Chương 37

Chương 37

"Không phải anh sao?"

Bốn chữ đơn giản này lại khiến cho hô hấp của Lâm Tinh Tân hơi chậm lại.

Cô hậu tri hậu giác phát hiện khoảng cách giữa mình và Giang Tư Niên đã vượt qua khoảng cách an toàn trong lòng cô.

Lâm Tinh Tân lùi về sau một bước, biên độ động tác quá lớn khiến cô có vẻ chật vật.

Sự đề phòng rõ ràng trong ánh mắt cô rơi vào trong mắt Giang Tư Niên, Giang Tư Niên chỉ có thể kiềm chế tất cả sự không cam lòng và cấp bách của mình, một lần nữa trở về là Giang Tư Niên có thể khiến Lâm Tinh Tân buông bỏ đề phòng kiềm chế nhẫn nhịn.

Cái gọi là nhẹ nhàng, ôn nhuận, tự kiềm chế, tất cả đó chỉ là sự ngụy trang mà anh muốn dụ dỗ Lâm Tinh Tân tới gần mà thôi.

Có đôi khi Giang Tư Niên cảm thấy mình không khỏi may mắn, may mắn vì Lâm Tinh Tân không biết khi anh đối mặt với cô là anh đang suy nghĩ cái gì.

Nếu không cô chắc chắn sẽ sợ.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?"

Giang Tư Niên cũng thích hợp lui về sau một bước, khoảng cách giữa hai người dần dần mở rộng.

Cái cảm giác khiến Lâm Tinh Tân cảm thấy ngột ngạt dần dần biến mất.

Giang Tư Niên trước mắt dáng người cao lớn, hàng lông mày ôn nhuận nhu hòa, thậm chí bởi vì Lâm Tinh Tân phản ứng quá độ nên trong ánh mắt cô cũng lộ ra sự lo lắng và bối rối.

Giang Tư Niên vừa rồi có khí chất mạnh mẽ, thái độ mập mờ không rõ kia dường như chỉ là ảo giác của cô.

"Có phải anh vừa gọi tôi là… phu nhân?"

Hai chữ cuối cùng dương như cô có chút khó mở miệng, thanh âm thấp đến mức gần như không nghe rõ.

Giang Tư Niên cười cười: "Trong mắt mẹ tôi, em đúng là bà Giang."

"Nhưng…"

Lâm Tinh Tân ngừng nói, cô cảm thấy lúc này hình như mình nói cái gì cũng không đúng.

Giang Tư Niên hình như đang đánh tráo khái niệm, người cô nói là anh, nhưng anh lại kéo lên người Vưu Giai.

Thế nhưng, biểu cảm trên mặt Giang Tư Niên thật sự không nhìn ra một tia sơ hở nào, giống như anh thật sự đứng ở góc độ của mẹ anh trả lời câu hỏi này.

So với sự điềm tĩnh tự nhiên của Giang Tư Niên ngược lại Lâm Tinh Tân đã làm ầm ĩ hơn.

Nếu như tất cả đều do Giang Tư Niên ngụy trang ra, vậy Lâm Tinh Tân cảm thấy anh mới là "ảnh đế" xứng đáng.

Chắc là cô đã suy nghĩ nhiều.

Nghĩ đến đây, sự hoài nghi của Lâm Tinh Tân đối với Giang Tư Niên giảm bớt đi không ít.

"Cái vòng tay này quá giá trị, tôi không thể nhận."

Thấy Lâm Tinh Tân đang muốn tháo vòng tay, Giang Tư Niên lập tức ngăn cản nói: "Đây là mẹ tặng cho em, bây giờ em tháo ra bà ấy nhìn thấy sẽ rất đau lòng."

Sau đó anh không vội vàng bổ sung một câu: "Nếu em thật sự không thích, em có thể đợi đến khi rời khỏi đây rồi mới tháo."

Đôi mắt của anh chân thành như thể anh thực sự không muốn khiến cho mẹ mình buồn.

Không hiểu vì lý do gì, trong lòng Lâm Tinh dâng lên cảm giác áy náy, cô nhìn chiếc vòng tay trong suốt tinh tế trên cổ tay mình, lẩm bẩm: "…Tôi không thích nó."

"Vậy thì đeo nó đi." Giống như anh đoán được Lâm Tinh Tân đang suy nghĩ cái gì: "Yên tâm, không phải tổ truyền. Một thời gian trước đây bà ấy và bạn của mình đi du lịch nước ngoài, mua nó trong cuộc đấu giá."

Giang Tư Niên nghiêng người dựa vào cửa sổ, thân hình nửa sáng nửa tối: "Tinh Tân, em không cần có bất kỳ áp lực tâm lý nào, được chứ?"

"… Được rồi."

Lâm Tinh Tân cuối cùng cũng bại trận.



Ăn cơm trưa xong, Lâm Tinh Tân cùng bà nội Giang đến thư phòng để chép kinh Phật.

Ban đầu là vì cô muốn tránh tiếp xúc với nhiều người nhà họ Giang, để tránh lộ ra sơ hở, sợ bọn họ phát hiện cô và Giang Tư Niên là kết hôn giả.

Nhưng khi chép kinh, cô phát hiện khi chép kinh Phật có thể làm cho tâm phiền não của cô nhanh chóng dịu lại, cho nên sau này mỗi lần trở về nhà họ Giang, cô đều sẽ cùng lão thái thái chép kinh.

Năm tháng không bao giờ đánh bại người đẹp

Lâm Tinh Tân cho rằng đúng là như vậy.

Giang lão thái thái tuy rằng tuổi tác đã gần bảy mươi, nhưng vẫn tao nhã thong dong như trước, ánh mắt nhìn Lâm Tinh Tân tràn ngập từ ái.

Trước khi nhận giấy chứng nhận với Giang Tư Niên, ấn tượng của người phụ nữ ở độ tuổi này trong lòng cô rất là đáng ghét.

Cô đã từng sợ tiếp xúc với một người như vậy.

Nhưng người nhà của Giang Tư Niên lại cho cô tình yêu hoàn toàn khác.

"Tân Tân." Lão thái thái đặt bút lông lên giá bút, cẩn thận đem giấy Tuyên Thành đã viết xong đặt sang một bên.

"Sao vậy, bà nội?"

"Mấy ngày nữa có phải con lại vào tổ quay phim không?"

Lâm Tinh Tân gật đầu.

"Vậy ngày mai cùng bà nội lên núi cầu phúc, bà nội cầu bình an cho chúng ta, phù hộ lần này con có thể thuận lợi kết thúc."

Lâm Tinh Tân dừng lại.

Quá trình quay cảnh đầu tiên của cô gặp nhiều khó khăn và cô phải chịu đựng nó rất nhiều.

Ngay cả trong danh sách tìm kiếm nóng cũng đã được lên một lần.

Nhưng cô không nghĩ tới chuyện này ngay cả bà nội Giang cũng biết.

Bà Giang đi qua nắm tay Lâm Tinh Tân, có chút đau lòng nói: "Con một mình ở bên ngoài quay phim nhất định phải chăm sóc bản thân tốt, bà nội ở nhà cũng không giúp được gì cho con."

"Bà nội, con sẽ làm." Lâm Tinh Tân dùng tay trái nắm lấy tay của lão thái thái, khẽ lắc lắc, cô chút có không quen với hàng động thân mật này: "Hơn nữa con cũng không có một mình, có trợ lý, người đại diện còn có nhân viên trường quay, bọn họ đều rất chiếu cố con, bà nội yên tâm."

Lão thái thái vẻ mặt thương tiếc nhìn cô: "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, nếu gặp phải chuyện gì không vui, nhất định phải nói cho ta biết, bà nội giúp con trút giận."

Ngay từ cái nhìn đầu tiên nhìn thấy Lâm Tinh Tân, lão thái thái đặc biệt muốn thương yêu cô.

Không phải vì cô là cô gái Giang Tư Niên thích rất nhiều năm, mà là cô luôn mang trên mình một nỗi cô đơn thầm lặng, cho dù là lúc cô cười, lúc cô vui vẻ, cô cũng luôn chuẩn bị rút lui.

Lão thái thái sống cả đời, gặp qua rất nhiều người, vừa nhìn đã biết trong lòng cô gái này có thương tổn.