Dịch giả: gaygioxuongTrong rừng nhiệt đới, cây cối phân tầng rất rõ ràng. Ở nơi đây, phần lớn cây cối cao lớn rậm rạp, từ ngọn cho đến gốc có nhiều tán lá của các loại cây đan xen lẫn vào nhau, hầu như không cho ánh sáng lọt tới mặt đất, khiến cho ở dưới gốc cây cực kỳ u ám, ẩm ướt. Các loại cây cối trong rừng nhiệt đới tạo thành 3, 4 tầng có chiều cao xấp xỉ nhau. Tầng cây thứ nhất là những cây cổ thụ cao khoảng hơn 30 mét, tán cây cao nhất của chúng che phủ toàn bộ cây cối ở bên dưới; Tầng thứ hai được cấu thành bởi những cây to cao 20 đến 30 mét, tán cây rậm rạp kín mít, là tầng chủ yếu cấu thành nên tán cây tự nhiên; Tầng thứ ba là những cây cao 10 đến 20 mét, do những cây như tùng, bách, dương cấu thành, mật độ thưa thớt, cách nhau từ 5 đến 10 mét.
Dưới cùng còn có một tầng cây loại nhỏ. Cây cối ở tầng này là những khóm cây hoặc cây non, cao từ 1 đến 5 mét. Trong rừng nhiệt đới, khóm cây không khác nhau gì mấy so với cây non, hèn chi có người gọi chúng là cây lùn. Dưới tán cây non thường là tầng thực vật thân cỏ dày đặc với độ cao không đồng đều.
Nguyên nhân chúng tôi chọn dựng nhà trên cây, đầu tiên và chủ yếu là để tránh bị lũ kiến dưới đất tấn công; Thứ hai là bởi dựng nhà trên tán cây chẳng khác gì một pháo đài bay vững chắc an toàn, cực kỳ thích hợp cho chúng tôi làm nơi trú quân. Bốn mắt nói, ở vùng ngoại vô thủ đô Cuzco của Inca có một khu thành thị được mệnh danh là khu vườn trên mây dưới trần thế. Nhưng, hiện giờ có thể nói, chúng tôi cũng chẳng khác gì đang sống trên một khu vườn trên mây cả, dưới không có cột kèo trên không có xà rường. Với sự kỳ diệu của mình, thiên nhiên đã tạo nên một cảnh quan thần kỳ, tráng lệ đến thế. Những cành cây cổ thụ này được liên kết với nhau bởi đám dây leo, tạo thành một lâu đài trên không trong rừng Amazon. Nhờ vào lâu đài tự nhiên hiếm có này, chúng tôi có thể nghỉ ngơi chỉnh đốn lại đội ngũ, trong lòng có cảm giác bay bổng khó miêu tả thành lời.
Bởi Tù trưởng Mặt Nạ đã được đắp trái cây "Walla Wattu", gương mặt sưng tấy thành mủ đã xẹp xuống quá nửa, nhiệt độ cơ thể cũng hạ xuống hẳn. Đầu Trọc xung phong nhận trông hắn vào ban đêm. Bốn mắt và cậu ấm Vương, bởi chưa bao giờ từng nếm trải hoạt động mạo hiểm như vậy, đã mệt mỏi lăn quay ra ngủ như lợn từ sớm, quần áo cũng không kịp cởi, đắp chăn lông rồi nằm gác chéo chân lên nhau. Lúc ở dưới sông, Tuyền béo đã bị con giải khổng lồ kia hành hạ đến mức kiệt sức. Tôi bảo cậu ta cứ đi ngủ trước đi, sau nửa đêm dậy đổi gác cho tớ là được. Cậu ta ừ một cái rồi cơm cũng chẳng buồn ăn, ngã vật ra mà ngủ. Tôi cầm theo một cây đèn pin, đổi băng đạn khẩu súng trường, đi ra ngoài căn phòng trên cây, trực ca gác đêm trên tán lá sum xuê.
Đêm nay, trăng sáng tỏ, tròn vành vạnh như một cái mâm bạc, tự nhiên khiến con người ta nhớ tới quê nhà, người thân. Vài năm trước, có vài kẻ sính ngoại bảo rằng trăng ở nước ngoài tròn hơn ở Trung Quốc chúng ta. Họ giải thích rằng, bởi vì nước ngoài có Thiên Đường, cách thần tiên trên trời tương đối gần, cho nên trăng cũng tròn hơn. Nhân lúc tâm trạng thư thái hiếm có, tôi quan sát thật kỹ càng bởi ca gác đêm nay còn dài, hơn nữa lại chỉ có một mình. Tôi quan sát rất lâu mà chẳng cảm thấy có gì khác nhau cả. Ban đêm, rừng nhiệt đới trông có vẻ yên bình, nhưng trong bóng tối lại ẩn dấu muôn vàn nguy hiểm chết chóc. Trong bóng tối của ban đêm, kẻ đi săn và con mồi liên tục thực hiện những cuộc săn đuổi và chạy trốn. Trước khi trời sáng, không một kẻ nào có thể biết được mình có biến thành thức ăn trong bụng của kẻ khác hay không. Trong ánh trăng sáng lan tỏa đất trời, không hiểu sao tôi lại nhớ đến Shirley Dương, dù biết cả hai đang cùng ở trong một vùng non nước tươi xanh, nhưng lại không nhìn thấy được bóng dáng của nhau. Đối với tôi, con đường phía trước không phải gian khó, mà là sợ hãi. Bản thân không dám chắc, nếu như ngày mai vượt qua Cây cầu ma nhưng vẫn không thể tìm thấy cô ấy ở chỗ đền thần, vậy lúc đó nên làm thế nào cho phải. Nếu như ngay cả manh mối cuối cùng này cũng đứt đoạn, tôi nên làm gì, chẳng lẽ phải thật sự cụp đuôi chán chường cuốn gói về nước hay sao?
"Ê, lão Hồ, đang nhớ bà xã hay sao?" Tôi quay lại, thấy thằng ranh Tuyền béo quấn chăn lông, vẫn còn đang ngái ngủ đi từ căn phòng trên cây ra. Tôi bảo, đã quá nửa đêm rồi cậu còn không ngủ, chạy ra đây trêu chọc tớ để làm gì. Cậu ta lắc mông: "Ghê tởm, cậu đây lấy đâu ra thời gian để mà bận tâm đến mấy chuyện hư hỏng đó của ngươi. Chưa thấy người khác đi tiểu à?"
Tôi nhìn đồng hồ rồi nói: "Vậy quý cậu phải tiểu nhanh lên, ba giờ hơn là phải thay ca cho kẻ hèn này rồi." Tuyền béo đứng ở rìa tán cây, đi tiểu xuống phía dưới: "Không phải chứ, ba giờ rồi cơ à. Vậy còn ngủ ngáy mẹ gì nữa, tớ ngồi đây với cậu một lát, trò chuyện gϊếŧ thời gian, tránh cho ai đó nghĩ quẩn, ngồi tủi thân khóc một mình."
"Suy bụng ta ra bụng người, lúc tham gia đội sản xuất ở nông thôn ngày trước, ai đã ngủ mê sướt mướt gọi "mẹ ơi"..."
"Này này này, cái cậu này sao lại thích vạch trần khuyết điểm của người khác như vậy. Khi ấy, cậu béo đây còn trẻ chưa từng trải, vẫn chỉ là một bông hoa nhỏ của tổ quốc, gọi mẹ ơi thì phạm pháp hay là làm phiền người khác hay sao? Lão Hồ cậu đúng là ngày càng độc mồm độc miệng!"
Hai đứa tôi đang ôn lại chuyện vui vẻ ngày trước, trong tán cây bỗng nhiên vang lên tiếng sột soạt. Tôi quét đèn pin về phía bên đó thì thấy Tần Bốn mắt mặc sơmi xộc xệch, lò dò đi từ trong ra.
Nhìn thấy hai đứa tôi ở cả đây, anh ta xốc cổ áo, cười méo xẹo, nói: "Cái tướng ngủ của cậu cả nhà họ Vương thật sự là không chấp nhận nổi, tôi thà rằng thức trắng đêm ở ngoài này còn hơn."
Tuyền béo hiếu kỳ hỏi: "Sao vậy, y ngáy to quá làm anh không ngủ được à?"
Bốn mắt ngồi xuống bên cạnh chúng tôi, chỉ vào cổ áo đã rách chỉ: "Quẫy loạn lên, giật quần áo người khác. Cổ áo tôi bị y kéo rách đây này, chả hiểu là mơ hay tỉnh nữa."
Tuyền béo tắc lưỡi: "Tôi thấy là cố ý, y làm thế để trả đũa đấy. Hay là thế này, giờ chúng ta quay vào trong đó, tôi giúp anh cởϊ qυầи y ra treo lên làm màn cửa."
Tôi nói: "Cậu chọc ngoáy vừa thôi! Lớn vậy rồi mà còn chấp nhặt với sinh viên vừa tốt nghiệp đại học."
"Y đâu chỉ là sinh viên, mà còn là trùm sỏ tư bản, kẻ địch số một của chủ nghĩa xã hội khoa học."
"Đừng có chụp mũ người khác! Cùng lắm y chỉ là cháu trai của nhà tư bản, kẻ địch thì còn lâu mới tới lượt y. Nhưng tôi đã phát hiện ra, trên đường đi lúc nào hai người cũng chỉ chực cơ hội bắt nạt trẻ con để làm vui. Đó chỉ là thú vui cấp thấp. Các cậu sinh ra cái tật xấu này từ bao giờ thế, sao tôi lại không phát hiện ra sớm hơn vậy nhỉ! Tôi đã hứa với ông người ta là sẽ đưa thằng cháu lành lặn trở về, hai người đừng có mà hành hạ y thành tàn phế đấy."
Bốn mắt xua tay: "Quản lý, anh đừng nói quá lên thế! Chúng ta hãy trao đổi một chút về việc chính. Về phần đền thờ thần Inca, thực ra anh nắm chắc được bao nhiêu? Ở đây không có người ngoài, anh cứ nói thẳng ra đi."
"Đúng vậy," Tuyền béo cũng hùa theo, "Trước kia, mỗi lần chúng ta đào mộ tìm cửa vào, đào lần nào là trúng phóc lần đó. Lần này ở nước ngoài, có nhiều điều ngoài dự tính lắm. Nói thực, trái tim tớ chỉ muốn ngừng đập."
"Nhảm nhí, nếu nó ngừng đập thì cậu đã đi tong từ đời tám hoánh nào rồi."
"Đó là ví von, ý nói rằng tớ đang lo lắng. Lão Hồ, cậu có biết ví von không vậy."
"Cút sang chỗ khác, chúng ta đừng có mà chó chê mèo lắm lông nữa. Vậy tôi sẽ nói thật cho hai người biết," Tôi móc tấm bản đồ và chiếc nhẫn từ ngực áo ra, "Ngày trước, khi vẽ bản đồ, Đạo trưởng đã hết sức cẩn thận, lần lượt vẽ lại bản đồ và tọa độ riêng biệt vào hai vật này. Trên bản đồ không có thế núi, hướng nước chảy xung quanh ngôi đền, nhưng trên mặt nhẫn lại khắc tọa độ phương hướng. Bản vẽ này và la bàn, thiếu một cái cũng không được. Sau khi ra khỏi sào huyệt của Malik, chúng ta đã đi chệch ra khỏi tuyến đường đã xác định trước. Giờ nếu muốn đuổi kịp đội ngũ của Cây Sào, nhất định chúng ta phải vượt qua nơi này, cũng chính là băng ngang qua đoạn sông chảy xiết ngay dưới chân chúng ta, để sang bên bờ bên kia, thậm chí có thể vượt lên trước bọn chúng. Còn nếu cứ xuôi theo bên bờ dòng sông lên hướng bắc, tối thiểu phải mất ba bốn ngày nữa thì mới có thể tới đích."
Tuyền béo quan sát dòng nước chảy xiết dưới tán cây, thở dài một cái: "Hôm nay, khi xuống nước tìm thuốc tiên, chúng ta đã đã được nếm trải sự nguy hiểm của sông Amazon. Ngay cả bơi một mình qua sông chúng ta cũng còn không đủ sức, nói chi đến việc còn phải mang theo người bị thương."
Bốn mắt nghĩ ra một cách: "Nếu vậy, làm bè gỗ thì sao? Ở đây không thiếu vật liệu, trong khi dụng cụ chúng ta lại hầu như đã có sẵn."
Tôi bảo: "Nếu chỉ đơn giản như vậy, tôi đã làm từ lâu. Từ chặt cây đến đến buộc bè, việc nào mà chẳng tốn thời gian, đâu có giống như trong tiểu thuyết mà anh đã đọc, chỉ mất có nửa trang giấy là đã làm xong. Bè gỗ, thứ nhất là tốn thời gian, thứ hai là không an toàn, chúng ta phải nghĩ cách khác."
Bốn mắt nói: "Vậy chúng ta hãy cùng nhau suy nghĩ, ba người cùng cùng nhau trao đổi ý kiến dù sao vẫn hơn là một mình quản lý anh ngồi chết dí ở đây mà rặn như rặn đẻ." Tuyền béo cười ác ý, nói: "Ngài luật sư nói vậy là không hiểu gì hết, không phải lão Hồ người ta rặn đâu, mà là chị dâu."
Tôi đập vào đầu cậu ta một cái: "Suốt ngày chỉ biết nói bậy, không sợ thiên lôi giáng sấm sét trừng phạt hay sao!" Tôi còn chưa dứt lời, trên bầu trời đột nhiên hiện lên một tia sáng chói lòa, khiến cả đất trời như biến thành một thế giới tuyết, "Rầm" tiếp đó là tiếng sấm. Tuyền béo há hốc mồm, thán phục: "Đm, lão Hồ, cậu con mẹ nó quá trâu bò rồi. Nói cái gì xảy ra cái đó, sắp vượt qua cả Mao Chủ Tịch rồi."
Vừa nhìn thấy những tia sét liên tục chớp lóe, Bốn mắt hoảng hốt ra mặt: "Mau, mau gọi mọi người chạy mưa. Bão tố trong rừng chẳng bao giờ có gì hay ho cả."
Sông Amazon nằm ở đới áp thấp xích đạo. Gió mùa tập trung tại vùng xích đạo, cộng hưởng lại rồi cuốn lên cao, kéo theo hơi nước rất dễ tạo thành mây sinh ra mưa. Thường xuyên xảy ra mưa như thác đổ, mỗi cơn mưa to thông thường còn có thể có vòi rồng đáng sợ đi kèm theo, cho dù có là cây cổ thụ trăm năm hay ngàn năm cũng sẽ bị nhổ bật gốc. Căn nhà do tự nhiên tạo thành trên tán cây của chúng tôi, quả thực là một cái bia hứng chịu gió táp mưa sa. Tôi mặc thêm áo khoác rồi bảo Tuyền béo và Bốn mắt chia nhau đi gọi cậu ấm họ Vương và Đầu Trọc. Không ngờ ba người vừa mới đứng dậy, trong căn phòng của Tù trưởng Mặt Nạ phát ra một tiếng thét chói tai.
Tôi giật mình đánh thót, nghĩ bụng, Đầu Trọc đã sắp thành ông lão rồi còn sợ sét đánh gì nữa. Ngay sau đó, bóng Đầu Trọc nhanh như một tia chớp, lao vọt ra khỏi căn phòng với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Lão vác tên tù trưởng trên vai, mặt tái nhợt: "Chạy mau, có nhện!"
Gần như chỉ một chớp mắt sau, một dòng nước lũ đen ngòm trào ra từ căn phòng mà chúng tôi đã dựng ở trên tán cây. Nhìn lướt qua sẽ lầm tưởng rằng nước sông lẫn bùn đang trào ngược từ dưới kia lên trên này. Dong nước lũ đen ngòm nhanh chóng nuốt chửng căn nhà trên cây. Một cột nước đen ngòm to bằng nắm tay vọt lên trước, bắn thẳng về phía chúng tôi đang đứng trên nhánh cây. Tuyền béo nhảy nhót, hét ầm lên: "Đm, sao nhiều nhện thế này. Đánh chúng đi, mau mau giẫm chết chúng."
"Không được giẫm!" Bốn mắt hoảng hốt xua tay với cậu ta. Đáng tiếc đã quá muộn, lũ nhện nhỏ xíu chân dài đã bị Tuyền béo dẫm một phát chết vài con.
Tôi vừa dí sát cây đuốc vào thân cây để ngăn cản bầy nhện ùa tới, vừa hỏi Bốn mắt vì sao không được giẫm chết. Tôi còn chưa dứt lời, Tuyền béo đột nhiên cởϊ qυầи áo ra. Cậu ta vừa cởi vừa hét lên: "Cái gì thế này, buốt, buốt quá!" Tôi sán lại gần xem xét, hông Tuyền béo giống như bị bỏng bởi thứ gì đó, nổi lên vô số chấm nhỏ màu đen.
Đầu Trọc vác theo tù trưởng, nói: "Khi ở trong rừng, thà rằng đối đầu với sinh vật khổng lồ, còn hơn là va phải loài bé xíu. Càng nhỏ càng độc, lũ nhện này là nhện axit chân nhỏ mà chỉ rừng Amazon mới có."
Chỉ cần nghe thấy hai từ "A xít" đã đủ nổi mụn trên da thịt rồi. Tuyền béo và tôi vừa đập như điên vào lưng vừa khóc không ra nước mắt: "Nói như vậy, loài nhện này có thể phun ra a xít?"
"Sau khi chết, chúng sẽ tiết một loại dịch đặc thù mà thành phần hóa học gần như tương tự với a xít sunfuric, có tính ăn mòn rất mạnh. Hơn nữa loại nhện này luôn đi kiếm ăn theo bầy đàn, ngay khi bị tấn công, chúng sẽ ùa lên cắn rồi phun ra a xít để đe dọa đối thủ." Đầu Trọc nói, "Trước kia tôi đã được chứng kiến sự kinh khủng của loài nhện a xít chân dài này, chỉ một nắm nhện đã có thể phun ra a xít hòa tan cả một con cừu non, thật sự quá đáng sợ!"
Nhưng Vương Thanh Chính đâu có thèm quan tâm đến bài giảng phổ cập khoa học của viên bảo vệ nhà mình, y đeo ba lô lên rồi bám dây mây tụt xuống dưới đất nhanh như chớp. Tôi bảo với mọi người: "Có lẽ là vì trời mưa, lũ nhện này mới chui lên khỏi mặt đất, leo lên cao nhằm tránh lụt. Chúng ta là kẻ ngoại xâm, đã chiếm đoạt mất chỗ tránh nạn của chúng. Giờ không nên chần chừ, tốt nhất là tránh xa đám cổ thụ tán tròn này, nếu không đến lúc mưa xuống thì chẳng biết còn có bao nhiêu con nhện muốn bò lên đây nữa."
Tuyền béo đã bám cành cây để leo xuống dưới đất từ sớm. Cậu ta vừa thở hổn hển vừa nói: "Trước bị nhện tinh lấy mất vũ khí ở trên mặt sông, giờ lại bị lũ con của nhện tinh truy đuổi tận vào trong rừng, cái mặt mo của tôi coi như không biết dấu vào đâu. Ma Cô Trẻ, trèo xuống nhanh hơn nữa đi, đám con của nhện tinh sắp chui vào đầu tôi làm tổ rồi."
Tôi nhường Đầu Trọc vác tên tù trưởng leo xuống trước, còn mình thì ở lại ngăn chặn ở phía sau, tranh thủ thêm một ít thời gian quý giá cho mọi người. Không ngờ, dòng nước lũ đen ngòm cứ như là biết phải chỗ yếu của kẻ địch ở đâu mà tấn công vậy, chẳng dám đối đầu trực diện với cây đuốc, mà là lách qua người tôi rồi lao thẳng về phía Đầu Trọc. Trong mưa gió, lũ nhện giống như một thác nước đen ngòm ào ào chảy xuống, nhanh chóng bao bọc đen sì cả cây cổ thụ. Trên cành cây, chỗ nào cũng là những con nhện đen chân dài. Đường chạy trốn của chúng tôi bị ngăn chặn, ngay cả chỗ đặt chân hầu như cũng không có. Đầu Trọc vác tên tù trưởng đang hôn mê, bảo với tôi: "Tiếp tục như vậy chỉ còn đường chết, chúng tôi buộc phải nhảy xuống thôi."
Tôi liếc mắt xuống phía dưới chân cây cổ thụ để xem Tuyền béo và Bốn mắt thế nào, thấy hai người họ đã chạm đất an toàn, đang vẫy tay với chúng tôi. Tuy nhiên, bởi mưa to gió lớn, chúng tôi chẳng nghe thấy hai người hô hào cái gì. Tôi nói: "Tán cây này cách mặt đất ít nhất cũng phải hơn mười mét, nếu nhảy từ độ cao này xuống thì chẳng khác gì là tự sát. Đã thế chúng ta lại còn mang theo một người bị thương, làm vậy thật sự quá mạo hiểm!"
Đầu Trọc và tôi quay lưng vào nhau, kẹp tên tù trưởng vào giữa để bảo vệ. Hai người cầm đuốc, liên tục vung vẩy về phía thân cây, hòng dọa lũ nhện dạt ra. Nhưng mưa gió lớn dần, đuốc trong tay chúng tôi ngày càng cháy nhỏ dần, cuối cùng biến thành ngọn lửa nhỏ chập chờn trong gió.
"Đuốc sắp tắt đến nơi rồi! Ngay khi đuốc tắt, cả bầy nhện nhất định sẽ ùa tới." Đầu Trọc dừng tay lại, liếc nhìn tên tù trưởng đang hôn mê bất tỉnh rồi nhìn sang tôi bằng ánh mắt đầy ẩn ý.
Tôi giật mình đánh thót, vội vàng hét lên: "Không được! Chúng ta không thể mang hắn ra làm bia đỡ đạn!"