Chương 19

Chương 19

Lúc Giang Tư Niên trở về biệt thự Đường Giang, chú Tề đã đợi sẵn ở cửa.

"Sao người lại trở về một mình, phu nhân đâu?"

Chú Tề lo lắng bọn họ ở nhà họ Lâm ăn không ngon nên ông ấy đã cố ý chuẩn bị bữa khuya.

Nhưng lúc ra khỏi cửa rõ ràng là hai người, nhưng khi trở về chỉ còn lại một mình Giang Tư Niên.

Giang Tư Niên nằm tựa vào sô pha, nhắm mắt lại mệt mỏi nhéo sống mũi, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: "Đưa cô ấy về Cẩm Viên."

Căn nhà ở Cẩm Viên là do Lâm Tinh Tân và anh mua trước khi kết hôn.

Ngoại trừ việc quay phim bên ngoài, hầu hết thời gian sau khi kết hôn cô đều sống ở đó.

"Phu nhân rất vất vả mới có thể nghỉ ngơi được vài ngày, người không nên để cô ấy quay về Cẩm Viên."

Thời gian hai người bên nhau rất ít, nếu không nắm lấy cơ hội bồi dưỡng tình cảm, thì tới khi nào tiên sinh mới có thể được toại nguyện!

Chú Tề nhìn thấy điều đó trong mắt anh, trong lòng không khỏi lo lắng.

"Chú Tề, chú biết không." Giang Tư Niên nhẹ nhàng vuốt ve nhẫn cưới trên ngón áp út, mí mắt dày hơi rũ xuống, giọng điệu bất lực nhưng có chút cưng chiều: "Tôi không bao giờ làm trái ý của Tân Tân."

Chú Tề thở dài, ông ấy làm sao có thể không biết.

Nhưng chỉ mình ông ấy biết thì có ích lợi gì, phu nhân phải biết mới được!

Đôi khi chú Tề thật sự muốn chuẩn bị một cái loa lớn, đem những chuyện Giang Tư Niên làm cho Lâm Tinh Tân, từng chuyện từng chuyện kể cho cô nghe.

Nhưng trong lòng chú Tề cũng hiểu Giang Tư Niên có kế hoạch và tiết tấu của mình, nên ông ấy cũng không nói gì thêm chỉ quan tâm hỏi: "Người đói không? Tôi lấy cho người ít thức ăn."

Giang Tư Niên vẫy tay, sau đó đứng lên nói: "Tôi lên thu dọn hành lý trước."

Đầu tiên chú Tề sửng sốt, sau đó hiểu ra gật đầu: "Người muốn đi Cẩm Viên ở vài ngày sao?"

"Ừm."

Vị trí địa lý của Cẩm Viên tuy rằng thiên về ngoại ô tương đối xa, nhưng các biện pháp an ninh trong tiểu khu rất tốt, ngoại trừ cư dân ra thì không ai có thể vào được, hai hộ gia đình trên một tầng, tính riêng tư cực tốt nên rất được người giàu có và nhân vật cao cấp chú trọng quyền riêng tư ưa chuộng.

Lúc trước Lâm Tinh Tân nhìn trúng chính là điểm này nên cô mới mua nhà ở Cẩm Viên.

Mà Giang Tư Niên cũng mua một căn khác cùng tầng vào cùng ngày Lâm Tinh Tân thanh toán tiền.

Nếu Lâm Tinh Tân trở về Cẩm Viên, anh cũng sẽ ở đó vài ngày.

Mặc dù không gặp được cô, Giang Tư Niên cũng cảm thấy hài lòng vì chỉ cần nghĩ cô cách mình không xa.



Sáng sớm hôm sau, Giang Tư Niên ra ngoài đúng lúc gặp trợ lý của Lâm Tinh Tân đến đưa bữa sáng cho cô.

Vẻ mặt của Dư Tiểu Nhung cứng đờ khi nhìn thấy Giang Tư Niên, nhưng cô ấy vẫn theo bản năng gật đầu với anh: "Giang tổng, người như thế nào…"

"Suỵt." Giang Tư Niên làm bộ im lặng, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh không gợn sóng: "Đừng nói cho Tân Tân biết cô gặp tôi."

Dư Tiểu Nhung gật đầu: "Người yên tâm, tôi coi như chưa từng gặp người ở đây."

"Ừm, đi vào đi."

Giang Tư Niên dựa người vào tường, nhìn Dư Tiểu Nhung nhập dấu vân tay của mình, mở cánh cửa mà anh khát vọng đã lâu.

Trên mặt vốn không gợn sóng dần dần hiện ra một loại biểu cảm tên là "Ghen tị".

Anh ghen tị với Dư Tiểu Nhung, cô ấy có thể không hạn chế bước vào nhà Tinh Tân, có thể quang minh chính đại ở bên cạnh cô, chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô.

Mà Tinh Tân thì sao.

Cô tuy nhìn rất lạnh lùng, nhưng kì thực tâm rất mềm, đối với người thân cận bên cạnh rất tốt.

Lúc này cô vẫn chưa thức dậy, phải không?

Lúc Dư Tiểu Nhung gọi cô rời giường, cô sẽ vì ngủ thêm một chút mà làm nũng với Dư Tiểu Nhung sao?

Anh cũng chưa từng thấy qua bộ dáng Tân Tân làm nũng, Dư Tiểu Nhung dựa vào cái gì có thể?

Lúc trước không nên để Dư Tiểu Nhung làm trợ lý cho Tân Tân, bây giờ thay người hình như cũng không tính là quá muộn…

Giang Tư Niên biết mình không thể suy nghĩ nữa.

Anh dùng sức cắn răng, cố gắng xua tan những ý nghĩ tràn ngập ác ý trong đầu.

Cô ấy chỉ là bạn của Tân Tân.

Chỉ có anh mới là chồng của Tân Tân, là người có thể ở cả đời với cô.

Không ai có thể thay thế vị trí của anh.

Nghĩ đến đây, tâm tình của Giang Tư Niên vững vàng không ít.

Anh nhìn đồng hồ, cuối cùng vẫn lưu luyến không rời ấn thang máy.

Dư Tiểu Nhung rón rén vào cửa, sợ làm ồn đến Lâm Tinh Tân, không nghĩ tới cô đã thức dậy từ rất sớm.

Lâm Tinh Tân mặc một chiếc váy ngủ trắng như tuyết, dựa vào ghế sô pha ngồi trước cửa sổ sát đất, cả người tắm trong ánh nắng mặt trời ấm áp rực rỡ, nhìn qua có chút lười biếng mà tùy ý.

Nghe được tiếng động từ cửa truyền đến, Lâm Tinh Tân theo tiếng động quay đầu nhìn.

Có lẽ bởi vì có chút tức giận rời giường, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Tinh Tân không có chút biểu cảm nào.

Nhưng tình cờ cô lại có một đôi mắt to sáng ngời, hơn nữa đuôi mắt hơi nhướng lên, xinh đẹp nhưng cảm giác có chút lạnh lùng trên người cô, không hiểu sao lại rất có sức hấp dẫn quyến rũ người khác.

Khi cô ấy đặt ánh mắt lên người bạn, bạn sẽ không tự chủ được bị cô ấy hấp dẫn như thể đang thần phục bạn.

Dư Tiểu Nhung làm trợ lý cho Lâm Tinh Tân hơn hai năm, vẫn không thể ngăn cản được sự công kích xinh đẹp này của cô, thường xuyên bị lóa mắt với vẻ ngoài của cô.

Cũng khó trách Giang tổng.

Trong lòng cô ấy thầm nghĩ.

"Cô tới rồi à."

Lâm Tinh Tân từ trên ghế sô pha đứng lên, làn váy ngủ trượt xuống đầu gối, lộ ra hai bắp chân thon dài mảnh khảnh, làn da trắng nõn như tuyết như tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Vẻ đẹp là không thể tránh khỏi.

"Ừm." Nhưng cũng may Dư Tiểu Nhung làm trợ lý cho cô hai năm, cô ấy rất nhanh đã lấy lại tinh thần không hề mất bình tĩnh nói: "Sao hôm nay lại dậy sớm vậy?"

Sắc mặt của Lâm Tinh Tân không được tự nhiên, cô theo bản năng cắn môi đỏ mọng: "Không ngủ được."

Thực ra là không phải cô không ngủ được.

Không biết có phải vì ngày đêm suy nghĩ mơ mộng hay không, rất vất vả Lâm Tinh Tân mới ngủ được nhưng lại mơ thấy Giang Tư Niên ——