Chương 13

Chương 13



Khi chiếc Maybach màu đen chạy vào nhà họ Lâm, Lâm Chẩn và những người khác đã chờ sẵn ở cửa.

Thật sự có cảm giác như người con gái yêu quý nhất trong gia đình đã trở về với gia đình ruột thịt của mình.

Nhưng nhà họ Lâm càng làm bộ làm tịch như vậy, Giang Tư Niên lại càng tức giận.

"Tư Niên, Tân Tân hai người tới rồi." Hai người vừa xuống xe, Lâm Chẩn lập tức nghênh đón bằng giọng điệu thân thiết cùng với gương mặt hòa nhã: "Bên ngoài rất lạnh, vào nhà với ba nào, lạnh lắm."

"Gia Gia, lại đây." Lâm Chẩn nói xong vẫy tay với Lâm Tinh Gia đang trốn sau lưng Hứa Mạn Đình: "Trước đây không phải con nói nhớ chị gái và anh rể sao, bây giờ anh rể và chị con về rồi, sao con còn trốn."

Đứa nhỏ nhạy cảm, không đạo đức giả như người lớn, cho nên vô luận Lâm Chẩn có "ép buộc và dụ dỗ" thế nào, Lâm Tinh Gia cũng chỉ rụt rè đi theo sau Hứa Mạn Đình, nói cái gì cũng không chịu tiến lên một bước, đến cuối cùng đứa nhỏ còn rơi ra mấy giọt nước mắt.

Lâm Tinh Tân nhìn trò hề này bằng ánh mắt lạnh lùng, càng cảm thấy bộ mặt Lâm Chẩn càng thêm đáng ghét.

Ngày hôm qua là ngày giỗ của mẹ cô, ông ta một chút áy náy cũng không có, thậm chí còn dám mang người vợ và đứa con phản bội của ông ta đến trước mặt cô rêu rao.

Cô rất thương mẹ mình, lúc trước không biết vì sao bà có thể yêu một người đàn ông như vậy!

"Lâm tổng." Giang Tư Niên dừng bước, tựa tiếu phi tiếu nhìn mấy người phía sau: "Đứa nhỏ không muốn gọi cũng không sao, dù sao mẹ vợ tôi cũng chưa từng sinh em trai cho Tân Tân."

Giang Tư Niên nói lời này cực kỳ không khách khí, mặt của Hứa Mạn Đình lập tức đỏ lên, ngay cả Lâm Chẩn cũng ngây ngẩn cả người, ngay cả biểu cảm dữ tợn lấy lòng trên mặt ông ta còn chưa tan đi, nhìn qua ông ta vô cùng buồn cười.

Một lúc sau, Lâm Chẩn mới ngụy biện nói: "Tư Niên, cũng không thể nói như vậy, Gia Gia sao không tính là em trai của Tân Tân được?"

Giang Tư Niên không kiên nhẫn nghe ông ta nói chuyện, anh nắm tay Lâm Tinh Tân đi vào phòng khách.

Bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay ấm áp, nhưng anh vẫn có chút lo lắng: "Có lạnh không?"

"Không lạnh."

Lâm Tinh Tân lắc đầu, ánh mắt không tự chủ được rơi xuống bàn tay đang đặt lên nhau của hai người.

Tại sao Giang Tư Niên lại nắm tay cô?

Nhưng rất nhanh cô đã tìm được một lý do thích hợp cho hành động này của Giang Tư Niên ——

Nào có vợ chồng nào không nắm tay nhau, vợ chồng giả cũng không ngoại lệ.

Làm bộ, lừa gạt người ngoài mà thôi.

"Đợi lát nữa nếu đồ ăn không hợp khẩu vị, em có thể nói cho tôi biết, tôi dẫn em ra ngoài ăn."

"Hả?" Lâm Tinh Tân có chút kinh ngạc khi nghe anh nói lời này.

Thật ra từ lúc Giang Tư Niên chế nhạo Lâm Chẩn, không cho Lâm Tinh Gia gọi anh, cô đã nhận ra sự khác thường của anh.

Không phải ảo giác của cô, thái độ của Giang Tư Niên đối với Lâm Chẩn thật sự đã thay đổi.

Nhưng tại sao?

Lâm Tinh Tân thật sự không nghĩ ra đáp án.

Lúc trước Lâm Chẩn vì muốn che dấu sự thật mình nɠɵạı ŧìиɧ trong hôn nhân, còn cố ý sửa tuổi của Lâm Tinh Gia xuống một tuổi, khiến người ta lầm tưởng rằng Lâm Tinh Gia được ông ta và Hứa Mạn Đình sinh ra sau khi kết hôn.

Ngoại trừ người nhà họ Lâm, không có ai khác biết chuyện này, đương nhiên Giang Tư Niên cũng không có lý do gì để biết.

"Nghĩ gì vậy?"

Bên tai truyền đến giọng nói trầm thấp của Giang Tư Niên, Lâm Tinh Tân theo lời anh nói: "Nghĩ về anh."

Trên mặt Giang Tư Niên hiện ra ý cười nhàn nhạt, tựa hồ tâm tình không tệ, anh ôn nhu truy vấn: "Nghĩ về tôi cái gì?"

Nếu đã nói ra suy nghĩ trong lòng, Lâm Tinh Tân cũng chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói tiếp: "Nghĩ hôm nay anh có chút kỳ lạ."

"Tân Tân." Khuôn mặt của Giang Tư Niên trong sáng, ánh mắt anh nhìn Lâm Tinh Tân hết sức nghiêm túc: "Tôi không kỳ lạ, chỉ là thời gian em ở chung với tôi quá ít."