Chương 6

Chương 6



Nam Thành lúc này đang ở thời kỳ đầu xuân, mùa đông khắc nghiệt cuối cùng cũng thành quá khứ, mùa xuân đang vươn những mũi chân nhút nhát của mình đã có hình dạng ban đầu ấm áp.

Cửa sổ nhà ăn được thiết kế đặc biệt là một cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn với góc nhìn rộng lớn.

Khi thực khách ngước mắt lên có thể nhìn thấy khu vườn nhỏ được chăm sóc cẩn thận hướng ra cửa sổ, quanh năm tràn đầy sức sống, cảm nhận được những tia nắng ấm áp xuyên qua một cách vô tư.

Lâm Tinh Tân tắm trong ánh sáng ấm áp, mái tóc đen xoăn dài được cô cột lên, lộ ra khuôn mặt tinh xảo sáng ngời, làn da trắng như sứ phiếm hồng mê người, xinh đẹp đến mức khiến người ta không nỡ rời mắt.

Cảnh tượng này khiến trái tim của Giang Tư Niên đập thình thịch không thôi.

Giang Tư Niên đột nhiên không vội xuống lầu.

Anh dựa vào lan can cầu thang, đôi mắt tập trung háo hức nhìn vợ mình.

Cảnh tượng như vậy cho dù nhìn cả đời, anh cũng không cảm thấy chán.

Nhưng trong lòng Giang Tư Niên rất rõ ràng, Lâm Tinh Tân ở trước mặt anh tựa như một con mèo con có lòng phòng bị rất mạnh, cô cố chấp canh giữ trong lĩnh vực của mình, không muốn đi ra, cũng không cho phép anh tới gần.

Chỉ cần anh tới gần cô một chút, cô sẽ không chút do dự chạy trốn, cho nên mấy năm nay Giang Tư Niên vẫn không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể kiềm chế tất cả tình cảm của mình, từ từ tính toán.

Không giống như tối qua.

Có lẽ đè nén quá lâu, hoặc có lẽ vì bị rượu làm tê liệt cảnh giác, tối qua Lâm Tinh Tân giống như đã biến thành một người khác.

Mặc dù đã lên xe, nhưng Giang Tư Niên cũng không nỡ buông Lâm Tinh Tân ra.

Anh biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ cô, cũng biết cô buồn.

Dung Thần đoán không sai, anh chính là cố ý chạy tới tìm cô.

Chỉ là Giang Tư Niên chưa bao giờ hy vọng xa vời, Lâm Tinh Tân sẽ lựa chọn cùng anh về nhà.

Người lái xe rất có mắt kéo vách ngăn bên trong xe lên, để cho hai người ngồi ở hàng ghế sau một khoảng không gian riêng tư và an toàn.

Gương mặt ửng hồng của Lâm Tinh Tân dán sát vào l*иg ngực của Giang Tư Niên, giống như một con mèo con đang ở trong lòng chủ nhân đòi ấm áp.

Thở ra hơi thở nóng nho nhỏ, mang theo mùi rượu xen lẫn với hơi thở ngọt ngào ấm áp từ trên người cô, một chút cũng không khó ngửi, ngược lại còn dụ dỗ nổi khao khát ẩn giấu bên trong.

Giang Tư Niên bình tĩnh nhìn cô thật lâu, trong ánh mắt không chút che dấu nóng rực.

Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ vươn tay, vuốt đi sợi tóc rơi vào cánh mũi của Lâm Tinh Tân khiến cô khó ngủ đẩy ra, thật cẩn thận vén ra sau tai cô.

Tình yêu khơi dậy mong muốn nóng bỏng đã được ẩn giấu trong trái tim anh một thời gian dài, nhưng tình yêu cũng cho phép anh học cách kiềm chế.

Không còn quấy nhiễu, đôi lông mày xinh đẹp của Lâm Tinh Tân giãn ra, nghiêng đầu giấu mình càng sâu hơn.

Vào một đêm đen tối và ảm đạm, bầu trời dường như đắm mình trong mực.

Trong khe hở tầng mây mưa phùn trôi qua, thỉnh thoảng lộ ra một chút ánh sáng, chỉ một chút rồi biến mất.

Thời tiết không tính là tốt, nhưng Giang Tư Niên ôm Lâm Tinh Tân, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy vui mừng.

Tối nay, Lâm Tinh Tân cho anh lộ ra chút ỷ lại, cũng đủ chống đỡ anh trong đoạn tình cảm không được đáp lại này đi về phía trước một thời gian dài.

Nhưng trước khi trở về biệt thự Đường Giang, mưa càng lúc càng nặng hạt.

Một tiếng sấm mùa xuân bất ngờ xé toạc bầu trời, khiến màn đêm càng thêm đen kịt.

Đồng thời cũng đánh thức Lâm Tinh Tân trong lòng Giang Tư Niên.

Giang Tư Niên trong lòng chợt cảm thấy bất an, anh biết Lâm Tinh Tân chán ghét những ngày mưa, nhất là vào những ngày như hôm nay.

Ngay khi anh muốn thay cô che lỗ tai, Lâm Tinh Tân mở mắt ra.

"Tân Tân?"

Giang Tư Niên nhẹ nhàng gọi cô, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.

Ánh mắt mờ mịt sương mù trống rỗng vô hồn, ánh mắt không có tiêu cự nhìn vách ngăn trước mặt.

Nhưng dần dần, đôi mắt ửng đỏ kia chứa đầy nước mắt.

Lâm Tinh Tân không thích khóc, cũng rất ít khi khóc.

Những giọt nước mắt này đã được cô giấu ở nơi không thấy mặt trời, không để cho người ta nhìn thấy nửa phần nước mắt, nhưng giờ phút này, lại giống như hồng thủy vỡ đê không còn nằm trong sự khống chế của cô nữa.

Mặc dù đang say, nhưng Lâm Tinh Tân cũng không muốn người ta nhìn thấy sự yếu đuối của mình, cô dùng bàn tay che má, cố gắng đè nén sự yếu đuối và nhút nhát của mình.

Tuy nhiên, không có kết quả.

Nước mắt không ngừng tuôn ra từ kẽ ngón tay của Lâm Tinh Tân, thấp giọng nức nở dần dần chuyển thành tiếng khóc không ngừng, cô cảm thấy mình sắp chết đuối trong nỗi đau vô tận này.

"Tân Tân." Trong đau đớn, cô nghe thấy ai đó gọi cô.

Thanh âm rất nhẹ, trong giọng nói ôn nhu mang theo thương tiếc rõ ràng.

"Tân Tân ngoan, đừng khóc."

Người đàn ông cố gắng an ủi cô, dần dần siết chặt cánh tay đang ôm cô, anh ôm cô vào lòng, vuốt ve tấm lưng run rẩy vì khóc của cô.

Thấy cô không ngừng khóc, đối phương có lẻ cũng ý thức được chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của Lâm Tinh Tân.

"Muốn khóc thì khóc đi." Anh thở dài, giọng nói vẫn nhẹ nhàng như trước như sợ mình sẽ dọa cô: "Khóc ra sẽ thoải mái."

"Sau này có tôi, tôi sẽ chăm sóc tốt cho em."

"Chúng ta uống chút nước rồi khóc được không?"

"Ngoan, em khóc làm tim tôi rất đau."

……

Rất ồn ào nhưng cũng khiến cô cảm thấy thoải mái.

Vòng tay của Giang Tư Niên trở thành nơi trú ẩn của cô.

Về sau, Lâm Tinh Tân không khóc, tựa vào ngực Giang Tư Niên nói rất nhiều.

Nói rằng cô ghét những ngày mưa nhất, ghét nhất mùa xuân…

Lời say không có logic, thậm chí lời nói không nhất quán, nhưng Giang Tư Niên nghiêm túc đáp lại từng câu nói của cô.

Ngay cả khi say rượu, anh cũng không thấy chán.

Gió nghỉ mưa ngừng, đêm tối trở về yên tĩnh.

Lâm Tinh Tân mệt đến ngủ thϊếp đi.

Một nụ hôn trân quý rơi trên trán Lâm Tinh Tân, tựa như cánh bướm nhẹ nhàng lướt qua.

Nhìn như không dấu vết, nhưng trên thực tế khắp nơi đều là gợn sóng.