượu, đồ uống, tất cả đều nhắm tiêu chuẩn mà làm, Trương Nguyên chẳng phải sẽ pha rượu sao? Ngược lại khách cũng sẽ không nhiều, lúc không có chuyện gì thì anh pha mấy ly cho khách, trình diễn kỹ thuật, còn không thì nhàn rỗi."
"Cạnh quầy bar có một khu vực chiêu đãi khách, ban ngày làm quán cà phê, mở chút nhạc êm dịu, cho phép mọi người đến uống trà, chơi game; buổi tối làm quán bar, Trương Nguyên không phải có thể làm ca sĩ sao, lúc tâm trạng tốt thì lên hát mấy bài."
"Còn có, chọn một góc nào đó trưng bày ít sách báo. Từ internet hoặc trong tiệm sách tùy tiện chọn mua một số sách. Nếu như khách đang nghỉ ở khu uống cà phê không có chuyện làm, còn có thể cầm sách đọc, hun đúc ít cảm xúc."
"Mặt khác, chỗ chúng ta cung cấp ba món ăn! Nơi này vốn không phải một nhà hàng sao? Khu vực bếp mọi thứ chắc đầy đủ hết, thế nhưng chén đĩa thùng xô bọn họ đã dùng qua đừng giữ lại, đều mua mới đi!"
"Đăng lên mạng tuyển một bếp trưởng chuyên nghiệp, đừng chọn mấy món Pháp, Nhật trang trí sặc sỡ gì cả, làm mấy món ở nhà thường ăn! Như cà chua xào trứng cuộn, thịt lợn băm Tứ Xuyên, bắp cải bào sợi hoặc các món tương tự."
"Thực đơn không cần nhiều, mỗi tháng có khoảng mười món rau khác nhau là được, nếu như cảm thấy ăn ngán thì sau một tháng lại đổi thực đơn."
"Giá cả phải cao hơn tiệm cơm bên ngoài, dù sao bếp trưởng của chúng ta tay nghề tốt! Đương nhiên, cũng đừng cao nhiều quá, hơn 30% là được."
"Tầng hai chừa ra một khu vực trưng bày, tùy tiện bán mấy thiết bị thường sử dụng, như con chuột, bàn phím, tay cầm chơi game, nhập hàng phải chọn nhãn hiệu nước ngoài nổi tiếng! Tôi không hi vọng kiếm tiền, thu hồi vốn là được."
"Bên cạnh lại làm một phòng chiếu phim loại nhỏ, rạp tư nhân khoảng mười mấy chỗ ngồi là được."
"Ừm, tổng hợp gần đủ rồi."
"Chỗ chúng ta, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, hoàn mỹ!"
Mã Dương nhanh chóng ghi chép.
Trương Nguyên càng nghe càng sững sờ.
Ta không nghe lầm chứ?
Chỗ này, chẳng phải tổng cộng chỉ 3000m2 sao?
Ai không biết còn tưởng rằng Bùi tổng bao toàn bộ khu thương mại đấy!
Đây chính là nồi lẩu thập cẩm!
Quan trọng nhóm khách hàng là ai đây?
Người ta rốt cuộc là lên mạng, dùng cơm, hay đến uống cà phê?
Hơn nữa, đầu vào cùng đầu ra chắc chắn không tỷ lệ thuận!
Làm rạp chiếu phim tư nhân nhưng chỉ có mười mấy chỗ ngồi? Những người khác đều đứng xem?
3000m2 kiến trúc chỉ lắp 50 máy vi tính?
Còn nữa, ý tưởng ban ngày làm quán cà phê, buổi tối làm quán bar đúng là kỳ quái...
Hơn nữa còn làm giá sách, mua một đống sách trưng bày?
Mọi người là đến tiệm net lên mạng, ai thèm xem?
Nhìn bề ngoài, dịch vụ phụ trợ càng nhiều càng tốt nhưng thực tế hoàn toàn không có chuyện như vậy.
Có câu, tham nhiều nhai không nát!
Hiện tại thanh niên nghiện net đều rất nghèo, lên mạng đều mấy con nghiện game, không hề chú ý đến ăn uống, cùng lắm đi ra siêu thị mua một chai nước suối uống, chắc chắn không mua rượu của tiệm uống!
Hơn nữa, mười tệ một giờ, không người nào có thể gồng gánh nổi.
Chỗ này lại khá là vắng vẻ, cho dù có mấy người lại đây uống cà phê cũng không thể chống đỡ toàn bộ chi phí của cửa hàng.
Món ăn phục vụ đều là mấy món gia đình truyền thống lại càng rất kỳ quái.
Còn có quán bar...
Quán bar người ta phải làm các loại hoạt động! Như gái xinh phục vụ miễn phí, ban nhạc xịn xò... Nói chung, phải dùng vài chiêu marketing mới được!
Địa điểm này chỉ to bằng lòng bàn tay lại phân ra mấy trăm mét vuông làm một quán bar nhỏ thì có thể làm được gì?
Hơn nữa người ta cần thực đơn gọi món, ngoài các loại rượu tây cao cấp rồi lại gọi cà chua xào trứng cuộn, thịt lợn băm Tứ Xuyên?
Đây là sự thật à!
Trương Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đáng tin.
Chuyện này... E rằng phải ế ấm một hai tháng rồi!
Bùi Khiêm giống như nhìn ra nghi vấn của Trương Nguyên, hắn nói trước để bịt mồm anh ta lại.
"Cửa hàng này là bước đầu tiên mà tập đoàn Đằng Đạt muốn hướng thử nghiệm, vì vậy đừng lo lắng về việc lỗ vốn trong ngắn hạn! Đây là một tổ hợp quy mô lớn về giải trí, sinh hoạt, trò chơi, trong ngắn hạn không thể tiếp thu được là rất bình thường, quan trọng là phải từ từ thay đổi thói quen của mọi người!"
Trương Nguyên há hốc mồm, phát hiện mình không còn lời nào để nói.
Được rồi, nếu Bùi tổng đã nói không cần lo lắng về việc lỗ vốn trong ngắn hạn, vậy thì làm thôi...
Dù sao một tháng cũng có hơn mười nghìn tiền lương...
...
Sau khi Bùi Khiêm đuổi Mã Dương và Trương Nguyên đi thì cảm thấy ung dung hẳn.
Lựa chọn này rất thỏa mãn Bùi Khiêm.
Đặc biệt là khi nghe nói ban đầu là một nhà hàng đã đóng cửa, Bùi Khiêm lại càng hài lòng!
Kế tiếp làm một món thập cẩm, một đống thứ đẹp mã không có ăn được, chỉ đốt tiền nhưng không kiếm được, nhanh chóng ế ẩm chính là chắc như đinh đóng cột!
Game mới và cửa hàng truyền thống, đây là hai hạng mục chủ lực để thua lỗ, Bùi Khiêm cần phải quan tâm nhiều.
Còn về phía Hoàng Tư Bác, thua lỗ cùng lắm là một triệu tệ, không quá đáng giá để dốc nhiều tinh lực quan tâm.
Chỉ cần đừng kiếm tiền cho hắn thì Bùi Khiêm cũng chẳng muốn quản.
Video nhỏ mà thôi, cho dù có thể nhận được một hai quảng cáo thì có thể thu được bao nhiêu tiền?
Không đáng để lo!