Chương 4

Trời vừa rạng sáng, Hồ Tử Thất đã quỳ gối bên vệ đường, khăn lụa trắng che kín mặt.

Dù dung nhan bị che giấu nhưng người kéo xe vừa nhìn qua dáng người và cách ăn mặc của y đã lập tức nhận ra, kinh ngạc hô lên mấy tiếng.

Minh Tiên Tuyết thở dài một hơi, bảo ngươi kéo xe dẫn Hồ Tử Bảy vào trong.

Khi đến cổng viện, người kéo xe dừng lại, không tiếp tục tiến vào nữa.

Trong viện đã có một gia nhân khác phụ trách tiếp đón. Minh Tiên Tuyết tuy có địa vị cao nhưng người hầu trong phủ cũng không nhiều.

Việc thường ngày như trải giường, quét dọn hắn đều tự mình làm.

Minh Tiên Tuyết chỉ thuê một xa phu để lo việc đi lại, ngoài ra còn có một tiểu đồng tên là Sách Quý theo hầu.

Nhưng Sách Quý không phải lo những việc như giặt giũ, nấu nướng hay xách nước bởi trong chùa đã có người chuyên trách những việc đó.

Khi Sách Quý dẫn Hồ Tử Thất vào trong nhà, chỉ thấy Minh Tiên Tuyết đang ngồi trên một chiếc ghế bành, áo choàng trắng như tuyết phủ trên người, trông càng thêm tao nhã và thanh thoát.

Hồ Tử Thất bước vào trong phòng, liền định quỳ xuống trước mặt hắn. Nhưng Minh Tiên Tuyết đã nhanh chóng chặn lại: “Ta đã nói rồi, ta không bao giờ nhận ngươi làm nô tài đồng thời sẽ không yêu cầu ngươi ký khế ước bán thân. Ta chỉ thuê ngươi làm thư đồng, tiền công ta vẫn sẽ trả ngươi đầy đủ.”

Sách Quý vốn nghe nói Minh Tiên Tuyết muốn mua cậu thiếu niên này làm gã sai vặt đã thấy lạ, nay nghe Minh Tiên Tuyết giải thích mới hiểu rõ phần nào.

Minh Tiên Tuyết tiếp tục hỏi: “Ngươi tên là gì?”

Hồ Tử Thất nói: “Ta họ Hồ, trong nhà ta đứng thứ bảy, mọi người thường gọi ta là Tiểu Thất.”

Nói rồi, Hồ Tử Thất liền vén khăn lụa trắng trên mặt, để lộ gương mặt của mình.

Hôm qua Hồ Tử Thất đã từng để lộ mặt dưới ánh trăng nhưng hôm nay khi đứng dưới ánh nắng, lại là một vẻ đẹp khác khiến lòng người xao xuyến.

Thông thường, nhan sắc của con người trông đẹp nhất khi dưới ánh đèn nhưng đến ban ngày dễ thấy được những khuyết điểm. Thế nhưng, gương mặt của Hồ Tử Thất lại như viên ngọc quý, càng sáng ngời trong ánh nắng càng lộng lẫy và cuốn hút.

Sách Quý theo hầu Minh Tiên Tuyết từ khi còn ở vương phủ, đã gặp qua vô số công tử, tiểu thư, tài tử giai nhân. Hằng ngày được nhìn thấy Minh Tiên Tuyết – một công tử xuất trần, Sách Quý tự cho rằng đã thấy hết thảy những nhan sắc tuyệt mỹ của thế gian. Nhưng khi hôm nay chợt thấy gương mặt của Hồ Tử Thất, hắn mới nhận ra mình thật nông cạn. Trái tim hắn đập loạn, gần như muốn tự hỏi: "Lẽ nào nhân gian lại có người đẹp đến thế? Không phải là yêu tinh sao?"

Thế là Hồ Tử Thất cứ như vậy được dàn xếp ở lại đình viện làm thư đồng.

Ban đầu, Hồ Tử Thất muốn gặp phương trượng nhưng nghe nói phương trượng đã vân du bốn biển nên không thể diện kiến.

Vậy là Hồ Tử Thất yên tâm ở lại đình viện, làm những công việc được giao.

Sách Quý được xem như là người có địa vị cao hơn so với Hồ Tử Thất trong phủ nhưng thấy y đẹp đến quá mức, lo rằng gương mặt ấy sẽ gây phiền phức, nên không dám sai y làm những việc phải ra ngoài sân.

Chẳng mấy chốc, Hồ Tử Thất và Sách Quý trở nên thân thiết. Hồ Tử Thất thường dựa vào khuôn mặt đáng thương mà nửa đùa nửa thật kể lể, lúc thì nói cả nhà mình thật đáng thương, lúc lại nói bản thân lang thang bên ngoài không có chỗ dựa, thậm chí còn coi Sách Quý như ca ca. Điều đó khiến Sách Quý vừa thương vừa bối rối nhiều lần chẳng biết làm sao.

Vì vậy, Sách Quý rất xót xa cho Hồ Tử Thất, càng không để y làm bất kỳ việc nặng nhọc nào.

Nhờ đó, Hồ Tử Thất còn nhàn nhã hơn cả Sách Quý, suốt ngày ngồi trong thư phòng cùng Minh Tiên Tuyết trò chuyện đôi ba câu.

Dù Sách Quý đã hầu hạ Minh Tiên Tuyết nhiều năm nhưng so với Hồ Tử Bảy thì vẫn kém xa.

Chỉ cần Minh Tiên Tuyết khẽ giơ tay, Hồ Tử Thất đã biết ngay lúc nào cần dâng trà hay đưa bút mực; Minh Tiên Tuyết chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ, Hồ Tử Thất liền hiểu rằng cần khép cửa sổ hay kéo mành xuống; Minh Tiên Tuyết khẽ gật đầu, Hồ Tử Thất lập tức biết nên rời đi hay tiếp tục ở lại bên cạnh.

Quả thật, là hồ yêu thì thấu hiểu lòng người.

Dù là nói chuyện về thơ văn hay bàn luận việc tu hành, Hồ Tử Thất và Minh Tiên Tuyết đều có thể trò chuyện rất nhiều.

Ở điểm này, Sách Quý lại càng không thể so bì.

Minh Tiên Tuyết và Hồ Tử Thất thoạt nhìn rất hợp ý đến nỗi Sách Quý cũng phải ghen tị.

Mỗi khi hai người trò chuyện, dường như không bao giờ hết chuyện để nói; nếu không nói chỉ cần một ánh mắt trao đổi là đã hiểu nhau mà chẳng cần lời giải thích.

Khi Minh Tiên Tuyết muốn có không gian riêng, Hồ Tử Thất tự giác rời khỏi thư phòng.

Ngược lại, khi Hồ Tử Thất cảm thấy lười biếng, không muốn hầu hạ Minh Tiên Tuyết cũng chỉ mỉm cười bảo: "Ta không cần hầu hạ đâu, ngươi cứ nghỉ ngơi đi."

Hồ Tử Thất cũng không khách sáo, liền thả mình nằm lên giường mà ngủ gà ngủ gật.

Mối quan hệ của họ trông có vẻ thân mật như thế nhưng thực chất lại như có một khoảng cách xa xôi tựa ngân hà.

Hồ Tử Thất nằm trên giường, thường chỉ giả vờ chợp mắt.

Minh Tiên Tuyết trước mặt Hồ Tử Thất cũng luôn giữ nụ cười mỉm, bình thản.

Hai người, tuy trông rất ăn ý nhưng thực chất đều duy trì một mối quan hệ dối trá đầy tinh tế, ngày ngày trò chuyện, bàn luận nhưng trong lòng mỗi người đều mang những toan tính riêng.

Chớp mắt, mùa thu đã đến.

Trong chùa, giữa những mái ngói đen và tường trắng, những cây cổ thụ cứng cáp vươn cao, đón từng cơn gió nhẹ lướt qua. Lá phong đỏ như lửa, vàng như nắng bay rơi lả tả khắp trời phủ kín cả đình viện.

Sách Quý từ ngoài viện trở về, vừa bước vào liền thấy lá khô rơi đầy đất, liền hỏi Hồ Tử Thất: “Trước khi ra ngoài ta đã bảo ngươi quét đống lá này đi, ngươi vẫn chưa quét sao?

Sách Quý vốn cho rằng việc này rất nhẹ nhàng, không ngờ Hồ Tử Thất, kẻ lười biếng, vẫn chẳng chịu làm. Hắn không khỏi bực bội chất vấn nhưng khi ánh mắt chạm vào gương mặt của Hồ Tử Thất cơn giận đã tiêu quá nửa.

Hồ Tử Thất liền cười, nói: “Công tử nói, hôm nay ngẫu nhiên đọc được một câu thơ, đại khái là "cửa sổ trông lá rụng, mành ngoài thấy đom đóm bay". Công tử bảo ta giữ lại lá rụng để tối nay ngắm đom đóm.”

Sách Quý lại nói: “Đã vào mùa thu rồi làm gì còn đom đóm?”

Hồ Tử Thất cười đáp: “Công tử có ý như vậy, ta còn dám cãi lại sao?”

Dứt lời, Hồ Tử Thất quay lại thư phòng, kéo mành lên liền thấy Minh Tiên Tuyết đang chép kinh.

Minh Tiên Tuyết nổi tiếng khắp nơi với nét chữ mỹ miều. Hiện nay, nhiều kinh văn trong hoàng cung cũng là do chính tay hắn viết.

Không ít người ở Kinh thành đã đến chùa Tướng Quốc, mong cầu được một bản kinh văn do Minh Tiên Tuyết viết tay để đem về cung phụng cầu phúc.

Hồ Tử Thất nhanh chân chạy đến bên án thư, cầm lấy thỏi mực để mài.

Minh Tiên Tuyết khẽ mỉm cười, nói: “Khi nào ta nói thích ngắm đom đóm? Ngươi lười biếng, còn lấy ta ra làm cớ sao? Đây là nơi thanh tịnh của Phật môn không thể tùy tiện nói dối như vậy được.”

“Ta nào dám tùy tiện nói dối?” Hồ Tử Thất cũng cười, đáp: “Công tử quả thật đã nói mà.”

“Khi nào?” Minh Tiên Tuyết hỏi, “Ta sao lại không nhớ?”

" Sông cạn chẳng chất cao, trăng rằm không ngừng tỏa sáng. Lá rụng qua cửa sổ, ngoài rèm đom đóm bay. Công tử lần đầu đọc câu thơ này, còn hỏi tiên sinh rằng: "Tại sao ta chưa từng thấy đom đóm?" Tiên sinh trả lời: ‘Trong vương phủ không thể thấy được.’ Công tử lần đầu ngắm đom đóm chính là ở sau núi chùa Tướng Quốc này mà.”

Minh Tiên Tuyết nghe vậy, tròng mắt khẽ co lại — đây là lần đầu tiên Hồ Tử Thất thấy bộ dạng Minh Tiên Tuyết thực sự kinh ngạc.

Trước đây, trong bao lần gặp gỡ, dù Hồ Tử Thất có đột ngột xuất hiện hay tình cờ gặp, Minh Tiên Tuyết vẫn luôn giữ vẻ mặt bình thản, không mảy may dao động. Nếu có chút khác lạ cũng chỉ thoáng qua, không đủ để gọi là kinh ngạc.

Nhưng lúc này, biểu cảm của Minh Tiên Tuyết cuối cùng đã lộ rõ sự sửng sốt thực sự. Dường như, lớp cảm xúc sâu kín, thường bị che đậy trong ánh mắt bình tĩnh của hắn đã bị lời nói của Hồ Tử Thất khuấy động, trồi lên mặt nước.

Hồ Tử Thất nhướng mày nhìn Minh Tiên Tuyết.

Y nhận ra rằng mình thực sự thích thấy Minh Tiên Tuyết trong trạng thái này.

Sự lạnh nhạt thường ngày của Minh Tiên Tuyết bị phá vỡ, hé lộ một vết rạn nhỏ trên gương mặt hoàn mỹ. Như dòng nước ngầm chảy dưới lớp băng tuyết, tạo ra một vẻ đẹp khó diễn tả, khiến Hồ Tử Thất càng thêm thích thú với con người luôn giữ vẻ bình tĩnh này.

Nhưng, vết nứt ấy nhanh chóng được che đậy lại.

Minh Tiên Tuyết khẽ mỉm cười, gương mặt lại khôi phục cảm xúc như trước: “Ngươi đã quen biết ta từ trước?”

“Công tử quả là người cao quý nên dễ quên,” Hồ Tử Thất vừa nghiền mực vừa cười, nói: “Ta đã nói ta đến đây là để báo ân. Nếu không có duyên gặp gỡ sao ta đến báo ân được?”

Minh Tiên Tuyết thoáng sững sờ: Hắn chưa từng tin vào lời nói báo ân của Hồ Tử Thất.

Hắn luôn cảm thấy Hồ Tử Thất bụng dạ khó lường, có mưu đồ riêng. Hắn cho rằng y tiếp cận mình không phải vì ân nghĩa, mà vì một mục đích khác, có lẽ là vì mê đắm dung mạo của hắn.

Vì thế, những lời Hồ Tử Thất nói về chuyện báo ân, Minh Tiên Tuyết chưa từng tin một chữ.

Hồ Tử Thất cũng biết điều đó nhưng y chẳng buồn giải thích gì thêm. Y chỉ ở lại bên cạnh Minh Tiên Tuyết, đôi khi mài mực, dâng trà, tán gẫu và thỉnh thoảng lại ngủ gà ngủ gật. Cử chỉ của Hồ Tử Thất thoải mái đến mức chẳng giống người đến để báo ân, lại càng không giống một yêu quái đáng sợ muốn làm hại. Ngược lại, y như một chú mèo lười đang bám vào hắn để trêu đùa vậy.

Minh Tiên Tuyết luôn giữ bình tĩnh trước mọi biến cố, bề ngoài hòa nhã khách sáo nhưng bên trong vẫn âm thầm quan sát Hồ Tử Thất, chờ đợi khoảnh khắc y lộ ra bộ mặt thật.

Minh Tiên Tuyết tin chắc rằng, sớm muộn gì Hồ Tử Thất cũng sẽ bộc lộ bản chất của mình.

Hắn đã quen với việc những người đột ngột xuất hiện xung quanh mình đều mang theo ý đồ xấu xa.

Nhưng ngay lúc này, trong lòng Minh Tiên Tuyết có chút dao động — chỉ là chút ít, như cơn gió nhẹ khẽ làm lay động tấm rèm. Tấm rèm rung rinh một chút nhưng vẫn phẳng phiu không để lại nếp gấp nào.

Minh Tiên Tuyết vẫn giữ vẻ thản nhiên, hỏi: "Ngươi nói, ân tình của ta là cứu ngươi khi ngươi run rẩy bên đường? Chuyện đó có vẻ cũng mới xảy ra gần đây thôi.”

Hồ Tử Thất khẽ cười: “Công tử từng nói, làm sao có chuyện một con hồ yêu lại lên cơn động kinh? Nghe đã thấy không hợp lý rồi. Công tử Tuyết chẳng lẽ thật sự tin?”

Minh Tiên Tuyết dĩ nhiên không tin nhưng hắn không trả lời, chỉ mỉm cười nói: “Ngươi đã nói thế, chắc chắn ngươi có lý do của mình.”

“Công tử Tuyết quả thật đã cứu ta và ta cũng thật sự đến đây để báo ân,” Hồ Tử Thất đặt nghiên mực xuống, ánh mắt nhìn thẳng Minh Tiên Tuyết, “Ta biết công tử không tin nhưng ta sẽ chứng minh điều đó.”

Đôi mắt của Hồ Tử Thất như chứa đựng mọi sắc màu rực rỡ của mùa thu, sáng rỡ đến mức làm người ta choáng ngợp.

Đáng tiếc thay, lời nói của Hồ Tử Thất lần này vẫn là dối trá.

Từ khi gặp Minh Tiên Tuyết đến nay, mười câu nói của y thì chín câu là giả dối, câu còn lại thì che đậy sự thật.

Hồ Tử Thất chưa bao giờ thật lòng với Minh Tiên Tuyết, chỉ toàn lừa gạt.

Những lời nói dối của Hồ Tử Thất trước mặt Minh Tiên Tuyết đều rất rõ ràng, gần như một loại âm mưu công khai.

Minh Tiên Tuyết nhiều lần có thể nhìn thấu sự thật, hắn biết khi nào Hồ Tử Thất đang nói dối.

Nhưng lần này lại khác, Minh Tiên Tuyết không thể nhìn rõ được.

Người luôn tỏ ra hài hước, bỗng nhiên lại thể hiện một sự kiên định điều này làm người ta không khỏi xúc động.

Nếu ngay từ đầu Hồ Tử Thất đã xuất hiện với vẻ trung thành, kiên định thì Minh Tiên Tuyết chỉ càng thêm nghi ngờ. Nhưng vì y đã chọn cách chơi đùa, tỏ ra nhẹ nhàng, vui vẻ với đời ngay từ khi gặp gỡ, nên sự thay đổi đột ngột, nghiêm túc này giống như một mũi tên bất ngờ bắn vào Minh Tiên Tuyết, khi mà hắn chưa kịp giơ lên lá chắn bảo vệ.

Tuy vậy, Minh Tiên Tuyết chỉ cần khẽ giơ tay, nhẹ nhàng đón lấy mũi tên ấy như cách người ta cầm một bông hoa.

Vẻ mặt của Minh Tiên Tuyết vẫn giữ nguyên nụ cười: “Tiểu Thất, ngươi không cần phải chứng minh gì cả.”

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng, ôn hòa, giống hệt mọi khi, như thể chẳng có gì thay đổi.

Nhưng Hồ Tử Thất hiểu, Minh Tiên Tuyết trong lòng đã dao động, dù rất nhỏ — nhỏ đến mức chỉ như một giọt nước rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng. Dù gợn sóng nhanh chóng tan biến nhưng mặt nước vẫn đã bị khuấy động.

Bề ngoài, Minh Tiên Tuyết vẫn bình thản nhưng Hồ Tử Thất với bản năng của loài thú, cảm nhận được thái độ của Minh Tiên Tuyết đối với mình đã thay đổi.

Chính xác hơn, vào khoảnh khắc này, Minh Tiên Tuyết bắt đầu có chút hứng thú với Hồ Tử Thất.

Tất nhiên, hứng thú ấy vẫn còn xa chưa đến mức hắn sẽ muốn cùng Hồ Tử Thất trở nên gần gũi hơn.

Nhưng chỉ riêng sự thay đổi này đã đủ khiến Hồ Tử Thất rất vui mừng, thậm chí là hưng phấn.

Hồ Tử Thất thường ngày lười biếng, đến mức những con hồ ly khác đều trêu đùa rằng y không giống hồ ly mà giống heo hoặc dê.

Hồ Tử Thất không hiểu tại sao mình lại bị so sánh như vậy, sao lại không giống hồ ly?

Giờ đây, Hồ Tử Thất đã hiểu ra.

Trước đây, y chưa bao giờ có khát vọng săn mồi.

Nhưng tại nơi này, lần đầu tiên y thức tỉnh bản năng của loài hồ ly: y muốn dùng mưu kế để chiếm được trái tim của một con người.

Giữa đôi mày của Minh Tiên Tuyết hiện lên một biểu cảm khó nắm bắt, khiến trong lòng Hồ Tử Thất dâng lên một sự hưng phấn mà xưa nay y chưa từng trải qua.

Trong khoảnh khắc ấy, Hồ Tử Thất chợt hiểu ra vì sao Cửu Vĩ lại nói y không hề biết nhưng nhất định phải hiểu thế nào là "hồng trần".

Giờ đây, Hồ Tử Bảy đã biết.

Minh Tiên Tuyết chính là hồng trần của y.

-------------DFY--------------