Chương 30: Đêm nay, tôi cũng muốn hẹn hò với cậu?

Có lẽ là do có chút buồn bực nên giọng của Giang Tùy không phải là nhỏ, nhưng bởi vì nguyên do là âm thanh quá lớn nên giọng của cô vẫn rất ôn hòa.

Câu nói này pha lẫn với hơi thở ấm áp của con gái cùng lọt vào tai của Chu Trì.

Chai bia mở được một nửa thì tay của hắn dừng lại, trong chớp mắt quên cả phản bác lại.

Giang Tùy đã ghé rất sát người hắn, tay đã chạm vào tai của hắn, có một ít sợi tóc châm chích vào bên gáy của hắn.

Chu Trì nín thở, phía sau người căng cứng lên không tự nhiên chút nào.

Giang Tùy cũng không biết tại sao cô lại nói ra chuyện này rồi.

Nói xong câu đó thì mặt với cổ của cô nóng bừng, không nhìn vẻ mặt của hắn, có thể là không dám nhìn hắn.

Kì lạ thay, cô vẫn nhớ rất rõ bộ dạng uống say tối hôm đó của Chu Trì.

Giang Tùy quay người lại, ngồi dịch ra bên kia một chút, cách hắn một khoảng, dần dần bình tĩnh lại.

Trong mấy giây đó, mắt liếc vài cái, Chu Trì tay vẫn cầm chai bia nhưng lại không uống.

Trong lòng Giang Tùy nghĩ, có lẽ hắn sẽ rất hoang mang, chuyện uống say hôm đó có thể đã quên hết rồi cũng nên.

Trong phòng karaoke vẫn rất nhộn nhịp.

Giang Tùy nhìn về phía trước, Thẩm Tâm Nhan vẫn đang hát, những tia sáng tờ mờ khiến vẻ bên ngoài thân thể của cô ta có sức hút lạ kì, đầu tóc uốn lắc lư theo động tác nghiêng đầu của cô, thỉnh thoảng cô ta lại quay người lại, ánh mắt dường như đang nhìn về phía này, bài hát “Ước định” của Chu Huệ được cô ta hát rất thâm tình.

Hát thì lo mà hát đi, cậu làm gì cứ nhìn Chu Trì mà hát vậy. Cậu ta cũng chẳng yêu đương gì với cậu.

Giang Tùy có chút buồn bực mà nhìn, trong lòng vốn dĩ đã không được thoải mái với chòm sao hỏa đó giống như bị cái quạt hương bồ thổi cho một trận, đột nhiên biến thành một ngọn lửa, nếu Thẩm Tâm Nhan cứ tiếp tục hát như vậy, sớm muộn gì cũng khiến cho ngọn lửa nhỏ đó biến thành ngọn lửa lớn cho mà xem.

Giang Tùy cúi đầu hít vào một hơi, điều chỉnh tâm trạng, liếc nhìn thấy Chu Trì không biết từ lúc nào đã lấy chai bia trong tay đưa cho Trương Hoán Minh ngồi bên cạnh, chai còn lại ở trên bàn vẫn đặt ở đấy, hắn không có đυ.ng đến.

Những nam sinh khác đều đang uống bia.

Chỉ có trong tay hắn vẫn đang trống rỗng.

Bên cạnh chân Giang Tùy đang đặt một chai hồng trà mà người khác vừa mang đến. Do dự một lúc rồi cô cầm lên vặn nắp chai, mở nắp ra rồi đẩy vào tay Chu Trì.

Trong phòng karaoke vẫn chưa bật đèn, chỉ có ánh sáng của màn hình ti vi, Giang Tùy cũng nhìn không rõ mắt của hắn, dù sao cũng cảm thấy hắn đang nhìn cô rất nghiêm túc một lúc, không chỉ cầm đến chai nước mà cầm cả tay của cô.

Tay của hắn rất nóng, giữ chặt vài giây mới thả ra, xem như không có chuyện gì uống một ngụm nước. Lúc Giang Tùy đang thẩn thờ thì khuôn mặt của hắn quay qua, lông mi cụp lại, hơi thở mang theo chút hương thơm của hồng trà.

“Giang Tùy.”

“Sao?”

“Tôi cũng biết tôi đã ôm ai.”

“……”

Chơi ở KTV đến gần chín giờ, mấy người trường tư thục Minh Dương dường như không muốn tan cuộc, lại gọi thêm người khác đến, sau đó người của Nhị Trung về trước.

Lúc đi trên đường, mấy người con trai đang nói chuyện với nhau, Giang Tùy chỉ đứng bên cạnh nghe.

Trương Hoán Minh có chút ngưỡng mộ nói: “Người trường tư thục bọn họ thật thoải mái quá đi, ở trong trường rất tự do, chuyện gì cũng có thể làm. Nghe nói, có rất nhiều cặp đôi yêu nhau.”

“Đúng vậy, trường nhà người ta có nhiều gái đẹp quá, trường Nhị Trung chúng ta có rất nhiều người chạy đến tán con gái trường họ đấy, bạn gái Trần Huy của lớp bên cạnh không phải là người của trường tư thục sao?” Một nam sinh đứng bên cạnh tiếp lời.

Trương Hoán Minh tấm tắc hai tiếng, châm chọc rồi cười: “Trần Huy hả, cậu ta rất thích khoe khoang đấy, lần đánh bóng trước, cô bạn gái đó có đến, cậu ta đặc biệt thiếu chút nữa bay lên trời luôn rồi.”

“Thú vị thật đấy. Đầu năm nay đều đang thịnh hành trào lưu tình yêu học đường. Các cậu thấy rồi chứ, mỹ nữ trường Minh Dương ấy, Thẩm Tâm Nhan phải không? Nhìn có vẻ muốn đeo đuổi anh Trì của chúng ta đấy.” Nam sinh đang nói là người của lớp 4, trước đây không đi chơi nhiều với đám con trai, đến kì nghỉ đông này mới gia nhập vào nhóm, đối với những chuyện bên trong cũng khôn biết nhiều, nên nói chuyện có vẻ rất vô tư.

Nhưng mà lần này những chuyện mà cậu ta nói rất chính xác. Thẩm Tâm Nhan mặc dù không mạnh dạn biểu hiện ra bên ngoài rõ ràng như những đứa con gái khác, nhưng cũng không khác nhau cho lắm, ánh mắt vẫn thể hiện ra bên ngoài rất rõ ràng, ở trong đám người đông có lẽ ai cũng đã nhận ra.

Trương Hoán Minh cười haha, như khí khoa trương, “Muốn đeo đuổi anh Trì của cậu còn nhiều lắm, kiểu người như Thẩm Tâm Nhan à, cái này còn phải dựa vào diện mạo mà giành số xếp thứ tự nữa đấy.” Hắn đυ.ng vào cánh tay của Chu Trì, cố ý đánh đông đánh tây trêu chọc Chu Trì, “Có phải không, anh Trì.”

Vốn tưởng rằng hắn sẽ trừng mắt với cậu ta một phát, nhưng điều kì lạ là lần này Chu Trì lại không mắng chửi cậu ta, người lại còn cười lạnh nhạt một tiếng: “Khoa trương đến vậy sao.”

Vãi thật.

Hôm nay hắn lại tiếp lời cậu ta, hơn nữa mẹ nó ngữ khí còn ấm áp như gió xuân về vậy.

Trương Hoán Minh nhận được sủng ái mà lo sợ, thuận theo ánh mắt của Chu Trì mà xem, liền hiểu ra.

Góc trong cùng con đường, Giang Tùy im lặng mà đi, không thể nhìn ra cô đang suy nghĩ chuyện gì.

Trương Hoán Minh rất tinh lanh, trong một phút đã rõ hướng đi trong lòng Chu Trì, cậu ta gãi đầu, cũng không biết bản thân Chu Trì đã có kế sách gì chưa, dẫu sao cậu ta rất có thiện ý chuẩn bị thừa nước đυ.c thả câu mà giúp hắn một tay.

Vì thế mà kéo dài giọng hét ra “Aaaaa” một tiếng, nói: “Ngày mai không phải thứ bảy sao, nói không chừng Thẩm Tâm Nhan muốn hẹn cậu ra ngoài đấy, cậu phải biết nắm bắt cơ hội đấy, một mỹ nữ tuyệt như vậy thì cậu nhất định phải biết giữ thân đấy!”

Nói xong câu này, mấy đứa con trai đứng bên cạnh đều bật cười, chỉ có Giang Tùy bị vấp chân thiếu chút nữa thì bị ngã.

Chu Trì kéo cô đứng vững lại.

Trương Hoán Minh nhìn thấy cảnh này, nhịn cười nhịn đến nỗi sắp bị nội thương, cảm thấy bản thân quả thực là tên lôi phong sống.

Liều thuốc lần này rất mạnh.

Nếu chuyện tiến triển theo chiều hướng xấu thì công sức với tên của người đằng sau…….

Chuyện này là không thể nào. Dù sao sau khi chuyện này thành công, cậu ta phải đòi Chu Trì khao một trận mới được.

Sau đó, mọi người ở ngã rẽ chia tay mỗi người đi một ngả,Chu Trì tiễn Giang Tùy về phòng của cô.

Vườn Dương Thụ là một khu phố cũ, phòng trọ không mới, nhưng môi trường lại rất tốt, diện tích cây xanh rất nhiều, vừa đi vào chính là bóng cây hai bên đường, buổi tối đi vào, đèn đường không đủ sáng, bóng cây có chút dọa người.

Trên đường đi về, hai người không nói gì nhiều, bởi vì trong lòng Giang Tùy chứa rất nhiều nỗi băn khoăn.

Chu Trì tiễn cô đến bên cạnh bồn hoa nhỏ trước cánh cửa đơn. Ngoại trừ lần đầu tiên đến, hắn đi vào phòng cô xem xét, sau đó đều chỉ tiễn cô đến dưới lầu, Giang Tùy không đề nghị, Chu Trì cũng không chủ động nói muốn lên đó.

Trước lầu, Giang Tùy nói lời cảm ơn với hắn.

Chu Trì ừm một tiếng, ở dưới ánh đèn đường đổi tư thế. Hắn có vẻ rất mệt mỏi, tay nhét vào túi, một bên vai chùn xuống.

“Ngày nào cậu cũng nói như vậy hết.” Câu nói rất lạnh nhạt, không chút háo hức.

Giang Tùy chợt ngẩn ngơ, nghĩ lại thì phát hiện chính xác là như vậy, từ lúc đi học lại cho đến giờ, dường như lúc nào hắn cũng ở bên cạnh cô, cho nên mỗi ngày đều phải có chỗ cần phải cảm ơn hắn.

Ví dụ như buổi sáng mang đồ ăn sáng đến cho cô.

Giang Tùy cảm thấy rất ngại, nhiều lần nói với hắn là không cần cảm ơn, miệng hắn còn ừm một tiếng, hôm sau lại vẫn tái diễn.

Dần dần dường như Giang Tùy đã quen rồi, buổi sáng vừa đi vào lớp liền vô thức mà đi đến chỗ ngồi của hắn, có hôm hắn đến rất sớm, có hôm lại muộn hơn một chút, hộp giữ nhiệt vẫn để ở trong cặp, vừa vào lớp thì đưa cho cô.

Nhìn thì có vẻ chỉ là một công việc cỏn con, đơn giản nhưng thật ra lại có chút phiền phức. Chính vì chuyện này mà thời gian đi học của hắn vào học kì này đã đi sớm hơn trước đây, ảnh hưởng đến giấc ngủ của hắn rất nhiều.

Hắn thích ngủ đến như vậy mà……..

Trong lòng Giang Tùy bộc lộ vẻ ưu tư.

Giang Tùy lại nhớ đến những chuyện khác, đặc biệt điều mà cô chán ghét dó chính là cô lại nhớ đến Thẩm Tâm Nhan, cùng với những lời nói mà Trương Hoán Minh đã nói.

Bầu trời đêm nay thật tuyệt, ánh trăng quá đẹp, vui chơi có vẻ cũng rất thỏa chí.

Nhưng thật tình càng nghĩ lại càng không thoải mái.

Giang Tùy rất ít khi bực tức khó chịu trong người, nhưng hôm nay cô lại nổi bực đến hơn một lần.

Ngoài việc cảm thấy bứt rứt trong người ra cô lại càng thấy luống cuống tay chân.

Hình như bản thân đã nhặt được cây hoa hồng thật đẹp, vừa mới trồng được vài ngày, vẫn ngắm chưa thỏa mãn thì đã có người nuôi ý định muốn ngắt đi bông hoa của cô.

Càng nghĩ càng khó chịu.

Dựa vào cái gì chứ. Là hoa mà tôi đã nhặt được trước mà.

Giang Tùy cúi đầu, mái tóc trước che khuất ánh mắt, mũi bàn chân cọ xát vào nhau ở trên nền xi măng.

Cọ lui cọ tới một lúc thì nghe thấy Chu Trì ngáp một phát.

Cô ngẩng đầu lên.

“Chu Trì, hai ngày nghỉ cuối tuần cậu định làm gì?” Cuối cùng cũng mở miệng ra nói.

“Không biết nữa.” Chu Trì lại thay đổi tư thế đứng, đầu hơi nghiêng, có chút lười biếng, “Sao vậy?”

“Ngày mai tôi đến chơi với Tri Tri, được không?” Chân của Giang Tùy không chà xát vào nền đất nữa, cô đứng thẳng dậy, một tay nắm chặt cái dây ở dưới vạt áo, giọng điệu tùy ý nói, “Vừa hay lại là cuối tuần, tôi cũng không có việc gì, vừa hay lại có thể đến thăm dì Đào.”

“Không cần làm bài tập sao?” Chu Trì hỏi.

“Làm chứ.” Giang Tùy nói, “Tôi có thể mang đến ……” dừng một lúc, rồi bổ sung thêm một câu nữa, “Cứ làm bài tập mãi cũng rất là mệt, tôi vừa chơi vừa làm, thầy cũng đã nói là làm như vậy rất tốt, dẫu sao sau khi thoải mái thì hiệu quả làm bài tập mới càng cao.

Nói xong thì ngậm miệng lại, có chút muốn gõ vào đầu quá. Tại sao lại nói lải nhải nhiều đến vậy chứ, như có cảm giác giấu đầu lòi đuôi vậy.

Giang Tùy hít một hơi thật dài, mồ hôi trong bàn tay lau vào áo quần.

“Uhm, dù gì ngày mai tôi cũng đến, cậu nói với dì Đào giúp tôi một câu, có thể buổi trưa tôi sẽ ghé. Tôi lên lầu đây, cậu về cẩn thận nha. Tạm biệt.” Tốc độ nói bất giác đã nói nhanh rất nhiều, cô nói xong thì quay người tiến đến cửa một cánh.

Một trận gió áo đến trong đêm, bóng của cây cối trong khu vực lay động một hồi, kèm theo tiếng thổi vù vù.

Bóng dáng của con người dưới ánh đèn vẫn không nhúc nhích, hắn đứng ở chỗ cũ lắc lư một lúc, lấy mũ áo khoác đội lên đầu, men theo con đường đá cuội mà đi vài bước, dường như dần dần chịu không nổi mà nhìn vào cột đèn đường trơn bóng mà cười.

Sáng sớm thứ bảy, Giang Tùy bị đồng hồ báo thức đánh thức, tôi qua cô quên tắt mất, thời gian đã cài đặt vẫn là thời gian dậy đi học, vừa nhìn điện thoại thì thấy mới có sáu giờ sáng.

Thật ra tối qua cô ngủ không được, rất muộn mới nhắm mắt được.

Giang Tùy ngồi dậy, tắt bóng đèn ngủ đã sáng cả đêm ở cái tủ đầu giường, rồi lại lăn lóc trên giường hơn nửa tiếng, tiếc là đã không thể nào ngủ tiếp được nữa nên chỉ có thể ngồi dậy, rửa mặt xong thì xuống lầu đi mua đồ ăn sáng.

Không ngờ rằng lại gặp được người quen ở trong tiệm bán cháo đối diện khu nhà cô ở. ------

Trần Dịch Dương của lớp 1.

Cậu ta cũng ở đây sao?

Trần Dịch Dương cũng đã nhìn thấy cô, đứng ở ngoài cửa nhìn cô cười, bưng tô cháo đi đến: “Cậu cũng ở đây sao? Sao trước đây không gặp cậu nhỉ?”

“Học kì này tớ mới đến đây ở, chính là khu nhà ở đằng kia.” Giang Tùy chỉ về phía đối diện, có chút ngạc nhiên hỏi, “Cậu cũng ở gần đây sao?”

“Đúng vậy, cũng khu nhà với cậu đấy, từ lớp 10 đã ở đây rồi.” Trần Dịch Dương hỏi cô, “Cậu ở tòa nhà nào?”

“Tòa nhà số 11, còn cậu?”

“Ở bên cạnh cậu, tòa nhà số 12.” Trần Dịch Dương cười, “Thật trùng hợp. Hai tòa nhà này cách nhau rất gần, chỉ cách một cái bồn hoa nhỏ thôi.”

Giang Tùy gật đầu, “Đúng vậy. Tớ cũng cảm thấy thật trùng hợp, trước đây đều chưa gặp cậu lần nào.”

Trần Dịch Dương húp một ngụm cháo, bộ lông mày đen nhấc lên, hỏi: “Cậu cũng ở một mình sao? Không có ai ở cùng hả?”

“Uhm, ba của tớ rất bận, ông ấy có rất nhiều việc để làm nên tớ ở một mình. Cậu thì sao?”

Trần Dịch Dương cười: “Cũng giống như cậu vậy.”

Lúc đấy Giang Tùy cũng cười: “Cậu lợi hại thật, từ lớp 10 đã ở một mình rồi.”

“Cái này thì có gì đâu, tớ là con trai, ở một mình thì có sao đâu.” Cậu ta nhìn Giang Tùy, “Nhưng còn cậu thì khác, con gái ở một mình phải luôn chú ý an toàn.”

Giang Tùy gật đầu: “Ba của tớ cũng nói vậy, ông ấy rất lo cho tớ, mỗi ngày đều phải gọi điện cho ông ấy là tớ vẫn ổn.”

Trần Dịch Dương nói: “Thật ra cũng không cần lo lắng quá, an ninh trật tự xung quanh trường rất tốt, không giống những nơi khác.”

“Cũng đúng.”

Hai người vừa ăn sáng vừa nói chuyện vài câu, còn nói đến những vẫn đề liên quan đến học tập, nói đến giáo viên đảm nhiệm từng môn học, ăn xong thì quay trở về.

Giang Tùy cảm thấy thật tuyệt, bởi vì nơi này lại có một người quen, cho dù như thế nào thì cũng xem đó là một chuyện tốt.

Giang Tùy dọn dẹp lại phòng ngay ngắn rồi phơi áo quần trong máy giặt, làm xong một tờ đề, xem thời gian thì đã hơn mười một giờ rồi.

Trong điện thoại vừa gửi đến một tin nhắn của Tri Tri.

“Chị, cậu nhỏ nói hôm nay chị đến chơi, có thật không vậy?”

Giang Tùy trả lời lại cho cậu ta, rồi bắt đầu dọn đồ, lấy bài tập cần mang đi bỏ vào trong cặp.

Trên đường đi ghé ngang qua một tiệm trái cây, cô chọn lựa những loại trái cây mà Tri Tri thích ăn để mua.

Lúc sắp đi đến đầu ngõ, điện thoại reo lên.

Là điện thoại của Chu Trì gọi đến.

Giang Tùy nghe máy thì nghe thấy hắn hỏi: “Mười một giờ rồi, cậu đâu rồi?”

“Đi rồi, đang trên đường.” Giang Tùy nói.

“Đến ngang chỗ nào rồi?”

“Đi một đoạn nữa là đến đầu ngõ rồi.”

“Tôi đến đón cậu.”

“Không cần đầu, đoạn đường ngắn chứ mấy.”

Hắn cũng không nói nhiều, ừm một tiếng rồi tắt điện thoại.

Đợi đến lúc Giang Tùy đi đến thì vẫn nhìn thấy hắn ở đầu ngõ.

Hắn đứng ở bên cạnh cánh cửa của tiệm khoai lang nướng, trên người là một bộ đồ mang ở nhà, đôi dép lê, quần thể thao, trên người mang cái áo khoác lông màu đen đã cũ, rộng thùng thình, nhìn có vẻ như hình quả bóng vậy.

Hắn nhìn vào trái cây trong tay Giang Tùy, đuôi mắt nhảy lên, “Còn mang đồ đến nữa sao? Cậu đi thăm bà con sao?”

Giang Tùy giải thích: “Có mang gì đâu, chỉ mua chút trái cây cho Tri Tri thôi.”

Chu Trì đi đến, xách bao trái cây đi, nói: “Nó không thiếu trái cây để ăn, lần sau đừng mang đến nữa.”

“Ờ.”

Hai người đi đến giữa ngõ thì Tri Tri đã chạy ra, từ xa đã hét lên “Chị.”

Giang Tùy vừa nhìn thấy cậu ta thì thiếu chút nữa thì cười lên.

Đầu tóc sư tử của cậu ta không còn nữa, cắt rất ngắn, cũng rất tương tự với đầu đinh của Chu Trì. Chỉ có điều hiệu quả thì không giống nhau rồi.

“Cắt tóc khi nào vậy?” Cô ấy vừa cười vừa hỏi.

Vừa nhắc đến chừng này thì Tri Tri có vẻ ủ rũ, bực tức kể lể với cô một hồi: “Mẹ em thật quá độc quyền! Bà ấy cùng với cô giáo chủ nhiệm lớp em đè ép hai quả núi lớn trên đầu em! Sớm muộn gì

em cũng sẽ áp đảo bọn họ, vào rừng làm bá chủ, tự lập thành vương!”

“Em đọc Thủy Hử quá nhiều rồi hả.” Giang Tùy cười rồi vuốt vào đầu hắn, có chút trêu chọc, “Cũng rất đẹp trai mà.”

“Đẹp trai sao, chị đừng có lừa em.” Tri Tri lằm bằm, “Những bạn gái ngồi trước mặt em ngày nào cũng cười nhạo em! Tức chết đi được! Nói cái đầu tóc của em giống như một thằng tồi vậy, còn nói giống như người mới ra tù nữa, em đã không muốn quan tâm đến tụi nó rồi, bình thường mua kẹo cho tụi nó thì cảm thấy em ga lăng, đẹp trai, không mua nữa liền trở mặt ngay, con gái tụi chị a……. thật vô lương tâm……”

Giang Tùy: “……”

Chuyện này không liên quan đến chị.

Chu Trì đi ở đằng sau, nhìn hai chị em vừa đi vừa nói, đi vào cổng nhà.

Dì Đào đang bận việc ở trong phòng bếp. Biết được Giang Tùy đến dì ấy rất vui, nấu nhiều món ngon hơn thường ngày. Giang Tùy đi vào bếp tìm dì Đào, nói chuyện với dì ấy một lúc, Chu Trì lấy cặp xách của cô mang lên lầu, để ở trong phòng của mình.

Sau khi ăn trưa, Giang Tùy đến phòng Tri Tri giúp cậu ta giải vài câu hỏi khó của đề thi toán.

Tri Tri nhân cơ hội này kể lể với cô những chuyện đắng lòng đã bị Chu Trì chèn ép, tiếc thay chưa kể xong thì bị cắt đứt rồi.

Chu Trì xuống lầu gõ cửa, hỏi Giang Tùy” “Có làm bài tập không vậy?”

“……”

Lâu rồi không đến, trong phòng Chu Trì có vẻ như khi nào cũng cảm thấy thoải mái như vậy, tấm thảm ở bên cạnh ghế sô pha hình như đã thay cái mới, mềm mại hơn trước đây rất nhiều, cái đệm cũng đã đổi cái mới, lớn hơn trước đây.

“Tấm thảm này cậu đã mua cái mới rồi sao?” Giang Tùy hỏi.

Chu Trì ừm một tiếng, “Mua tuần trước đấy, không đẹp sao?”

“Cùng không phải không đẹp, chỉ có điều màu tối quá.” Giống với cái màu tối xuyên suốt trên người hắn, nhưng lại không xấu, chỉ là nhìn có vẻ không có chút tinh thần.

Giang Tùy nhớ đến gì đó, nói, “Lúc vừa đi học lại có đi mua cái bàn học với ba của tôi, lúc đó tôi nhìn thấy một tấm thảm rất đẹp, lần sau nếu có thời gian tôi đi mua cho cậu nha.”

Chu Trì cũng không khách sáo: “Được, đợi cậu mua đấy.”

Chu Trì nhường bàn học cho cô, hắn ngồi dưới tấm thảm.

Giang Tùy làm được nửa tờ đề, hắn liền gọi cô: “Chuyên tâm đến vậy làm gì, đến uống nước tí đã.”

Giang Tùy: “……”

Không phải cậu gọi tôi lên làm bài tập sao.

Chu Trì nói: “Có một vài bộ phim mới mà cậu chưa xem.”

Giang Tùy đặt bút xuống, đi lấy mấy quả dâu tây trong giỏ rửa sạch, mang đến bên cạnh hắn. Cô ngồi ở trên tấm thảm, thấy hắn cầm lấy cái điều khiển từ xa điều chỉnh âm lượng.

“Âm lương chừng này được chưa?”

“Được.” Giang Tùy ăn một quả dâu tây, lấy một quả đưa cho hắn, ánh mắt hướng về ti vi mà nhìn.

Chu Trì không cầm lấy, nghiêng đầu về hướng tay của cô mà ăn, rồi tiếp tục bấm điều khiển từ xa để điều chỉnh hình ảnh.

Giang Tùy sửng sốt, nhìn vào tay của mình rồi nhìn hắn.

“…….”

Bộ phim này là phim về tình cảm, không giống với bộ phim văn nghệ có hàm ý khó hiểu, bộ phim tình yêu này có nhiều đoạn cao trào, mới trong vòng hai mươi phút đầu mà nam chính đã hôn nữ chính hai lần.

Nếu như một mình xem cảnh đó thì chẳng đáng ngại gì, Giang Tùy cũng đã xem qua nhiều lần cảnh này trong phim rồi, nhưng hiện tại có Chu Trì đang ngồi bên cạnh, nhiều ít gì cũng cảm thấy không tự nhiên. Đặc biệt là lúc có cảnh hôn lần thứ hai, ống kính quay có vẻ rất gần, góc quay nhìn rất lớn, giống như đang diễn ra ở ngay trước mắt mình vậy.

Nói thực ra, Giang Tùy rất ngại ngùng. Cô lén lút nhìn Chu Trì, hắn lại có vẻ rất tự nhiên, sắc mặt một chút cũng không thay đổi, đã vậy còn vừa xem vừa ăn nữa.

Quả nhiên, người với người thật không giống nhau.

Dẫu sao lúc nam chính hôn nữ chính thêm lần nữa thì Giang Tùy liền ngồi dậy đi đến máy lọc nước rót nước rồi.

Chu Trì liếc nhìn cô một cái rồi trên môi nở một nụ cười.

Xem phim đến đoạn nửa tập sau cùng, nói chung thì phim bắt đầu đi đến hồi kết, bởi vì nam chính nữ chính đã chia tay, những cảnh thân mật đã không còn nữa, chỉ còn cùng nhau nhớ đến quãng thời gian đã qua thôi, tiết tấu bộ phim đã thay đổi, có chút bi thương ở trong đó. Nếu đang xem thì sẽ cảm thấy không thể nào thoải mái nổi.

Cùng xem đến đoạn cuối, hai nhân vật chính đều không có cảnh hòa hợp lại với nhau, những điều vui vẻ tốt đẹp trước đây dường như chỉ trong nháy mắt thì đã biến mất hết rồi.

Giang Tùy có chút bùi ngùi: “Là phim bi kịch sao?”

“Đúng vậy.” Chu Trì nhìn cô, “Không thích sao?”

“Không phải là không thích.” Giang Tùy nói, “Rất hay, chỉ là kết phim có chút không thoải mái, tại sao lại không thể đến với nhau chứ? Rõ ràng lúc ở bên nhau họ cũng đã rất hạnh phúc, không phải sao?”

Chu Trì gật đầu, ánh mắt lạnh nhạt dò xét cô, “Cậu nói nghe cũng có lí.”

“Chứ gì nữa? Không cần phải biến kết cục trở nên như vậy mà, vậy là sau này sẽ không gặp lại nhau nữa, thật đáng tiếc.” Giang Tùy nói thêm câu nữa, cúi đầu nhìn điện thoại ở bên cạnh chân, đã sắp đến bốn giờ rồi. Xem ra đã hơi muộn rồi, đặc biệt là bài tập vẫn chưa làm được bao nhiêu.

“Hình như không còn sớm nữa.” Cô nói.

“Phải về rồi sao?”

Giang Tùy nhìn hắn một lúc, gật đầu, nói: “Tôi vẫn phải về làm bài tập đây, hôm nay tôi ở đây chỉ làm được nửa trang đề. Vừa chơi vừa học xem ra không có hiệu quả cho lắm.”

Chu Trì bị cô khiến cho buồn cười, “Giác ngộ cao thật đấy.”

Giang Tùy lúng túng: “Vậy tôi đi đây?”

“Không ăn cơm tối hả?”

“Không ăn đâu.”

Chu Trì cũng không có ý định níu kéo, “Tôi tiễn cậu?”

“Không cần đâu.” Giang Tùy nói, “Trời vẫn còn sáng mà, tôi tự về cũng được.”

“Tiễn cậu đến đầu ngõ.”

Xuống dưới lầu, dì Đào cùng Tri Tri đều muốn giữ cô lại ăn cơm, nhưng Giang Tùy dùng lời nói dịu dàng từ chối, chỉ nói rằng lần sau sẽ đến lại.

Chu Trì cùng cô đi về phía đầu ngõ.

Mặt trời đã sắp lặn, phía tây bầu trời lơ lửng những đám mây đỏ, có một vài ông lão đang đi dạo trong ngõ, nhìn thấy Giang Tùy liền nhận ra cô.

Giang Tùy chào hỏi với mấy ông lão, còn nói chuyện thêm vài câu.

Chu Trì chỉ đứng bên cạnh đợi, trong tay vẫn đang cầm cái cặp xách nhỏ màu xanh của cô.

Sắp đi đến đầu ngõ, Chu Trì hỏi: “Ngày mai cậu làm gì?”

“Đọc sách, chắc không ra khỏi nhà rồi.” Giang Tùy lại kiểm điểm bản thân một lần nữa, bài tập hôm nay mức độ hoàn thành thật không như mong muốn. Cô hỏi lại: “Cậu sao?”

“Không biết nữa.” Chu Trì nói thoải mái: “Có người hẹn ra ngoài chơi thì đi, không thì thôi.”

Có người hẹn thì đi?

Bỗng chốc bước đi của Giang Tùy dừng lại, quay đầu nhìn hắn, môi cử động: “Cậu……”

Nói vẫn chưa xong thì chuông điện thoại của Chu Trì liền reo lên, là thông báo tin nhắn.

Hắn lôi ra xem.

Hơi thở Giang Tùy gấp gáp, hồi hộp, nghiêng đầu về phía hắn, chăm chú nhìn xem thử.

Tiếc thay là nhìn không rõ.

…….Không phải là cô gái Thẩm Tâm Nhan đó chứ.

Đi thêm vài bước nữa, Chu Trì vẫn đang xem điện thoại.

Giang Tùy liên tục nhìn nhiều lần, chịu không nổi nữa, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy, cậu có việc sao?”

“Ừ, có người gọi tôi đi chơi, ngón tay vẫn đang bấm, hình đang đang trả lời lại cho đối phương.

Giang Tùy cau mày: “Khi nào vậy?”

“Tối nay.”

Tối nay?

Giang Tùy cau mày, ngón tay dần dần nắm chặt lại.

Mới đi hát vào tối qua, tối nay lại hẹn tiếp sao?

Mới quen biết nhau được bao lâu chứ, không thể nào đợi nổi sao.

Đã đi đến đầu ngõ, Chu Trì lấy cặp xách đưa cho cô: “Đi về cẩn thận nha.”

Giang Tùy cầm lấy, mang sau lưng, tiếp lời, “Biết rồi.”

Nhưng chân lại không thể nào cử động, ánh mắt vẫn nhìn về hắn.

Giang Tùy có chút mù mịt cúi đầu xuống, “Ừm, cậu cũng về đi.”

Chu Trì nhìn cô vài giây, mím môi, cười lên: “Được, vậy tôi đi đây.”

Hắn chẳng có chút lưu luyến nào, nói xong liền quay người đi vào trong ngõ.

Giang Tùy vẫn đứng ở vị trí cũ, ánh mắt vẫn dõi theo hắn. Nhìn thấy hắn lại lôi điện thoại trong túi ra, đầu óc cô không thể nào kiềm chế nổi, giống như kẻ ngắt hoa lại đến ngắt đi nhành hoa của cô vậy.

Cứ tiếp tục như thế này cũng không phải là cách tốt.

Lúc Chu Trì sắp đi đến cửa tiệm khoai lang nướng, Giang Tùy chạy đến.

“Chu Trì……” Cô gọi tên hắn, thở hổn hển.

Tay bị lôi lại, Chu Trì quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ ửng, bờ môi hồng nhạt, ánh mắt lúc dịu dàng lúc nóng bỏng.

Hắn cử động con ngươi, “Sao vậy?”

Giang Tùy nhìn hắn, tim đập thình thịch, giọng nói kìm xuống: “Tôi có lời muốn nói với cậu.”

Chu Trì. “Cậu nói đi.”

Giang Tùy rất hồi hộp, không chỉ lòng bàn tay đã vả mồ hôi mà cảm giác sau lưng cũng rất là nóng. Giang Tùy ngay lúc này không còn lý trí nữa, trong giây phút này cô cũng không còn suy nghĩ gì nhiều, bởi vì lời nói bừa của Trương Hoán Minh, lời nói bừa đó đã thêm dầu cho lửa, thật có hiệu quả.

Suy nghĩ của Giang Tùy rất đơn giản.

Không quan tâm nữa.

Tôi sẽ ngắt hoa trước, cô đừng có mơ mà đυ.ng đến.

Có vẻ cô không cần đυ.ng não, chỉ sắp xếp lại vài chữ: “Tối nay, tôi cũng muốn hẹn hò với cậu.”

……

Không biết có phải mây đã bay đi rồi hay không mà ánh nắng chiều trên trời bỗng nhiên lại sáng hơn một chút, một khoảng rộng màu đỏ.

Ánh mặt trời đang sắp lặn xuống có màu sắc rực rỡ mà ấm áp.

Mùi thơm bay đến từ tiệm khoai lang nướng bên cạnh.

Còn Giang Tùy, đợi đến một tiếng cười ở phía trên đầu.

Cô sửng sốt, vẫn chưa ngẩng đầu lên, thì đã bị hắn kéo đến ôm vào lòng.

Giang Tùy vẫn đang mơ màng, cảm giác cằm của hắn đang đặt ở trên đầu cô, giọng cười nhỏ liên tiếp đều đã lọt vào tai của cô.

“Cậu muốn hẹn hò với tôi làm gì?” Một câu nói kèm theo giọng cười của hắn.

Mặt của Giang Tùy nóng bừng đến chịu không nổi.

Cô gái bán khoai nướng bên cạnh đang nhìn qua.

Mặt của Giang Tùy gắn chặt vào ngực của Chu Trì, những viên bi nhỏ trên áo của hắn chà xát vào da mặt của cô, có chút ngứa ngáy.

“Chu Trì……” Cô nhẹ nhàng đẩy hắn ra, “Mặt đau.”

Hắn thả tay ra, cúi đầu nhìn cô, “Đau chỗ nào?”

“Áo của cậu.” Giang Tùy sờ má, đưa mắt lên nhìn hắn: “Cậu có thích tôi không?”

Ánh mắt của Chu Trì yên lặng nhìn cô một lúc, nói nhỏ: “Thích.”