Chương 39

Chương 39

Hai người họ đứng và ngồi cùng nhau.

Giang Tư Niên đứng cũng không thẳng, mang theo sự lười biếng và thư giãn không có ở trước mặt người ngoài.

Những giọt nước nhỏ chưa bị lau khô quấy nhiễu tầm mắt anh, Giang Tư Niên chỉ dùng khăn tắm tùy ý lau tóc phía sau vài cái.

Không thể phủ nhận, Giang Tư Niên lớn lên rất đẹp.

Da tốt, xương cũng tốt hơn.

Cho dù Lâm Tinh Tân đã quen với nam minh tinh da tốt trong giới, nhưng lúc nhìn thấy Giang Tư Niên, cô vẫn bị anh hấp dẫn đến ngẩn ngơ.

Trong ánh mắt của Giang Tư Niên tràn đầy mê đắm, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.

Vẻ mặt kia thật giống như… bất luận là điều gì, đối với anh Lâm Tinh Tân làm cái gì cũng được.

"Anh..." Lâm Tinh Tân kinh ngạc nhìn anh, đôi môi đỏ mọng khẽ động dường như cô muốn nói cái gì đó.

Thanh âm của cô quá nhẹ, Giang Tư Niên không nghe rõ, vì vậy anh ném khăn tắm lên lưng ghế sải bước đi về phía Lâm Tinh Tân.

Trong chớp mắt, Giang Tư Niên đã đến trước mặt cô.

Có một lực uy hϊếp không lời đập vào mặt cô.

"Tân Tân, em muốn nói cái gì?"

Giang Tư Niên chậm rãi cúi người xuống, giống như chuẩn bị nghiêng tai lắng nghe.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Gần đến nỗi quanh người Lâm Tinh Tân bị khí tức của Giang Tư Niên hung hăng xâm chiếm, giương nanh múa vuốt biểu hiện ra cảm giác tồn tại.

Rõ ràng không uống rượu, nhưng sao bây giờ cô có một cảm giác vô lý đến tận cùng.

Anh sẽ hôn cô.

Đôi mắt đen sâu thẳm của Giang Tư Niên nhìn chằm chằm cô, nắm bắt được tất cả sự chú ý của cô.

Đầu óc của Lâm Tinh Tân càng ngày càng hỗn loạn, thậm chí cô không nhớ ra được, trước đây khi ở chung với cô Giang Tư Niên có bộ dáng như thế này sao?

Vẫn là đêm nay Giang Tư Niên đặc biệt khác thường.

Bên ngoài mọi người đánh giá Giang Tư Niên thế nào, Lâm Tinh Tân cũng không rõ lắm.

Cô chỉ biết Giang Tư Niên ở trước mặt cô vẫn luôn ôn nhuận lễ độ, tiến lùi có độ, chưa bao giờ khiến cô cảm thấy áp lực.

Nhưng bây giờ…

Giang Tư Niên đang đứng trước mặt cô, hơi cúi người về phía cô khiến Lâm Tinh Tân cảm thấy đặc biệt xa lạ.

Nhưng mặc dù vậy, đáy lòng cô vẫn có một giọng nói không ngừng nói cho cô biết, mặc kệ là thế nào, Giang Tư Niên nhất định sẽ không làm tổn thương cô.

Giang Tư Niên vẫn đang nhìn cô, giống như không đợi đến khi cô trả lời thì tuyệt đối không bỏ qua.

Rõ ràng không ở cạnh nhau, nhưng Giang Tư Niên cũng không có hành động quá đáng nào khác, giống như bất luận từ phương diện nào mà nói, hành vi của anh đều không thể chối cãi.

Nhưng Lâm Tinh Tân cảm thấy hô hấp của mình khó khăn, giống như là có cái gì đó nặng nề đâm vào lòng cô.

Khiến cô sợ hãi, khiến cô luống cuống tay chân.

Rồi lại để cho cô…

Muốn đắm mình trong đó.

"Dong dong dong."

Tiếng gõ cửa không đúng lúc đã phá vỡ sự kiều diễm của căn phòng này.

Mọi thứ trở lại bình thường.

Lâm Tinh Tân như mới tỉnh mộng đẩy Giang Tư Niên ra, hoảng hốt chạy vào phòng tắm.

Giang Tư Niên theo lực đạo của cô lui về sau hai bước, để con đà điểu nhỏ chạy về phòng tắm với vẻ mặt cưng chiều.

Tối nay anh có hơi sốt ruột không?

Giang Tư Niên rũ mí mắt xuống, im lặng một lúc, khi anh ngước mắt lên đã khôi phục lại vẻ điềm tĩnh lãnh đạm thường ngày.

Có phản ứng là tốt rồi, Giang Tư Niên nhìn hướng Lâm Tinh Tân chạy trốn, anh sợ nhất là Tinh Tân không có phản ứng.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

Vưu Giai đến để đưa sữa nóng cho hai đứa trẻ.

Bà ấy ngẩn người trong giây lát khi thấy đứa con trai của mình luôn luôn kín đáo và tỉ tỉ, với mái tóc đen ướt, bộ đồ ngủ không cài núc, đáy mắt đỏ hoe vẫn còn chưa tan trông rất hoang dại.

"Con đây là…" Vưu Giai dừng lại, biểu cảm có chút khó nói hết: "Dùng sắc dụ Tân Tân sao?"

Giang Tư Niên: "…"

Vưu Giai không nghĩ tới ban ngày bà ấy còn chưa thông suốt con trai mình, ban đêm lại có thể ra sức như vậy.

Bà ấy cẩn thận hỏi anh: "Mẹ có vô tình đến đây không?"

Giang Tư Niên nói: "Không có."

Vưu Giai nhạy bén nhận thấy giọng điệu trầm thấp của anh có thêm vài phần cứng rắn.

"Vậy mẹ đi! Con cứ tiếp tục đi." Vưu Giai bưng sữa chuẩn bị xoay người rời đi.

"Tân Tân đang tắm." Giang Tư Niên gọi Vưu Giai, nhận lấy sữa từ trong tay bà ấy, sau đó hỏi thương hiệu sữa.

"Yên tâm, chính là thương hiệu mà Tân Tân thường uống, lúc trước con đã nói với mẹ, mẹ đều nhớ kỹ."

"Cám ơn mẹ, thời gian không còn sớm, mẹ nghỉ ngơi sớm đi, chúc ngủ ngon."

"Chúc ngủ ngon."

Giang Tư Niên vừa định đóng cửa, nhìn thấy Vưu Giai nắm chặt nắm đấm với anh, dùng khẩu hình nói: "Cố lên, con trai."

"Ừm." Giang Tư Niên cười gật đầu.



Trong phòng tắm vẫn ẩm ướt vẫn còn lưu lại nhàn nhạt mùi hương gỗ càng ngày càng quen thuộc với cô.

Giống như mặt trời buổi chiều đầu mùa xuân, thoải mái nhưng không thiêu đốt mọi người, mang lại cho mọi người sự ấm áp vô tận.

Lâm Tinh Tân đứng trước gương, nhìn gương mặt đỏ ửng của mình, đuôi mắt đỏ bừng, trong lòng không khống chế được run lên. Cô vội vàng rửa mặt bằng nước lạnh cố gắng dập tắt cảm giác xa lạ này.

Cô đương nhiên có cảm giác nếu đối phương là Giang Tư Niên, hình như cũng không phải không thể.

Lâm Tinh Tân cảm thấy mình điên rồi.

Nhưng đây cũng không phải là lần đầu tiên cô và Giang Tư Niên ở chung, vì sao lúc này cô lại kỳ lạ như vậy?

Tay Lâm Tinh Tân đặt ở trên ngực trái tim.

Cô có thể cảm nhận được trái tim mình đang bồn chồn bất an, cảm xúc xa lạ nào đó giống như bất cứ khi nào cũng sẽ phá tan xiềng xích lao ra.