Chương 30: Hời vậy sao?

Dịch: Phong Thanh

“Cô Tân Hải Lộ này vốn làm trợ lý phó tổng giám đốc của một công ty nước ngoài nổi tiếng, sau đó tại sao lại nghỉ việc? Trên hồ sơ không thấy viết.”

Quản lý Lao mỉm cười: “Bùi tổng chắc không hay xem tin tức? Vị phó tổng này say rượu nổi lên ý đồ xấu xa, không ngờ đυ.ng phải người khó chơi, kết quả cuối cùng vị phó tổng này bị đuổi việc, còn trợ lý Tân chủ động nghỉ việc.”

“Chuyện này làm ảnh hưởng lớn đến danh tiếng của công ty nước ngoài này, và nó đã tạo nên một cuộc tranh luận sôi nổi trên mạng trước đây.”

Bùi Khiêm hơi sốc: “Nữ trung hào kiệt đây sao?”

Quản lý Lao gật đầu: “Có thể xem như vậy. Chắc từng xảy ra chuyện ở công ty lớn làm cô ấy chán nản nên cũng không bài xích làm việc tại công ty nhỏ … à, mới khởi nghiệp. Công bằng mà nói, cân nhắc đến trình độ nghiệp vụ, đây là vị trợ lý tốt nhất.”

Quản lý Lao còn cố tình thêm “cân nhắc đến trình độ nghiệp vụ”, ý tứ đại khái những phương diện khác xem ra không quá phù hợp.

Bùi Khiêm quyết định ngay lập tức: “Được, chọn cô ấy!”

“Có điều, tôi có một yêu cầu.”

Quản lý Lao gật gù: “Mời ngài nói, chỉ cần không phải là yêu cầu quá đáng là được.”

“Chỉ khi tôi hỏi ý kiến cô ấy, cô ấy mới có thể cho tôi lời khuyên. Trong những trường hợp khác, cho dù xảy ra chuyện gì, chỉ cần im lặng, đừng đặt câu hỏi.” Bùi Khiêm nói.

Quản lý Lao mỉm cười nói: “Điều này là tất nhiên, ngay cả khi ngài không nhấn mạnh, đây là phẩm chất chuyên nghiệp cơ bản của một trợ lý tổng tài.”



Ba ngày sau, thứ hai.

Một chiếc Cayenne đậu dưới Thần Hoa Hào Cảnh, tòa văn phòng xa hoa nhất ở thành phố Bắc Kinh.

“Bùi tổng, chúng ta đến rồi.”

Tân Hải Lộ mở cửa xe cho Bùi Khiêm, dẫn hắn đi vào tòa văn phòng sang trọng ở phía trước.

Sau quá trình giật dây bắc cầu của công ty săn đầu người, Tân Hải Lộ đã trở thành nhân viên thứ ba của Công ty TNHH mạng lưới kỹ thuật Đằng Đạt, cũng là trợ lý tổng giám đốc.

Tân Hải Lộ là một phụ nữ thành đạt tiêu chuẩn tại công sở, vẻ ngoài xinh đẹp, phong thái khéo léo, ngay cả dáng người khi mặc áo sơ mi và váy công sở cũng không chê vào đâu được.

Xét về mọi mặt, đây chính là một lựa chọn hoàn mỹ cho vị trí Bùi Khiêm cần.

Thành tích cao, năng lực mạnh, thông thạo ba ngoại ngữ, ngoại hình xinh đẹp, nói chuyện thu hút, cách thức giao tiếp khéo léo, có thể giải quyết vấn đề khẩn cấp một cách trật tự, thông thao kiến thức kinh doanh, tiếng lành đồn xa, chuyện không hỏi tuyệt đối không hỏi nhiều.

Chỉ mấy ngày làm việc chung ngắn ngủi, Bùi Khiêm đã cảm thấy như vậy.

Làm việc gọn gàng, đáng tin cậy!

Bùi Khiêm không chút do dự, trực tiếp tuyển dụng với mức lương cao hơn 30% mức ban đầu, tiền lương mỗi tháng 3 vạn.

Đây là năm 2009, các sinh viên tốt nghiệp đại học Hán Đông khóa này vẫn đang chăm chỉ nỗ lực với mức lương 3000 tệ hàng tháng.

Tiền lương cao thế này vì hai lý do, đầu tiên, công ty TNHH mạng lưới kỹ thuật Đằng Đạt của Bùi Khiêm là công ty khởi nghiệp, so với vị trí ban đầu ở công ty nước ngoài của Tân Hải Lộ thì không có triển vọng phát triển nghề nghiệp tốt, cần giá cao mới có thể đào được người.

Năng lực của Tần Hải Lộ rất giỏi, mức lương nhận được ở công ty nước ngoài ban đầu đã rất cao, bây giờ lại tăng thêm 30% khiến mức lương này rất phóng đại.

Thứ hai, mục tiêu của Bùi Khiêm là tiêu tiền điên cuồng, thuê người chắc chắn phải chọn mức lương cao nhất. Nhân tài chuyên nghiệp như Tân Hải Lộ, đưa ra một mức lương cao không xem là trái với quy tắc của hệ thống!

Dù sao ngay cả một người như Mã Dương, Bùi Khiêm vẫn trả lương cho cậu ta 3000 tệ mỗi tháng.

Chiếc Cayenne này được thuê dưới tên của công ty.

Bùi Khiêm muốn lấy danh nghĩa công ty mua xe nhưng đã bị hệ thống từ chối.

Mua xe vẫn có thể, nhưng phải chịu giới hạn chi phí, bởi vì với tình hình tài chính của công ty không thể mua loại xe quá đắt.

Bùi Khiêm cân nhắc, nếu mua một chiếc xe giá rẻ thì không có ý nghĩa gì.

Vì vậy chỉ cần thuê một chiếc Cayenne là đủ để trang hoàng bề mặt công ty.

Dù chi phí thuê xe này không nhiều lắm, nhưng muỗi nhỏ vẫn có thịt.

Có chỗ để tiêu tiền, Bùi Khiêm nhất định sẽ không buông tha.

Hôm nay, hắn đến Thần Hoa Hào Cảnh vì muốn thuê văn phòng công ty.

Đây là tòa văn phòng sang trọng nhất Bắc Kinh, Bùi Khiêm ước tính, thuê chỗ này khoảng 5 tệ.

5 tệ/ngày/mét vuông.

Thế giới song song đang ở năm 2009, mà Bắc Kinh, thủ phủ tỉnh Hán Đông là thành phố hạng hai.

Nếu ở Đế đô năm 2019, giá này chắc chắn phải tăng gấp ba.

Giá trung bình của các tòa nhà văn phòng khác ở Bắc Kinh tầm khoảng hai hoặc ba tệ.

Mà Thần Hoa Hào Cảnh bài trí siêu xa hoa, vì vậy đắt hơn rất nhiều.

Đối với công ty của hắn, đây là nhược điểm.

Nhưng đối với Bùi Khiêm, đây lại là lợi thế trời cho!

Bùi Khiêm coi trọng sự xa hoa của nơi này!

Tân Hải Lộ đến đại sảnh, trực tiếp đi đến quầy tiếp tân bên trong. Bùi Khiêm đã có trợ lý, tất nhiên mọi chuyện đều không cần tự làm.

Các nhân viên ở đây đều mặc comple giày da.

Đồ Bùi Khiêm mặc lại là quần áo bình thường.

Tuy vậy, hắn không thấy xấu hổ trong tình huống này, chẳng qua chỉ cảm thấy thời tiết trở lạnh, hơi lạnh một chút.

Một người đàn ông dù có mập mạp xấu xí thế nào đi chăng nữa, chỉ cần đi bên cạnh hắn là một phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp, trang nhã, chứng ta anh ta rất giàu có.

Huống hồ Bùi Khiêm không lùn, không mập cũng không xấu, lớn lên trông cũng đẹp trai.

Thời đại này, người xấu xí không thể xuyên không.

Sẽ ảnh hưởng đến cảm giác của người đọc.



Một lát sau, quản lý đi tới trước mặt Bùi Khiêm, cười rạng rỡ.

“Bùi tổng, chào ngài. Tôi họ Trương, có chuyện gì ngài cứ sai bảo.”

Trương quản lý không biết lai lịch của Bùi Khiêm, nhưng nhìn thấy trợ lý Tân Hải Lộ thì cảm thấy người này không hề đơn giản.

Bùi Khiêm mặc quần áo không chỉnh tề, khuôn mặt vẫn còn rất trẻ, thấy kiểu gì cũng giống loại người thất bại không có việc làm.

Nhưng, hắn lại có một trợ lý cao cấp như Tân Hải Lộ, điều này khiến anh ta ngay lập tức cảm thấy Bùi Khiêm là một người không câu nệ tiểu tiết, một phú nhị đại cư xử khác người.

Có lẽ, phú nhị đại thường thích ăn mặc kiểu này?

Vì vậy, Trương quản lý đương nhiên không dám thất lễ.

“Tôi dự định thuê một tầng lầu làm địa điểm văn phòng.” Bùi Khiêm đi thẳng vào vấn đề chính.

“Chuyện đơn giản, nếu Bùi tổng muốn thuê cả tầng, không cùng những công ty khác thuê chung một chỗ, vậy tầng 17 ở đây còn trống. Từ trên cao nhìn xuống, phong cảnh rất đẹp, hay để tôi dẫn ngài đi xem?” Trương quản lý dò hỏi.

Bùi Khiêm gật đầu: “Được, đi dạo xem.”

Dưới sự hướng dẫn của Trương quản lý, ba người đi tới tầng 17 Thần Hoa Hào Cảnh.

Sạch sẽ, gọn gàng, không tì vết.

Có điều trống rỗng, không có thứ gì.

“Ừm, quang cảnh không tệ.”

Bùi Khiêm đi đến sát cửa sổ, cảnh vật thành phố đập vào mắt rõ mồn một, có thể thấy rõ công viên và toàn bộ xung quanh.

Sau khi mất tiền, còn có thể ngắm phong cảnh, công tác ở chỗ này chắc rất dễ chịu thoải mái.

Bùi Khiêm nhìn lướt qua diện tích cả tầng.

Nguyên một tầng lầu, có thể dựng bảy tám cái sân bóng rổ, ước chừng 3000 mét vuông.

“Nếu công ty ngài mới thành lập, chính phủ có chính sách ưu đãi phù hợp. Thần Hoa Hào Cảnh chỗ chúng tôi có thể cho ngài thế chấp và thanh toán theo từng tháng, ở những nơi khác thì rất ít có loại ưu đãi này.” Trương quản lý tự hào giới thiệu.

Các tòa nhà văn phòng mới thuê thường phải thế chấp hai tháng, mà phương thức trả tiền thuê cứ theo quý hoặc nửa năm thanh toán một lần. Tòa nhà văn phòng nào cho phép thanh toán một tháng một lần thực sự đáng để khoe khoang, đây là một lợi thế cạnh tranh rất tốt.

Đương nhiên, phương diện này có ưu điểm thì những phương diện khác chắc chắn có nhược điểm.

Ví dụ như giá cả.

Hơn nữa, loại ưu đãi này có liên quan đến chính sách, chuyên phục vụ nhưng công ty mới thành lập, Bùi Khiêm lại vừa vặn phù hợp.

“Giá cả bao nhiêu?” Bùi Khiêm tình cờ hỏi.

Trương quản lý cười rạng rỡ: “Bốn tệ. Tôi biết, cái giá này ở thành phố Bắc Kinh hơi đắt, nhưng ngài cũng biết các điều kiện ở chỗ chúng tôi, tiền nào của nấy, thuê chỗ này làm văn phòng công ty chắc chắn sẽ giúp tăng ấn tượng của quý công ty lên rất nhiều…”

“Bốn tệ, rẻ vậy sao?” Bùi Khiêm không thể không cau mày.

“Rẻ, rẻ hả?” Trương quản lý sửng sốt.