Chương 24

Chương 24

Lâm Tinh Tân không rõ ý tứ trong lời nói của mẹ, cô chỉ cảm thấy hôm nay bà ấy đặc biệt kỳ lạ.

Cô bước lên ôm lấy Thẩm Thần: "Mẹ, con yêu mẹ rất nhiều."

Thẩm Thần ôm thân hình nhỏ bé của con gái, bà ấy rưng rưng nước mắt: "Ừm, mẹ cũng yêu con rất nhiều."

Tối hôm đó, thành phố Nam Thành đột nhiên có một cơn mưa lớn.

Kèm theo một tiếng sấm khiến người ta sợ hãi, Thẩm Thần từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Kể từ đó, Lâm Tinh Tân đã trở thành một đứa trẻ mồ côi không có mẹ.



Sau khi Thẩm Thần qua đời, Lâm Tinh Tân quyết tâm trở thành một diễn viên.

Cô muốn lấp đầy sự tiếc nuối của Thẩm Thần.

Năm hai mươi tuổi, Lâm Chẩn phát hiện ra bí mật này của cô, ông ta ở thư phòng nổi giận.

"Vào giới giải trí? Đừng nghĩ tới!" Lâm Chẩn đem một xấp tài liệu nặng nề ném xuống trước mặt Lâm Tinh Tân.

Ánh mắt của Lâm Tinh Tân lãnh đạm nhìn Lâm Chẩn: "Ông dựa vào cái gì mà không cho phép?"

"Ta chính là ba con."

Cô cười lạnh: "Ông có xứng đáng không?"

"Lâm Tinh Tân!" Lâm Chẩn trầm mặt xuống: "Chú ý thái độ nói chuyện của con."

Nhưng vừa nghĩ đến mục đích của mình, Lâm Chẩn kiềm chế cơn thịnh nộ trong lòng: "Tân Tân, con nghe ba nói, làm minh tinh rất vất vả, ba hy vọng con làm một tiểu công chúa vui vẻ hạnh phúc. Huống chi, không có nhà giàu nào sẽ nguyện ý cưới một minh tinh làm vợ, dù sao con cũng phải suy nghĩ cho mình sau này… Sao con lại nhìn ba như vậy?"

Trong ánh mắt của Lâm Tinh Tân không chỉ chứa đựng sự lạnh lùng và xa cách, còn có cảm giác chế giễu mạnh mẽ.

Câu sau mới chính là suy nghĩ chân thật nhất trong nội tâm của Lâm Chẩn.

Cô không giống mẹ cô, cho đến khi chết đều có hy vọng đối với tên thối nát này.

Lâm Tinh Tân lười biếng nói chuyện với Lâm Chẩn, cô xoay người chuẩn bị rời khỏi nơi khiến cô kinh tởm.

"Con thực sự cho rằng con có thể dựa vào chính mình để đứng vững trong giới giải trí sao?" Một khắc kia, Lâm Chẩn lộ ra bản tính thật của mình, dưới ánh đèn tỏa ra sự nham hiểm đáng xấu hổ: "Chỉ cần ba nói một câu, là có thể khiến cho con một bộ phim cũng không nhận được. Còn có những người len lén ở sau lưng giúp con làm việc, ba cũng sẽ không bỏ qua."

Lâm Chẩn chưa bao giờ là một người ba hiền lành.

Lâm Tinh Tân ở trong mắt ông ta chỉ là hàng hóa chờ rao bán mà thôi.

Hiện giờ, thực lực và địa vị của nhà họ Lâm không còn như trước, ông ta trông cậy dựa vào thông gia đem hàng hóa này bán ra một cái giá tốt, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho hàng hóa "hủy hoại" ông ta như vậy!

Lâm Chẩn cười đến ngông cuồng: "Nếu con không tin, có thể thử xem."

Bước chân của Lâm Tinh Tân dừng lại.

Mặc dù cô đã biết rõ Lâm Chẩn là người thế nào, nhưng nghe ông ta uy hϊếp mình như thế, cô vẫn cảm thấy tức giận không thể chịu nổi.

Tại sao người như vậy lại là ba cô!

Lâm Chẩn biết Lâm Tinh Tân nghe lời ông ta, ông ta dương dương đắc ý nói: "Tối nay cùng ba đi dự tiệc tối, lễ phục đã đặt ở trong phòng của con. Yên tâm, Tân Tân chúng ta lớn lên đẹp như vậy, ba nhất định sẽ vì con chọn một người chồng ưu tú nhất."

Thật kinh tởm.

Lâm Tinh Tân nặng nề đóng cửa rời khỏi thư phòng.

Cô sẽ đi ăn tối.

Nhưng về phần những thứ khác, Lâm Chẩn đừng hòng vừa lòng như ý.

Ông ta muốn giao hảo với người khác, vậy cô nhất định phải khuấy động bọn họ kết thù mới thôi.

Nhưng kế hoạch không thể theo kịp với sự thay đổi.

Lâm Tinh Tân không nghĩ tới Giang Tư Niên cũng ở trong bữa tiệc tối này, còn để cho cô nghe lén được cuộc đối thoại giữa anh và bạn bè.



Lâm Chẩn sớm đã tìm được đối tượng thông gia.

Là một công ty khởi nghiệp mới nổi, trong những năm gần đây ở Nam Thành phát triển rất mạnh mẽ.

Ông ta nhìn trúng tài chính của đối phương, đối phương coi trọng địa vị của Lâm thị trong giới thượng lưu Nam Thành.

Mỗi người đều có thứ mình cần, không ai bị chịu thiệt, cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ai.

Vừa đến buổi tiệc tối, Lâm Chẩn lập tức dẫn Lâm Tinh Tân đi thẳng tới chỗ của đối phương.

Đối phương khách sáo nói: "Đây là Tinh Tân sao, đã lớn như vậy rồi. Lão Lâm, ông thật may mắn có một cô con gái ưu tú như vậy."

"Trương tổng quá khen rồi, A Cảnh mới là người có tài, tương lai sẽ rất tốt."

Hai người ngầm trao đổi ánh mắt với nhau: "Để cho người trẻ tuổi tự mình chơi đi, đi theo hai lão già chúng ta nhất định rất nhàm chán."

Lâm Tinh Tân nhấc chân rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn người đàn ông trẻ tuổi đối diện một cái.

Đáy mắt của Lâm Chẩn trầm xuống, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười dối trá như trước: "Thật sự xin lỗi, đứa nhỏ này bị tôi cưng chiều nên hư rồi."

Trương tổng đối với Lâm Tinh Tân rất hài lòng, chỉ cho rằng cô thẹn thùng, còn cười haha nói: "Con gái mà, phải nuôi dưỡng một chút mới tốt. A Cảnh, đừng đứng ngây ngốc ra đó, mau đi qua nói chuyện với Tân Tân đi."

Người đàn ông trẻ tuổi vội vàng đi tìm Lâm Tinh Tân đuổi theo cô.

"Ông xem hai đứa nhỏ này rất xứng đôi."

"Đúng vậy."

"Tân Tân, cô chờ tôi."

Lâm Tinh Tân dừng bước, khóe miệng gợi lên một nụ cười chế giễu, cô dùng ánh mắt ghét bỏ đánh giá người đàn ông trẻ tuổi trước mặt: "Tân Tân là cái tên cho anh gọi sao? Anh nghĩ mình là ai."

Cô bắt chước những nàng tiểu thư không nói lý lẽ cao ngạo không tôn trọng người khác.

Lâm Tinh Tân quá xinh đẹp.

Người đàn ông trẻ tuổi bị cô trừng mắt, xương cốt đều mềm nhũn ra một nửa, căn bản không thèm để ý cô đang nói cái gì.

Cho nên mặc dù bị Lâm Tinh Tân chế nhạo như vậy, người đàn ông trẻ tuổi chẳng những không tức giận, còn chủ động xin lỗi cô: "Xin lỗi, Tân Tân… Không, là lỗi của tôi, cô Lâm."

"…"

Phản ứng này của đối phương là điều mà Lâm Tinh Tân không thể đoán trước được.