Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thánh Tử Miêu Cương

Chương 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đừng nhíu mày, như vậy ta sẽ đau lòng ~"

Thánh Tử không thể chịu đựng được nữa, một phen đẩy ta ra, sau đó giận dữ hét lên, "Ngươi tránh xa ta ra một chút!"

Trái tim ta tan nát, nước mắt giống như hạt ngọc đứt dây tuôn rơi, rất mất mặt, nhưng ta không thể kiểm soát được bản thân mình.

Nghĩ đến biểu tình kháng cự trên khuôn mặt hắn, trái tim ta giống như bị dao đâm.

Thấy ta khóc, Thánh Tử có chút không biết làm sao an ủi ta.

"Này, ta không có ý đó, ngươi đừng khóc."

Ta đoán đây chắc chắn là lần đầu tiên hắn làm cho một cô gái khóc, nghĩ vậy ta vừa có chút vui vẻ lại có chút xấu hổ.

Lần đầu tiên của hắn là cho ta đó nha!

Ta hít hít mũi, nhận lấy chiếc khăn tay Thánh Tử đưa cho ta.

"Thứ nhất, ta không tên là Này, ta tên là Sở Ngọc Huân, thứ hai, lần sau ngươi không được bảo ta tránh xa nữa, người ta sẽ buồn đấy!"

Thánh Tử xoay đầu không dám nhìn ta.

Ta nhìn vào phía sau đầu hắn lộ ra nụ cười tự tin.

Quả nhiên nam nhân đều không thể chối từ tiếng ê a, xem đi, hắn đã thẹn thùng rồi kìa.

Kể từ lúc ta liếc mắt nhìn Thánh Tử, trong lòng ta trong mắt ta cũng chỉ có mỗi mình hắn.

Trên đường đến Miêu Cương, ta cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc hắn, tốt hơn cả chăm sóc mẹ ruột nữa.

Hắn khát, ta cho hắn uống nước, hắn đói, ta mua bánh bao cho hắn. Hắn buồn chán, ta sẽ kể chuyện cười để khuấy động hắn.

Mà hắn cũng bắt đầu hạ thấp phòng thủ dưới sự tấn công mạnh mẽ của ta.

Sáng hôm đó, ta theo thường lệ chuẩn bị bữa sáng cho hắn trước khi hắn thức dậy.

Sau đó ta ngồi xổm bên cạnh giường hắn, thâm tình nhìn hắn.

Thật là ngắm cỡ nào cũng không thể thoả mãn được hết ớ!

Lúc bình minh ló dạng, Thánh Tử mơ màng mở mắt, sau đó nhìn thấy ta ghé vào bên cạnh gối hắn.

"Cục cưng ~ Chào buổi sáng ~"

Ta cười ngốc nghếch với hắn, tiện thể nháy mắt với hắn một cái.

Hầu kết Thánh Tử lăn lên xuống vài cái, lộ ra biểu tình khó chịu, ánh mắt kia như muốn xé ta ra từng mảnh.

Ta xấu hổ che mặt, thật khiến người ta xấu hổ.

"Chào."

Ta có chút kinh hỉ, hắn lại chào ta kìa! Đây là lần đầu tiên hắn đáp lại lời chào của ta trong mấy ngày qua đấy!

Quả nhiên, không ai có thể từ chối được lời chào mỗi sáng tối, kèm theo những lời âu yếm thăm hỏi cảm động lòng người.

Mấy cái hướng dẫn tán tỉnh mà trước đây ta xem quả thật không uổng công!

Được nhận hồi đáp khiến ta vô cùng phấn chấn, vì thế ta càng quyết tâm theo đuổi Thánh Tử hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »