Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thánh Tử Miêu Cương

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng lúc quay đầu nhìn Thì Khanh Khanh, hắn lại trở thành bộ dáng dịu dàng đáng yêu.

"Nàng không biết võ công, sợ có nguy hiểm, ta ngủ dưới đất, cùng ở một phòng chỉ là để bảo vệ nàng."

Hô hấp ta cứng lại, trái tim lại bắt đầu đau nhói.

Nói dối trắng trợn, rõ ràng là ta ngủ dưới đất!

"Thì ra là vậy, nhưng nam nữ khác biệt, hai người cùng ở chung phòng cũng không tiện lắm, hay là Ngọc Huân ngủ với ta, ta sẽ bảo vệ ngươi."

"Không được!"

"Không được!"

Vu Triết và Mục Bạch cùng lên tiếng, liếc nhau một cái, trong ánh mắt giống như ẩn chứa đao quang kiếm ảnh.

Ta không muốn lại nhìn cảnh tượng nam phụ và nam chính tranh giành tình cảm nữ chính, bèn quay đầu nhìn về phía nữ chính.

Nhìn thấy gương mặt xinh đẹp hơn cả hoa của Thì Khanh Khanh, trái tim ta cũng không còn đau đớn nữa.

Quả nhiên, nam nhân thối chỉ biết làm tổn thương trái tim ta, chỉ có mỹ nhân mới có thể chữa lành ta.

“Thôi bỏ đi, ta trúng Trung Tình cổ, xa Vu Triết một chút là khó chịu. Còn về nam nữ chung phòng, chúng ta thân chính không sợ bóng tà, chẳng có gì to tát cả.”

Nghe vậy, Thì Khanh Khanh không nói gì nữa, ngược lại là Vu Triết nhìn ta cả nửa ngày.

Ta lười để ý đến hắn, chào Thì Khanh Khanh một tiếng rồi vào phòng.

Ta lấy thêm chăn mền trải dưới đất, nằm ngửa xuống, đất này thật là cứng đét, cứng hơn cả trái tim của thằng nam nhân thối.

Vu Triết ngồi ở bên giường nhìn ta một lúc lâu, ta bây giờ nhìn thấy hắn là thấy phiền, xoay người, đưa lưng về phía hắn.

“Ngươi hôm nay có vẻ lạ…”

“Ta biết, lạ đáng yêu mà.”

Mẹ nó, lại là câu nói cửa miệng của ta.

Chạm phải cái đinh mềm, Vu Triết cũng không còn cố gắng bắt chuyện với ta nữa.

Cho đến nay đều là ta chủ động tìm hắn nói chuyện, bây giờ ta không nói chuyện với hắn nữa, hắn cũng không biết nói gì.

Trong lúc nhất thời, căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng tim đập.

Chán quá, thèm chơi điện thoại, muốn về nhà rồi.

Chúng ta ở Giang Nam được nửa tháng, cũng chính thức lên đường trở về Miêu Cương.

Nửa tháng này ta luôn kiềm chế thôi thúc chủ động nói chuyện với Vu Triết.

Ngay cả những câu nói "chào buổi sáng" hay "chúc ngủ ngon" lúc trước hoặc mấy câu nói mùi mẫn cũng không còn nữa, ta không muốn làm chó liếʍ, thương nam nhân sẽ trở nên bất hạnh.

Mặc dù mỗi ngày nhìn thấy Vu Triết làm chó liếʍ Thì Khanh Khanh ta vẫn sẽ đau lòng, nhưng nhìn thấy hắn luôn bị Thì Khanh Khanh từ chối ta vẫn cảm thấy khá thoải mái.

Để trái tim ta không đau như vậy nữa, ta quyết định giúp đỡ nam nữ chính. Mục Bạch chính là một tên đầu gỗ, theo đuổi con gái vẫn phải xem ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »