Dịch: Phong Thanh
Bùi Khiêm dựa vào trí nhớ của mình, tìm thấy Bao Húc trong tiệm net gần cổng phía tây trường học.
Đặc trưng rất rõ ràng.
Lúc này thời tiết đã vào thu, người khác mặc đều là áo ngắn quần short, cậu ta lại mặc áo lông, trên ghế còn đắp một cái dày áo khoác.
Không phải Bao Húc sợ lạnh, mà cậu ta đã mặc bộ y phục này từ mùa đông năm ngoái đến bây giờ...
Trừ Bao Húc, quả thật không ai có thể làm được chuyện như vậy.
Bao Húc đang ngẩn ngơ xem màn hình máy vi tính.
Trên màn hình, nhân vật cưỡi thú phi hành, đi lung tung trong chủ thành không có mục đích.
Bùi Khiêm đi tới Bao Húc phía sau, ngửi thấy được một mùi chua nhàn nhạt của mái tóc bóng dầu.
Không phải rất nghiêm trọng, có lẽ bởi vì đường mép tóc Bao Húc đã nghiêm trọng lùi về sau, cũng không có bao nhiêu tóc.
Ân, nếu như có thể thuyết phục cậu ta rời đi dịch vụ Internet, nhất định phải đưa ít tiền để Bao Húc đi tắm đổi một bộ quần áo sạch.
"Bao Húc?" Bùi Khiêm thử kêu một tiếng.
Bao Húc sửng sốt mười giây đồng hồ, rồi thẫn thờ xoay đầu lại, con mắt mờ mịt trong hai vành mắt đen khổng lồ: "Cậu tìm tôi?"
Bùi Khiêm xác nhận hắn không tìm lộn người, ngồi xuống bên cạnh Bao Húc.
"Tôi có một công việc, cậu có đồng ý làm hay không?" Bùi Khiêm hỏi.
Bao Húc chậm rãi quay đầu đi, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính: "Làm quản lý internet sao? Không có hứng thú."
"Không phải làm quản lý internet, chính là làm nhà thiết kế. Tự mình thiết kế một trò chơi." Bùi Khiêm nói.
Bao Húc lại chậm rãi quay mặt lại, đánh giá Bùi Khiêm từ trên xuống dưới.
Cuối cùng cậu ta xác định người này giống như một sinh viên bình thường.
"Đừng trêu chọc tôi." Bao Húc không tin.
Bùi Khiêm không nói gì, hắn đang nghĩ, nếu như hắn mặc một bộ âu phục, khả năng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng âu phục còn chưa tới.
Bùi Khiêm quyết định đưa ra tuyệt kỹ, trực tiếp móc từ trong túi ra năm trăm tệ.
"Nếu như cậu đồng ý đến, đây là tiền lương trả trước cho cậu."
Nhìn thấy năm tờ một trăm tệ đỏ chói, cặp mắt Bao Húc ngay lập tức toả sáng.
Bao Húc xác định, Bùi Khiêm thật lòng mà đến.
Nếu muốn lừa đảo, vậy Bùi Khiêm sẽ đòi tiền cậu ta, làm gì có chủ động trả công?
Hơn nữa vừa ra tay chính là năm trăm tệ.
Năm trăm tệ năm 2009, đối với người như Bao Húc chính là một khoản tiền lớn, dù sao giá dịch vụ Internet phổ biến lúc này cũng chỉ có hai, ba tệ/1 giờ mà thôi.
"Không chỉ có vậy, chỗ làm công ty bố trí máy vi tính cấu hình cao cấp, 2 màn hình, cậu có thể tùy ý chơi game." Bùi Khiêm quả quyết nói thêm.
Ánh mắt Bao Húc sáng rực như đèn pha.
Không cần tốn phí lên mạng, máy vi tính cấu hình cao cấp, tùy ý chơi game!
Này không phải thoải mái hơn so với dịch vụ quán net sao?
Chuyện này quả thật chính là ném miếng cá khô nhỏ trước mặt một con mèo đói.
"Cậu không gạt tôi thật chứ? Vậy tôi phải làm việc gì?" Bao Húc nghi ngờ nói.
"Công việc của cậu chính là chơi game! Tôi giao cho cậu vị trí, gọi là người trải nghiệm trò chơi."
"Có thể trải nghiệm trò chơi của người khác, cũng trải nghiệm trò chơi chính công ty tôi, nếu phát hiện vấn đề gì thì báo cho tôi ngay lập tức."
"Đương nhiên, cậu cũng có thể tham dự công tác thiết kế, đóng góp ý kiến."
"Tôi cảm thấy cậu hoàn toàn có thể đảm nhiệm được công việc này, đúng không?"
Bùi Khiêm mỉm cười, phun ra những lời dối trá.
Bao Húc mím môi, cổ họng khan lại.
Đây không phải là cuộc sống cậu ta luôn tha thiết ước mơ sao?
Chơi game, còn có thể kiếm tiền, vì sao mà không làm?
"Tôi đồng ý... Ạch, tôi đồng ý suy nghĩ một chút. Nếu giống như cậu nói, tôi... Có thể cân nhắc xuống núi."
Bao Húc vốn là thốt lên "Tôi đồng ý", thế nhưng nghĩ lại, lỡ đây là tên lừa đảo thì làm sao bây giờ?
Cho nên lời nói ra vẫn chừa đường lui, vẫn phải chờ sau khi nhìn hoàn cảnh làm việc thực tế mới có thể đồng ý.
Bùi Khiêm xác định, hắn đã thuyết phục được Bao Húc.
Điều kiện tốt như vậy.
Không có lý nào sẽ từ chối.
"Vậy thì điều cậu cần làm bây giờ chính là,"
"Cầm lấy năm trăm tệ này, đi tắm cho sạch, cắt tóc, mua một bộ quần áo sạch."
"Công ty chúng ta ở Thần Hoa Hào Cảnh, lấy bộ dạng này của cậu sợ là đi vào cũng sẽ bị bảo vệ cản lại vì cho là ăn mày."
"Còn khi nào thì bắt đầu đi làm, chắc chỉ trong vòng hai ngày, đến lúc đó tôi sẽ gọi điện thoại cho cậu."
"Cậu nên chuẩn bị sẵn sang bất cứ lúc nào."
Bùi Khiêm nói xong, xoay người rời đi.
Bao Húc nhìn năm trăm tệ trong tay, đột nhiên nước mắt không kìm được.
"Mình... Mình cuối cùng cũng được người khác tán thưởng..."
Trong tay cậu ta nắm chặt năm trăm tệ, nằm nhoài trên bàn để máy vi tính khóc không thành tiếng.
Đỉnh đầu hơi trọc phản xạ ánh sáng từ màn hình, lộ ra chút ấm áp.
Người bên cạnh không ngừng dòm ngó, đây là làm sao?
Bạo rơi trang bị gì vậy, sao lại vui như vậy?
...
...
Quyết định của Bao Húc khiến Bùi Khiêm cảm thấy vui vẻ.
Lại là một tên tướng tài đắc lực.
Mã Dương cùng Bao Húc, đã đủ phụ tá đắc lực, mọi chuyện dễ làm hơn rất nhiều.
Bùi Khiêm không sợ Bao Húc chạy, bởi vì ánh mắt của Bao Húc tràn đầy mong đợi, không phải giả tạo.
Điều kiện ưu đãi như vậy, Bao Húc không thể từ chối.
Chỉ tiếc rằng nhân tài Bao Húc, cực kỳ hiếm gặp.
Bùi Khiêm vẫn phải là tuyển dụng trên mạng.
Tốn năm phút đồng hồ, Bùi Khiêm đã ghi ra mấy tiêu chuẩn tuyển dụng trên điện thoại di động, sau đó gửi cho Tân Hải Lộ để cô dựa theo tiêu chuẩn này ở đăng lên mạng tin tuyển dụng mấy chức vụ.
Lần tuyển dụng này có ba loại chức vụ.
Loại thứ nhất là vị trí thiết kế, yêu cầu: Yêu thích trò chơi, ưu tiên sử dụng thông thạo trình biên tập game.
Loại thứ hai là vị trí mỹ thuật, yêu cầu: Có trình độ thẩm mỹ nhất định, có thể lý giải đầy đủ ý đồ nhà thiết kế, cũng có thể hòa nhập vào đội ngũ làm việc.
Loại thứ ba là vị trí hành chính, yêu cầu: Nữ, ngũ quan đoan chính, khí chất tao nhã.
Về phương diện tiền lương, cao hơn mức bình quân các doanh nghiệp trong khu vực, mức lương cụ thể khi phỏng vấn sẽ bàn kỹ hơn.
Không có vị trí quản lý, bởi vì chế tạo trò chơi hiện nay sẽ dựa vào trình biên tập game cùng khuôn mẫu game là có thể hoàn thành, về phần sử dụng trình biên tập game chủ yếu là công việc của nhà thiết kế, biết cách sử dụng là được.
Một ít vị trí đặc thù, có thể dựa vào trình biên tập chỉnh sửa, có thể thuê một vài biên tập viên có chuyên môn hoàn thành theo quy trình, dựa vào khối lượng công việc tính phí, không cần tự tuyển dụng biên tập viên.
Mà vị trí mỹ thuật chủ yếu phụ trách công việc liên lạc.
Bên trong trình biên tập game có không ít tài nguyên mỹ thuật, cũng có thể từ trình biên tập liên hệ với đội ngũ có chuyên môn mỹ thuật tiến hành đặt hàng, quá trình cụ thể cần phải có chuyên gia đi hiệp đàm, hiệp thương.
Người đàm phán cũng phải có gu thẩm mỹ nhất định, nếu không chính là nước đổ đầu vịt, hiệu suất công việc sẽ rất thấp.
Cho tới vị trí hành chính...
Công ty trang trí bắt mắt như vậy, tuyển hai, ba em gái xinh đẹp ở khu lễ tân cũng không quá đáng chứ?
Tân Hải Lộ không chỉ là Bùi Khiêm trợ lý, cô cũng phụ trách mọi mặt của công ty, thế nên cũng phải phân mấy nhân viên hành chính phụ cô làm việc vặt.
Bùi Khiêm viết yêu cầu cho chức vụ cực kỳ mơ hồ.
Ví dụ như vị trí thiết kế, chỉ viết yêu thích trò chơi, ưu tiên người sử dụng thông thạo trình biên tập game.
Hầu như tương đương với không có ngưỡng cửa.
Nếu ngưỡng cửa đặt quá cao, tuyển được đều là tinh anh ngành nghề, vậy cũng không được.
Bùi Khiêm chính là phải định tiêu chuẩn thấp một chút, dự tuyển nhiều thêm mấy tên lưu manh, hắn mới dễ sàng lọc.
Cứ như vậy, công tác chuẩn bị tất cả đều sắp hoàn thiện rồi.
Quyết định địa điểm làm việc, bàn làm việc, ghế dựa rất nhanh sẽ có thể sắp xếp hoàn hảo.
Trang phục của Bùi Khiêm cũng đã chọn xong.
Mã Dương và Bao Húc, hai vị trợ thủ đắc lực đã chuẩn bị kỹ càng.
Tân Hải Lộ quản lý công ty ngay ngắn rõ ràng.
Chỉ cần tuyển những ai thông qua phỏng vấn, là có thể chính thức khai trương công ty, sau đó bắt đầu công việc thua lỗ vốn với tốc độ ánh sáng!
Bùi Khiêm mặc sức tưởng tượng tương lai, rất đắc ý.