Chương 41

Chương 41

Giang Tư Niên biết bà ấy đang suy nghĩ cái gì, anh chỉ đột nhiên không muốn sống một cuộc sống chỉ có thể bảo vệ Lâm Tinh Tân, mà không có cách nào tham gia vào cuộc sống của cô.

"Cái này cũng không khác biệt lắm." Vưu Giai hài lòng gật đầu: "Con trai tôi đều đứng đầu mọi phương diện, kết hôn với Tân Tân rất chính xác, mẹ chờ tin tốt của con."

Lúc Lâm Tinh Tân tỉnh lại, bên kia giường đã trống rỗng, cô nhìn trần nhà hoa văn phức tạp, giống như không thể xoa dịu tinh thần, cô ở một chỗ tương đối xa lạ ngủ đến bình minh.

Cô nhớ rằng cô đã có giấc mơ đó một lần nữa.

Nhưng cũng giống như lần say rượu trước đó, giấc mơ này giống như chỉ có một nửa, khi cô sắp gặp phải thời khắc thống khổ nhất đột nhiên dừng lại, không giống như quá khứ, sẽ tạo thành một cú sốc tinh thần rất lớn đối với cô.

Trực giác nói cho cô biết chắc chắn là Giang Tư Niên đã làm cái gì.

Nhưng trực giác cũng nói cho cô biết, ngàn vạn lần đừng nghiên cứu sâu, kết quả sẽ không như cô muốn.

Cánh cửa phòng ngủ được mở ra nhẹ nhàng.

"Dậy rồi à?"

Lâm Tinh Tân theo bản năng chui vào trong chăn, trong lúc bối rối, cô giống như nghe được tiếng cười khẽ của Giang Tư Niên, mang theo một chút hương vị tản mạn.

Rõ ràng người còn ở cửa, nhưng cô cảm giác lỗ tai mình nóng lên, như thể tiếng cười này dán sát vào lỗ tai cô.

"Tỉnh rồi thì dậy đi, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi." Giojng nói trầm thấp mang theo ý cười tiếp tục rơi vào tai Lâm Tinh Tân: "Tôi ở cửa chờ em."

Lúc này không cho Lâm Tinh Tân phản ứng và từ chối, cánh cửa từ bên ngoài nhẹ nhàng khép lại.

Giang Tư Niên thật sự ở cửa chờ cô.

Giờ phút này, Lâm Tinh Tân cũng không để ý đến những thứ khác, cô vội vàng từ trên giường ngồi dậy, đứng dậy chạy về phía phòng thay đồ.

Bởi vì hôm nay lên núi cầu phúc, nên Lâm Tinh Tân ăn mặc rất giản dị.



Lão thái thái ngạc nhiên nói: "Tân Tân và Tư Niên mặc trang phục tình nhân."

Lúc Giang Tư Niên đứng ở cửa, Lâm Tinh Tân chỉ nghe thấy tiếng động, không thấy người, cô không thể tưởng tượng được trong phòng thay đồ lại nhiều quần áo như vậy, vậy mà cô và Giang Tư Niên lại nhìn trúng cùng một bộ.

Hai người mặc áo len cùng kiểu dáng nhưng màu sắc khác nhau.

Lần này thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

Ánh mắt của Lâm Tinh Tân không tự chủ được nhìn Giang Tư Niên, đây là lần đầu tiên sau khi hai người kết hôn, Lâm Tinh Tân thấy anh mặc như vậy.

Nhưng, chiếc áo len màu đen giản dị trên người anh không hề kỳ lạ một chút nào, mỗi cử động của anh đều trầm tĩnh và lãnh đạm khó tả.

Lúc này Giang Tư Niên không giống một thương nhân, ngược lại giống như một học giả.

Anh thật sự là một người thợ đan quần áo bẩm sinh.

Lâm Tinh Tân âm thầm nghĩ.

Vưu Giai trêu ghẹo nói: "Cái này con cũng không hiểu, đây chắc là trò chơi nhỏ vui vẻ giữa hai đứa nhỏ."

Ánh mắt vui mừng của lão thái thái đảo quanh giữa hai người: "Ừm, Tân Tân và Tư Niên mặc như vậy, đi ra ngoài người khác vừa nhìn vào lập tức biết là vợ chồng, rất tốt, rất tốt."

Lâm Tinh Tân không biết chính là, phòng thay đồ của nhà họ Giang giống như biệt thự Đường Giang, quần áo bên trong đều do Giang Tư Niên dựa theo sở thích của cô mà lựa chọn.

Bộ quần áo đang mặc trên người Giang Tư Niên không phải do anh tùy ý chọn, anh đã nghiêm túc tự hỏi xác suất Lâm Tinh Tân chọn bộ quần áo này cao bao nhiêu.

May mắn thay, anh đã giành chiến thắng trong ván cờ của mình.

Lần này bọn họ sẽ đến chùa Đình Sơn.

Lão thái thái và chụ trì trong chùa đã quen biết lâu năm, cách một đoạn thời gian sẽ lên núi ở vài ngày.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Xe của nhà họ Giang chỉ có thể đậu ở bãi đậu xe ngoài trời ở lưng chừng núi, con đường còn lại phải tự mình đi lên.

Trước khi xuống xe, Giang Tư Niên đưa mũ và khẩu trang cho Lâm Tinh Tân, "Đeo đi, tuy hôm nay không phải cuối tuần, nhưng người đi chùa nhất định sẽ không ít."

Kỳ thật mấy thứ này Lâm Tinh Tân tự mình đều mang theo, cô đặt ở trong túi nhỏ mang theo bên người.

Cô là một nữ diễn viên, tự bảo vệ mình giống như được khắc vào DNA của cô, không bao giờ quên.

Nhưng cô không nghĩ tới chính là, Giang Tư Niên cũng giúp cô chuẩn bị.

Mũ và khẩu trang và áo bảo hộ cùng dòng, sau khi đội lên, chúng sẽ không quá lạc lõng trong đám đông.

Lão thái thái nhìn Lâm Tinh Tân đeo khẩu trang, bà đã muộn màng nhận ra tính chất đặc thù nghề nghiệp của cháu dâu mình.

"Tân Tân, con đi lên như vậy không sao chứ?" Lão thái thái có chút hối hận: "Nếu bị người khác nhận ra có gây phiền phức cho con không?"

"Không sao đâu, bà nội, con đeo khẩu trang rồi." Lâm Tinh Tân đi lên cầm tay lão thái thái, an ủi nói: "Hơn nữa, con cũng chưa hot tới như vậy."

Dù sao Lâm Tinh Tân cũng không phải là ngôi sao nổi tiếng, không có nhiều người nhìn chằm chằm cô như vậy.

Giọng của Giang Tư Niên trầm ổn mạnh mẽ: "Ừ, không cần lo lắng, tôi sẽ không để em rơi vào phiền phức."

Lâm Tinh Tân cách khẩu trang nhìn anh, không thể không thừa nhận, những lời nói này của Giang Tư Niên đã cho cô cảm giác an toàn cực lớn.

Thật giống như chỉ cần có anh ở đây, cô có thể cái gì cũng không cần lo lắng.