Chương 50

Chương 50

Nhìn bóng dáng cao lớn trước mắt kia, Diệp Vũ Kỳ theo bản năng chớp chớp mắt, cô ấy hoài nghi là bởi vì mình quá muốn đi tìm Giang Tư Niên tính sổ cho nên mới xuất hiện ảo giác.

Cô ấy chọc chọc cánh tay Dung Thần: "Thần Thần, cậu có thấy bên kia có một người đang đứng không?"

Dung Thần: "…"

Cô ấy vừa định mở miệng nói chuyện, ảo giác trong mắt Diệp Vũ Kỳ đã mở miệng trước: "Diệp tiểu thư, Dung tiểu thư."

Thanh âm nhàn nhạt mang theo sự xa cách và bạc lãnh.

Giang Tư Niên đứng trước cửa nhà Lâm Tinh Tân, trên người còn mặc chiếc áo len màu đen, mắt đen sâu thẳm, môi đôi mỏng mím chặt cả người bao phủ một tầng áp lực thấp.

Không ai biết anh đến từ khi nào và anh đứng ở cửa bao lâu.

Ánh mắt của Diệp Vũ Kỳ không tốt nhìn Giang Tư Niên, ngữ khí như muốn xông lên: "Sao anh lại ở đây?"

Tuy rằng trước đó Dung Thần đã nhắc nhở cô ấy phải bình tĩnh, nhưng Diệp Vũ Kỳ từ trước đến nay luôn giúp đỡ người thân của mình, cô ấy sớm đã cho rằng Giang Tư Niên bắt nạt Lâm Tinh Tân, bây giờ lại nhìn thấy anh thái độ đương nhiên không tốt hơn nhiều.

Giang Tư Niên cũng không quan tâm đến thái độ của Diệp Vũ Kỳ đối với anh, anh đối với người thân cận với Lâm Tinh Tân luôn đặc biệt khoan dung.

Anh đi theo xe của Diệp Vũ Kỳ.

Mặc dù anh có thể theo bọn họ trở về Cẩm Viên, nhưng anh không có tư cách đi vào cánh cửa này.

Giang Tư Niên từng vô số lần muốn ấn chuông cửa, nhưng mỗi khi đầu ngón tay sắp chạm vào chuông cửa, trong đầu anh sẽ hiện ra ánh mắt chán ghét và lạnh lùng của Lâm Tinh Tân.

Anh không biết lúc này mình xuất hiện trước mặt Lâm Tinh Tân là đúng hay là sai, nhưng anh lại không muốn cứ như vậy rời đi.

Nên chỉ có thể chọn canh giữ ở cửa nhà cô.

"Tân Tân đâu?"

Diệp Vũ Kỳ và Dung Thần rời đi, Lâm Tinh Tân không có lý do gì không ra tiễn bọn họ.

"Anh còn không biết xấu hổ hỏi sao, tôi hỏi anh, anh rốt cuộc đã làm…"

Diệp Vũ Kỳ còn chưa chất vấn xong, đã bị Dung Thần túm lấy cánh tay kéo trở về.

Dung Thần không kiêu ngạo cũng không khiêm tốn nhìn Giang Tư Niên: "Giang tổng, tuy rằng tôi không biết giữa anh và Tân Tân đã xảy ra chuyện gì, nhưng với sự hiểu biết của tôi về Tân Tân, bây giờ cô ấy không muốn gặp anh."

Diệp Vũ Kỳ tức giận bổ sung một câu: "Đúng vậy, bây giờ Tân Tân cô ấy không muốn gặp anh."

Nói xong cô ấy sợ Giang Tư Niên sẽ mạnh mẽ xông vào, cô ấy trực tiếp đóng cửa phía sau lại.

Một cánh cửa đem khu vực này ngăn cách ra hai không gian.

Khiến cho khoảng cách giữa Giang Tư niên và Lâm Tinh Tân bị kéo dài vô hạn.

Giang Tư Niên nhìn hai người trước mặt, trong con ngươi thâm sâu đen kịt hiện lên một tia sáng bóng sắc bén: "Vậy hai người có thời gian nói chuyện với tôi không?"

Bọn họ ngay cả bề ngoài khách sáo cũng không muốn cùng anh duy trì, nguyên nhân chỉ có một, bọn họ nghe được hoặc phát hiện ra cái gì đó.

Về anh và Lâm Tinh Tân.

Giang Tư Niên không gặp được Lâm Tinh Tân, cũng chỉ có thể từ bạn bè của cô xuống tay trước.

"Chúng tôi không có thời gian." Diệp Vũ Kỳ không chút suy nghĩ một mực từ chối.

Nhưng Dung Thần lại gật đầu: "Có thể."

"Cậu không đi mua thức ăn sao?"

Giang Tư Niên đúng lúc mở miệng nói: "Dung tiểu thư có thể đem nguyên liệu nấu ăn viết ra, ta cho người đi chuẩn bị."

"Được, phiền Giang tổng."

Diệp Vũ Kỳ bĩu môi, kéo Dung Thần sang một bên: "Thần Thần, sao cậu lại đáp ứng Giang Tư Niên?"

Giang Tư Niên rõ ràng chính là thủ phạm khiến tâm tình của Lâm Tinh Tân sa sút, Diệp Vũ Kỳ cảm thấy mình không có cách nào bình tĩnh ở chung với anh, nhưng cô ấy cũng không muốn gây phiền phức cho Lâm Tinh Tân.

Vì vậy, giải pháp tốt nhất là tránh xa Giang Tư Niên.

"Cậu không muốn làm rõ vì sao Tân Tân lại không vui?"

"Tôi đương nhiên muốn."

"Vậy cậu cảm thấy Tân Tân sẽ nói cho chúng ta biết sao?"

Diệp Vũ Kỳ lắc đầu, biểu cảm bất đắc dĩ: "Không."

Tính tình của Lâm Tinh Tân, Diệp Vũ Kỳ biết rất rõ ràng, từ trước đến nay giấu chuyện rất giỏi.

Lần này nếu không phải trùng hợp tự cô ấy đi tìm cô, căn bản sẽ không có ai biết tâm tình của cô không khống chế được.

Giống như lần này.

Chờ cô tỉnh rượu, cô lại là Lâm Tinh Tân thanh lãnh đạm mạc kia.

Những người hoặc những điều làm cho cô uể oải sẽ bị cô ném vào một góc nào đó trong trái tim, sau đó thỉnh thoảng nhảy ra đâm cô một chút.

"Bây giờ một đương sự khác đã chủ động hiện thân rồi." Dung Thần nhìn thoáng qua Giang Tư Niên, giọng điệu chắc chắn: "Anh ấy là cách duy nhất để chúng ta tìm ra được chân tướng sự việc."

"Nhưng nếu Tân Tân biết chúng ta và Giang Tư Niên gặp mặt…"

"Vậy trước tiên chúng ta giấu Tân Tân."

Trong một khoảnh khắc nào đó, Dung Thần so với Diệp Vũ Kỳ càng quyết đoán hơn.

Hai người đạt được thỏa thuận quyết định cùng Giang Tư Niên nói chuyện một chút.

"Tân Tân ở nhà một mình chúng tôi không yên tâm, phiền Giang tổng dời bước xuống dưới lầu." Dung Thần giải thích: "Nhà của Vũ Kỳ ở dưới lầu."

Giang Tư Niên không lập tức tỏ thái độ: "Tân Tân làm sao vậy?"

"Tâm tình không tốt, uống bốn lon bia tự ngã xuống." Diệp Vũ Kỳ tức giận nhìn Giang Tư Niên: "Hài lòng chưa, Giang tổng?"

Nghe Diệp Vũ Kỳ nói xong, cảm giác đau đớn rất nhỏ nhưng mãnh liệt dâng lên trong lòng Giang Tư Niên, anh đem đáy mắt đau lòng thu liễm lại: "Nếu đã như vậy, vậy thì đến nhà tôi nói chuyện đi."

"Tôi biết anh đã cướp nhà tôi!"

Diệp Vũ Kỳ nhớ lại chuyện mình gặp Giang Tư Niên cách đây không lâu ở bãi đậu xe ngầm Cẩm Viên, hơn nữa hành động của anh lúc này, liên lạc một chút liền hiểu rõ.

Giang Tư Niên không nhận tội danh này, thực tế cầu thị nói: "Diệp tiểu thư, căn nhà này là tôi mua trước."

"Tôi muốn mua nó để làm hàng xóm với Tân Tân, anh mua là…"