Chương 26

Chương 26

Một ngày trước bữa tiệc.

"Tư Niên, tôi đến nơi rồi, khi nào cậu tới đây?"

Tư Gia Thụ đưa chìa khóa xe thể thao trong tay cho tiểu ca phụ trách đậu xe, nhấc chân chuẩn bị bước vào trong.

Nghe được giọng nói của Giang Tư Niên có chút trầm thấp: "Gia Thụ, bên tôi có một số việc phải xử lý, không qua được."

"Đừng." Tư Gia Thụ nghe được Giang Tư Niên định cho anh ấy leo cây, bước chân của anh ấy dừng lại, bất mãn nói: "Cậu đã về nước một tuần rồi, chúng ta còn chưa gặp nhau. Trận đấu hôm nay là tôi đặc biệt tổ chức cho cậu, nếu nhân vật chính là cậu không đến, vậy còn có ý nghĩa gì nữa!"

"Thật sự xin lỗi, lần sau tôi mời cậu."

"Bây giờ cậu vẫn còn ở công ty chứ?"

"Ừm."

Tư Gia Thụ không nhịn được cảm khái: "Cậu liều mạng như vậy sao."

Tài sản của nhà họ Giang tích góp đủ để Giang Tư Niên ăn vặt chờ chết mấy đời.

Nhưng anh thì ngược lại, sau khi về nước ngay cả hơi thở cũng không thở đã chạy tới Giang thị làm việc.

"Cậu không đến tôi cũng không thể ở một mình được, hay tôi đến chỗ cậu?"

Giang Tư Niên đáp: "Được, cậu tới đây đi, tôi bảo thư ký Hứa ở dưới lầu chờ cậu."

Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt của Giang Tư Niên tối sầm nhìn chằm chằm tài liệu trên bàn, hồi lâu vẫn không nhúc nhích.

Khi Tư Gia Thụ được thư ký dẫn vào cửa, Giang Tư Niên đang đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống toàn bộ Nam Thành.

Ánh hoàng hôn buông xuống trên người anh như rắc xuống một tầng kim sắc quý phái.

Nhưng không biết tại sao, Tư Gia Thụ cảm thấy bóng dáng của anh có chút cô đơn.

Giang Tư Niên sinh ra đã là thiên chi kiêu tử, cho tới bây giờ vẫn là như vậy.

Anh như vậy là cực kỳ hiếm thấy.

Nhiều năm như vậy, Tư Gia Thụ cũng chỉ nhìn thấy một lần ——

Là lần Giang Tư Niên xuất ngoại.

Vẻ mặt anh lạnh nhạt mệt mỏi: "Tôi nhớ cô ấy."

Tư Gia Thụ sửng sốt: "Vậy cậu đổi vé máy bay đi, đi gặp cô ấy."

Giang Tư Niên lắc đầu: "Cô ấy đang ở trong lớp, tôi không muốn quấy rầy cô ấy."

Lần đó là vì Lâm Tinh Tân, lần này lại vì ai?

Chẳng lẽ vẫn là vì cô?

Tư Gia Thụ càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất lớn.

Anh ấy thăm dò hỏi một câu: "Lâm Tinh Tân xảy ra chuyện gì sao?"

Giang Tư Niên không nói gì, chỉ đi tới trước bàn làm việc, đưa tài liệu trên bàn cho Tư Gia Thụ.

Tư Gia Thụ liếc nhìn nội dung bên trên, không nhịn được hít một hơi khí lạnh: "Nhà họ Lâm chuẩn bị thông gia với nhà họ Trương?"

Lâm Chẩn chỉ có một cô con gái là Lâm Tinh Tân, vậy điều này có nghĩa là Lâm Tinh Tân sẽ gả cho người khác!

"Nhưng tôi nhớ không lầm Lâm Tinh Tân năm nay mới hai mươi tuổi, Lâm Chẩn sao lại gấp như vậy?"

Sắc mặt của Giang Tư Niên rất khó coi: "Lâm thị mấy năm nay kinh doanh không tốt, thiếu hụt nghiêm trọng, Lâm Chẩn sợ đến sốt ruột."

Lời này của anh rất hàm súc, nhưng Tư Gia Thụ nghe ra liền hiểu, giận dữ mắng: "Cặn bã."

"Nhưng lai lịch nhà họ Trương kia là thế nào, tại sao cho tới bây giờ tôi chưa từng nghe qua."

"Tôi phái người điều tra được, Trương thị mấy năm gần đây mới xuất hiện, làm sao có thể kiếm tiền, họ rất biết đầu cơ trục lợi thủ đoạn, mấy năm nay chắc đã mượn cơ hội kiếm được không ít tiền."

Cho dù nhà họ Lâm không tốt, nhưng ở trong giới xã hội thượng lưu ở Nam Thành cũng còn xếp hạng rất cao.

Nhưng bây giờ vì tiền, Lâm Chẩn đương nhiên muốn gả con gái cho một gia đình giàu có nhưng có phẩm hạnh không tốt.

Vẻ mặt của Tư Gia Thụ khinh bỉ: "Đồ chó."

Lần này Lâm Chẩn thậm chí còn không được tính là con người.

Anh ấy nhìn Giang Tư Niên: "Vậy cậu định làm gì?"

Giang Tư Niên thích Lâm Tinh Tân như vậy, nếu cô thật sự gả cho người khác, vẫn là lấy thân hi sinh thì anh không thể không phát điên.

"Nếu Lâm Chẩn cần tìm người thông gia, cậu cảm thấy Giang thị thế nào?"

Đôi mắt của Giang Tư Niên sâu thẳm khó dò, nhìn như bình tĩnh vô tư nhưng kì thực đang ấp ủ một hồi sóng đủ để lật tung hết tất cả.

"Giang thị?"

Đầu tiên Tư Gia Thụ sửng sốt nhưng sau khi nhận ra điều gì đó, anh ấy giơ ngón tay cái lên với Giang Tư Niên: "Chiêu này của cậu tuyệt vời."

Vừa có thể ngăn cản Lâm Tinh Tân gả cho người khác, vừa có thể khiến anh được toại nguyện.

"Sau khi kết hôn tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, mấu chốt là trước tiên phải "trói" người sang bên người." Tư Gia Thụ vỗ bả vai Giang Tư Niên, giọng điệu vui mừng nói: "Tư Niên, cuối cùng cậu cũng trưởng thành."

Không còn giống hồi trung học nữa, anh chỉ len lút đi theo sau Lâm Tinh Tân, ngay cả một câu cũng không dám nói với cô.

Giang Tư Niên không quan tâm tới sự trêu chọc của Tư Gia Thụ.

Anh biết Lâm Tinh Tân không phải là người ngồi yên chờ chết, chắc có lẽ bây giờ cô cũng đang tìm kiếm cách phá vỡ tình thế, việc anh phải làm là đưa mình đến trước mặt cô.

"Ngày mai Lâm Chẩn sẽ dẫn Tinh Tân đi gặp người nhà họ Trương, cậu giúp tôi một việc."



Giang Tư Niên và người đàn ông xa lạ đã rời đi được một lúc.

Lâm Tinh Tân lẳng lặng nhìn chồi non mới xuất hiện trong bồn hoa, một ý nghĩ táo bạo mạo hiểm không thể kiềm chế được xuất hiện trong đầu cô.

Một lúc lâu, Lâm Tinh Tân nhìn phòng tiệc được đèn chiếu sáng rực rỡ nơi mọi người đang uống rượu, như thể cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm đứng dậy bước ra ngoài.

Lâm Tinh Tân cũng không sống ở nhà họ Lâm.

Trước khi Thẩm Thần chết, bà ấy đã đem tất cả tài sản của mình chuyển cho Lâm Tinh Tân.

Khi trưởng thành, cô đã chuyển ra ngoài sống.

Điện thoại di động đổ chuông trước khi cô về nhà.

Đó là điện thoại của Lâm Chẩn.

"Con đang ở đâu?" Giọng nói của Lâm Chẩn đầy tức giận, hiển nhiên ông ta đã biết chuyện cô trêu chọc Trương Cảnh.

"Trên đường trở về."

Lâm Chẩn tránh né Trương tổng, âm thầm uy hϊếp cô: "Lâm Tinh Tân, có phải con đã quên những gì ba nói với con lúc trước không."

Lâm Tinh Tân cười lạnh: "Tôi chỉ là lợi ích của ông mà thôi, ông thèm muốn nhà họ Trương như vậy, không sợ nhà họ Trương tăng giá sao? Nếu tôi không giữ uy tín, mặt mũi nhà họ Lâm sẽ vì ông mà mất sạch."

"Con!"

Lâm Tinh Tân không còn kiên nhẫn nghe Lâm Chẩn nói chuyện nữa, cô trực tiếp cúp điện thoại.

Ánh trăng sáng mênh mông, bầu trời dày đặc thâm trầm.