Chương 8: Chút sầu muộn

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor+Beta: Thỏ

Đến lúc học sinh tan học, Uyển Tú quả nhiên đoán không sai, nhiều học sinh tiểu học đã rất tò mò khi thấy một tiệm sách mới mở ở phố thương mại gần trường. Chúng bước vào với tâm lý chỉ để nhìn cho biết nhưng ngay lập tức là một loạt cảm thán: “Woa, tiệm sách này trông đẹp quá!”

“Cuốn sách này đẹp ghê.”

“Cây bút này cũng rất dễ thương.”

……

Nghe những lời cảm thán của lũ trẻ, Uyển Tú nghĩ: Quả nhiên là trẻ con, có một chút đồ mà có thể vui vẻ như vậy. Cô kịp thời nhắc lũ trẻ giảm âm lượng xuống, chúng cũng không làm cô thất vọng, tất cả đều ngoan ngoãn im lặng và xếp hàng một cách trật tự để trả tiền cho những thứ chúng muốn mua.

Bảy giờ tối, Uyển Tú kết thúc công việc của một ngày.

Trên đường về nhà, Uyển Tú nhìn thấy các cửa hàng ven đường đều đã sáng đèn, ánh đèn vàng ấm áp hòa quyện với màn đêm, cô cảm thấy vô cùng thỏa mái. Thật đáng tiếc khi đóng cửa tiệm vào thời điểm này, vì có một số người tan ca muộn, buổi tối mới có thể dành thời gian ra ngoài đi dạo. Nhưng thói quen hàng ngày của Uyển Tú không cho phép cô nghỉ ngơi quá muộn, những ngày trước đó cô đã vi phạm thói quen tốt từ nhỏ đến lớn của cô, vì vậy cô không thể tiếp tục như vậy nữa.

Về đến nhà, Uyển Tú tính toán sơ lược ngày đầu tiên chính thức kinh doanh doanh thu vẫn rất đáng kể, điều này nằm trong dự kiến

của Uyển Tú. Cô gửi WeChat nói cho Ngôn Nghiên, Ngôn Nghiên ngay lập tức gửi một tin nhắn thoại nói Uyển Tú có sự nhạy bén trong kinh doanh, còn nói cô nên đi đầu tư cổ phiếu.

Uyển Tú cảm thấy Ngôn Nghiên thật sự càng ngày càng buồn cười: “Chỉ vì tớ mở một tiệm sách nhỏ, cậu còn muốn tớ mua cổ phiếu sao? Đừng đùa, có lẽ là hôm nay mới khai trương nên mọi người tò mò thôi.”

“A, cậu đừng nghĩ như vậy. Chỗ cậu mở tiệm chính là phố thương mại, là vị trí vô cùng sầm uất. Với lại không có một tiệm sách nào ở đó, cái của cậu là duy nhất nên nếu mọi người có nhu cầu đều sẽ đến tiệm sách của cậu.” Ngôn Nghiên không thấy vẻ mặt lo lắng của Uyển Tú nên nói vô cùng phấn khích.

“Nói là như thế nhưng tớ còn lo lắng làm không tốt…Cậu xem, đây chỉ là ý tưởng nhất thời, tớ sợ cuối cùng sẽ…” Cô chưa nói xong, Ngôn Nghiên đã cắt ngang:

“Phi phi phi, ý tưởng của hai đứa mình đưa ra sao gọi là ý tưởng nhất thời! Cậu thấy đó cô chú cũng rất ủng hộ cậu làm sao có thể để họ thất vọng được.”

Nhắc đến bố mẹ của Uyển Tú, cuối cùng cô cũng bớt lo lắng.

“Được rồi…tớ sẽ cố gắng.”Ngôn Nghiên nghe giọng nói của Uyển Tú không tự tin, vì vậy cô chuyển sang nói về Nhϊếp Hâm: “Như vậy đi, cậu lắp hai cái loa trong cửa tiệm. Nếu như cậu cảm thấy mệt mỏi thì nghe nhạc của Nhϊếp Hâm.”

“A…”Uyển Tú đột nhiên nghe thấy tên anh, trái tim như loạn nhịp. Từ vụ hot search lần trước đến những chuyện xảy ra về sau cô đều chưa nói với Ngôn Nghiên, chính là tự mình trải qua, vẫn có chút không thể tiêu hóa được.

“Cậu phát ngốc gì vậy? Chẳng lẽ…”Ngôn Nghiên đổi lời: “Cậu không phải yêu anh ta đó chứ?”

“Yêu cái gì, tớ chỉ là thích, thích nhạc của anh ấy thôi.” Uyển Tú vội vàng vặn lại.

“Chậc chậc, cậu thậm chí còn giả vờ với tớ. Đôi mắt của cậu rõ ràng không giống một fan chỉ thích và tôn thờ thần tượng, tớ cá là cậu nhất định đã thích anh ta.” Ngôn Nghiên cảm thấy cô ấy đã sớm nhìn thấu tất cả.

“Nào có a…” Uyển Tú đột nhiên cảm thấy may mắn vì không cùng Ngôn Nghiên gọi video nếu không hiện tại cô ấy sẽ thấy khuôn mặt cô đang dần đỏ lên một cách đáng ngờ – nhiệt độ trên khuôn mặt cô tăng lên bất thường.

Ngôn Nghiên không tiếp tục trêu chọc cô ấy, chỉ nói cô ấy tự suy ngẫm cẩn thận, xem thái độ nào quan trọng nhất. Về phần Nhϊếp Hâm, cô cảm thấy hai người họ nhất định sẽ bén lửa với nhau – thân là bạn tốt nhiều năm của Uyển Tú, cô ấy nghĩ gì cô đều có thể đoán được tám chín phần.

Uyển Tú nói rằng cô ấy sẽ xem xét quyết định này một cách nghiêm túc, sau đó kết thúc cuộc trò chuyện với Ngôn Nghiên.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong, Uyển Tú nằm trên giường đắp mặt nạ, kết luận của Ngôn Nghiên về cô và Nhϊếp Hâm cứ vang lên trong tâm trí cô. Uyển Tú không biết liệu cô chỉ đơn giản thích Nhϊếp Hâm hay như những gì Ngôn Nghiên nói là cô đã yêu anh. Nếu là vế trước thì còn tốt nhưng nếu là vế sau…Cô thật sự không thể tin được chuyện gì có thể xảy ra giữa một người bình thường và một đại minh tinh.

Chắc là do vận may của bản thân mấy ngày nay nên mới khiến đầu óc mê muội! Chắc chắn là vậy! Uyển Tú buộc mình không thể suy nghĩ lung tung, rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sau khi trở lại thói quen bình thường, trước khi đồng hồ báo thức reo, đồng hồ sinh học của Uyển Tú đã khiến cô tự nhiên thức dậy.

Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, Uyển Tú đi đến tiệm sách để mở cửa.

Mùi sữa đậu nành thoang thoảng trong không khí vào buổi sáng, Uyển Tú đi ngang qua các quầy hàng, họ cũng bán các loại bánh nướng, bánh kếp và bánh kếp hành lá. Cô nhớ đến khoảng thời gian mỗi ngày ở quê, mua đồ ăn sáng rồi ngồi đợi xe buýt đến lớp. Mỗi ngày đều mua những món khác nhau, bà chủ biết rõ cô, thỉnh thoảng sẽ cho cô một chút đồ ăn vặt khác. Bây giờ cô đã rời khỏi quê, cô không biết gian hàng của bà chủ có còn ở đó hay không.



Cho ai chưa biết về bánh kếp (hay tên tiếng Trung là 煎饼 – jianbing) là một món ăn đường phố truyền thống của Trung Quốc tương tự như bánh crepe. Nó là một loại bánh thường được ăn vào bữa sáng và được ca ngợi là “một trong những bữa sáng đường phố phổ biến nhất của Trung Quốc”.

Nghĩ vậy, Uyển Tú xoa xoa cái bụng chưa ăn gì của cô và nói với bà chủ: “Xin chào, cho cháu một cái bánh hành lá và một cốc sữa đậu nành.”

Bà chủ mỉm cười ân cần với cô: “Có đây, hai tệ.”

Uyển Tú rất ngạc nhiên, giá rất thực tế! Cô cầm điện thoại di động quét mã QR thanh toán WeChat bên cạnh bảng hiệu, nhập số, đưa trang thanh toán thành công cho bà chủ xem.

Giờ đây, phương thức thanh toán đã thuận tiện hơn rất nhiều, không cần phải mang theo tiền lẻ để mua bữa sáng và bà chủ cũng không cần lục túi để lấy tiền thối.

Bà chủ gói lại rồi đưa cho cô: “Được rồi, cô gái cầm lấy.”

Uyển Tú nhận lấy bằng hai tay và chào tạm biệt bà chủ.

Bà chủ vừa gọi cô là cô gái làm cô nhớ đến bố mẹ mình, người lớn tuổi ở quê thường gọi con gái mình là cô gái. Đặc biệt là bố mẹ cô thường gọi cô là gái gái nghe rất thân mật.

Không ngờ lại có cảm giác như đang ở quê nhà nơi đất khách quê người, Uyển Tú trong lòng cảm thấy ấm áp.

Cô quyết định trong thời gian tới sẽ thường xuyên ghé qua mua đồ ăn sáng: một mặt để nghe hai chữ cô gái mà bà chủ gọi, mặt khác là ủng hộ kinh doanh của bà chủ. Chưa kể, tay nghề của bà chủ rất tốt, sữa đậu nành tự tay làm cũng rất ngon.

Đi đến trước cửa tiệm và mở cửa, Uyển Tú bắt đầu công việc của ngày thứ hai.

Khách hàng ngày hôm nay vẫn nhộn nhịp, cuối cùng Uyển Tú cũng cảm thấy nhẹ nhõm – đó là một quyết định sáng suốt khi đặt cửa tiệm trên phố thương mại.

Thực tế cũng không loại trừ những năm gần đây, mọi người đã chú trọng đến việc giáo dục văn hóa hơn nên mọi người thích đọc sách hơn, đến các nhà sách lớn cũng nhiều hơn.

Không cần biết lý do là gì, chỉ cần công việc kinh doanh thuận lợi, Uyển Tú sẽ kiên định hơn với những gì mình đã làm và có thể làm tốt hơn nữa.

Trong giờ nghỉ trưa, Uyển Tú tạm thời đóng cửa hàng để ra ngoài ăn trưa, nhân tiện xem xét tính khả thi về đề nghị tối hôm qua của Ngôn Nghiên. Đúng vậy – khi Ngôn Nghiên nói vậy, cô thực sự cảm thấy cửa tiệm quá yên tĩnh – mặc dù không khí của tiệm sách nên yên tĩnh nhưng nếu quá yên tĩnh Uyển Tú sẽ lại cảm thấy buồn chán.

Vì vậy, cô dự định sẽ đến các cửa hàng nhìn xung quanh để xem có chiếc loa Bluetooth nào có chất lượng và âm thanh tốt không, rồi mua một chiếc để phát các bài hát trong cửa hàng.

Phố thương mại xứng danh là phố thương mại, hầu hết cửa hàng nào cũng đều có, bán thứ gì cũng hoa mắt. Trong khi đi dạo xung quanh, Uyển Tú tìm thấy một cửa hàng cách quán ăn không xa, vì vậy sau khi ăn xong cô đã đi vào xem.

Trong cửa hàng có đầy đủ các bài hát nổi tiếng, lúc đó đang phát một bản nhạc rock, Uyển Tú hiếm khi nghe thể loại này khẽ nhíu mày, tai không chịu nổi âm thanh lớn như vậy. Cô tìm gặp ông chủ tham khảo vài chiếc loa Bluetooth, được ông chủ nhiệt tình giới thiệu cuối cùng cô chọn loại có kích thước nhỏ, hình dáng đơn giản, chất lượng âm thanh tốt, phát mượt mà.

Sau khi bước ra khỏi cửa hàng, Uyển Tú thở dài một hơi cảm thấy lỗ tai bị giày vò muốn hư rồi.

Trên đường về, cô thấy một cửa hàng nhỏ bán cây xanh nên tò mò bước vào cửa hàng thấy có đủ loại chậu cây nhỏ, còn có cây xương rồng mà cô rất thích.

Sau khi lựa chọn cẩn thận, Uyển Tú quyết định mua cây sen đá và cây trầu bà.

Kết nối điện thoại di động với loa Bluetooth, sau đó đưa nhạc nhẹ vào danh sách phát, cả tiệm sách ngay lập tức trở nên sống động hơn. Hai bên trái và phải quầy đều có những chậu cây xanh, điều này cũng khiến cho tiệm sách trở nên cực kì tươi mát, Uyển Tú rất hài lòng với thành quả mua hàng buổi trưa của mình.

Buổi chiều, một số khách hàng trong lúc thanh toán đã khen ngợi cách bài trí sắp xếp của cửa tiệm, Uyển Tú cảm thấy vô cùng thành tựu. Nếu bạn có thể được khách hàng khẳng định điều đó có nghĩa là bạn đã hoàn thành tốt công việc của mình.

Danh sách phát không có nhiều nhạc nhẹ chắc chắn sẽ gây đau tai sau khi phát lặp lại cả buổi chiều. Uyển Tú đã thêm một vài bản ballad nhẹ nhàng của Nhϊếp Hâm. Thật bất ngờ, một vài khách hàng đang chọn sách ngay lập tức cảm thán: “Trời ơi, không ngờ có thể nghe được bài hát này ở đây!”

“Đúng vậy đúng vậy! Bạn cũng là một fan đúng không?”

“Ahhhh! Hóa ra bạn cũng vậy à.”

Một số khách hàng khác cũng nhập tâm nghe nhạc nền.

Uyển Tú ngoài mặt tỏ ra bình tĩnh, nhưng trong lòng lại đáp: “Thật ra, tôi cũng vậy…”Không ngờ lời đề nghị của Ngôn Nghiên lại hiệu quả, bản thân vui vẻ, khách hàng cũng rất thích.

Cô đã gửi tin nhắn WeChat cho Ngôn Nghiên: “Ngôn Nghiên à, cảm ơn cậu tối qua đã nói với tớ. Tớ đã phát bài hát của anh ấy trong cửa tiệm, có rất nhiều khách hàng thích nó, tớ cũng thấy một vài người hâm mộ của anh ấy!”

Ngôn Nghiên một lúc sau mới nhắn lại: “Đề nghị của tớ có sai không? Đừng đùa.”

Uyển Tú trả lời: “Được rồi, được rồi, quân sư nhỏ Ngôn Nghiên luôn đúng!”

Ngôn Nghiên bất mãn nói: “Khen tớ cũng không có ích gì đâu, nói xem, khi nào thì mời bọn tớ ăn một bữa thịnh soạn?”

Uyển Tú bật cười, con mèo nhỏ tham ăn này vẫn chưa quên cô muốn mời họ ăn một bữa. Cô suy nghĩ, không bằng tối nay đóng tiệm sách sớm mời bọn họ đi ăn. Buổi trưa lúc đi tìm quán ăn, cô thấy có một số quán trông rất ổn. Dù sao Ngôn Nghiên và Từ Duệ cũng không phải là người kén ăn, vì vậy đi một quán ăn trước. Nếu không hợp khẩu vị, lần sau có thể đi quán khác ăn thử.

“Vậy tối nay thì sao, cả hai cậu có rảnh không? Gần cửa tiệm của tớ có một quán ăn Hàn Quốc.” Uyển Tú hỏi.

Ngôn Nghiên không ngờ Uyển Tú lại năng suất như vậy, tối nay muốn mời khách. Cô gọi điện cho Từ Duệ nói thẳng vào vấn đề: “A Duệ, tối nay Uyển Tú dự định mời chúng ta đi ăn tối, anh có thời gian không?”

Từ Duệ nói: “Được, ăn ở đâu, đợi anh tan làm rồi đến đón em cùng đi.”

Ngôn Nghiên: “Gần cửa tiệm của Uyển Tú có một quán ăn Hàn Quốc, lần trước anh có thấy không, em không để ý lắm.”

Từ Duệ suy nghĩ một chút: “A…hình như lần trước anh có nhìn thấy, lát nữa chúng mình đi tìm thử.”

Ngôn Nghiên đồng ý, sau khi nhận được câu trả lời của Từ Duệ cô nói Uyển Tú: “Từ Duệ cũng đồng ý, vậy tối nay gặp.”

Uyển Tú lập tức gọi điện đến quán ăn đặt trước bàn ba người, chờ đến bữa ăn thịnh soạn tối nay.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, đã 6 giờ rưỡi tối, Uyển Tú nhìn một vài khách hàng trong tiệm sách và nói một cách hối lỗi: “Thật xin lỗi, tối nay tôi có việc nên phải đóng cửa tiệm sớm mong mọi người thông cảm.”

Khách hàng còn chưa đọc xong cuốn sách trong tay nên có chút không vui. Nhưng cũng có thể hiểu được sự bất tiện của việc Uyển Tú quản lý tiệm sách một mình, vì vậy mọi người gật đầu thể hiện sự đồng ý của mình, đặt sách lại chỗ cũ và rời đi.

Uyển Tú sợ hai người họ không quen đường ở phố thương mại này nên đứng đợi ở cửa nhà hàng. Nhìn thấy xe của Từ Duệ chạy tới đậu gần đó, cô vẫy tay ra hiệu quán ăn của họ ở đây.

Ngôn Nghiên vừa bước xuống xe đã chạy đến ôm Uyển Tú: “Tớ đến rồi đây.”

Uyển Tú buồn cười vỗ vai cô: “Sao lại làm ra vẻ như đứa nhỏ vừa mới tan học nhào vào vòng tay mẹ vậy?” Từ Duệ ở bên cạnh không kìm được mà bật cười, Ngôn Nghiên không chút để ý: “Vậy thì mẹ già của con, mẹ đợi có lâu không?”

Được rồi, vẫn còn muốn diễn, Uyển Tú cười một cách chân thành nói: “Chờ con gái và con rể của ta thì vội cái gì.”

Từ Thụy không ngờ sẽ nói đến mình, nhất thời có chút bối rối: “Được, được rồi, chúng ta mau vào đi, còn muốn ở bên ngoài diễn vở kịch mẫu tử tình thâm hay sao?”

Uyển Tú và Ngôn Nghiên ngừng diễn sau một giây, bước vào quán ăn. Thấy hai người họ đi vào Từ Duệ dùng tay giữ cửa sau đó theo sau họ đi vào.

Họ đi theo người phục vụ đến bàn đã đặt trước, và người phục vụ đã chu đáo chuẩn bị thực đơn cho cả ba người, đợi họ gọi món xong mới đi. Ngôn Nghiên cảm thán: “Dịch vụ ở chỗ này khá là chu đáo.”

Uyển Tú nói: “Ừ, dù gì cũng mở quán ở phố thương mại nên phục vụ chắc cũng tốt hơn.”

Từ Duệ cũng gật đầu nói: “Trước đây, nhà hàng tớ đến nhiều nhất đưa cho tớ hai cái thực đơn, những người khác phải đợi mới có.”

“Như vậy thực sự rất xấu hổ…” Uyển Tú nói: “Nhưng may mắn hôm nay chuyện này không xảy ra.”

“Do có Uyển Tú đưa chúng ta đến đây đó.” Ngôn Nghiên chớp thời cơ “nịnh hót” Uyển Tú.

Uyển Tú nhìn người nói ra câu vàng này, thật sự là dở khóc dở cười.

Nhà hàng này không chỉ chu đáo trong cách phục vụ, đồ ăn đem lên cũng nhanh, họ gọi khá nhiều món nhưng chỉ đợi hơn một phút đã có người phục vụ thức ăn – có vẻ như nhiều đầu bếp làm đồ ăn cùng một lúc.

Ba người họ ăn món chính một cách thích thú, trong thời gian đó, Ngôn Nghiên gọi một đĩa đồ ăn nhẹ. Từ Duệ cũng chụp cho cô ấy một vài tấm hình trong lúc ăn, Ngôn Nghiên thấy trong hình cô ấy trông không tệ nên tùy ý anh. Uyển Tú ngồi đối diện với họ nên thấy hết tất cả. Thấy bọn họ hòa thuận vui vẻ, trong lòng hơi sửng sốt một chút.

Trước kia, khi cô ấy cùng Tân Triết vẫn còn bên nhau, cũng chưa từng làm qua những chuyện này. Hai người họ lúc nào ăn cơm cũng khách khí với nhau, cùng nhau đi xem phim, kết thúc một ngày cũng đều quy củ tưởng như hai đồng nghiệp cùng nhau giải quyết công việc. Cô ấy không bao giờ hiểu được cái gì là thú vị, cái gì là vui vẻ.

Sau một lúc, Ngôn Nghiên và Từ Duệ cảm thấy áp lực thấp bên cạnh họ, họ nhìn nhau, họ hiểu rằng Uyển Tú đang “Tức cảnh sinh tình”, vì vậy họ dần dần im lặng.

Ngôn Nghiên phá vỡ sự im lặng trước: “Uyển Tú, ăn gần xong rồi, bọn mình đưa cậu về nhé.” Vừa nói xong, Ngôn Nghiên gần như cắn chặt lưỡi – tại sao lại thêm “bọn mình” vào, lúc nãy chưa đủ kí©h thí©ɧ cô ấy sao.

Nhưng Uyển Tú không nghĩ nhiều như vậy nên khi Ngôn Nghiên đề nghị, cô không từ chối: “Được rồi.” Từ Duệ thuận tiện lái xe, cô cũng đỡ phải một mình trên đường về suy nghĩ lung tung.

Ngôn Nghiên cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cô ấy không suy nghĩ quá nhiều. Cô mỉm cười nắm tay Uyển Tú cùng đi thanh toán, trong khi Từ Duệ ra ngoài mở khóa xe.

Ngôn Nghiên sợ rằng Uyển Tú sẽ không vui, vì vậy thay vì ngồi ở ghế phụ, cô ấy ngồi ở hàng sau với cô. Uyển Tú có thể cảm thấy Ngôn Nghiên nhân nhượng đối với mình, trái tim cô mềm mại nên cô siết chặt tay Ngôn Nghiên như một lời cảm ơn thầm lặng.

Ngôn Nghiên biết Uyển Tú lại dễ xúc động nên kéo Uyển Tú qua: “Mở cửa tiệm sách cả ngày chắc mệt lắm rồi, nằm trên người chị mà nghỉ ngơi đi!” Hai người hiểu ý không nhắc đến chuyện vừa xảy ra, chỉ lấy cớ này để Uyển Tú có thể xuống một bậc.

Uyển Tú nhẹ nhàng dựa vào người Ngôn Nghiên, nước mắt rưng rưng – cô thực sự rất cảm ơn người bạn tốt này, mặc dù trông cô ấy có vẻ bất cần và vô tâm, nhưng khi cô không vui hay có tâm sự, cô ấy luôn là người đầu tiên phát hiện ra.

Từ Duệ từ đầu đến cuối không nói, chỉ nghe Ngôn Nghiên an ủi Uyển Tú mà cười thầm, thầm nghĩ: Cô gái của anh thật tốt.

Xe nhanh chóng lái đến dưới chung cư của Uyển Tú, bởi vì lần này Từ Duệ đón Ngôn Nghiên trước mặt Uyển Tú, nên cô không gọi điện cho Ngôn Nghiên. Nhưng khi về đến nhà, cô vẫn như thói quen nói: “Tớ về tới nhà rồi.”

Ngôn Nghiên trả lời: “Được rồi, nhanh đi đánh răng rửa mặt và có một giấc mơ tốt ~”

Uyển Tú cười đồng ý, trả lời OK.

Ngôn Nghiên ngồi trên xe nhìn bóng Uyển Tú rời đi nói với Từ Duệ: “A Duệ, em rất buồn cho Uyển Tú. Anh nói xem, một người tốt như vậy tại sao không được trân trọng? Anh xem em là người nhiều khuyết điểm như thế, em vẫn còn có anh, nhưng cô ấy…” Chưa nói xong, cô có chút nghẹn ngào.

Từ Duệ nói: “Đừng khóc Ngôn Nghiên. Em và Uyển Tú đều rất tốt. Đường tình cảm của Uyển Tú khá gập ghềnh. Anh tin rằng sắp tới sẽ có một người rất tốt yêu thương cô ấy.”

Từ Duệ từng là một sinh viên chuyên ngành thể thao và không giỏi thể hiện bản thân. Nhưng Ngôn Nghiên thấy anh có tấm lòng chân thành và thầm lặng bảo vệ cô, vì vậy hai người đã ở bên nhau nhiều năm, thậm chí họ đã đạt đến mức có thể nói về hôn nhân. Nhưng cô thực sự rất buồn khi biết Uyển Tú, một người bạn thân của mình, lại bị đối xử không tốt bởi kẻ cặn bã.

Cô luôn có một ước nguyện, đó là muốn cô và Uyển Tú cùng như bước vào lễ đường. Cô sẽ cảm thấy hạnh phúc khi chị em mình hạnh phúc. Từ Duệ không có phản đối chuyện này, anh chỉ cần Ngôn Nghiên hạnh phúc là được.

Ngôn Nghiên sụt sịt và nói bằng giọng mũi: “Em mới không khóc, em chỉ cảm thấy lo cho cô ấy.”

Từ Duệ lắc đầu: “Được rồi, Ngôn Nghiên không khóc. Mọi chuyện sẽ ổn thôi.” Nếu không phải là do lái xe, anh thực sự muốn xoa đầu cô.

Giọng nói của Từ Duệ đối với Ngôn Nghiên ấm áp đầy cưng chiều, thật là không làm Ngôn Nghiên ấm ức chút nào.

“Ừ!” Ngôn Nghiên đưa tay chạm vào khóe mắt, sau khi chắc chắn không còn nước mắt. Cô nắm lấy tay Từ Duệ, hôn lên mu bàn tay anh trong lúc dừng đèn đỏ, nói: “A Duệ, có thể gặp được anh thật tốt.”

Không ngờ Ngôn Nghiên lại đột nhiên nói như vậy, Từ Duệ cổ họng thắt lại, trầm giọng nói: “Anh cũng vậy.”

Ngôn Nghiên hoàn toàn không nghe nhầm, một lúc sau cô mới biết nụ hôn của cô đã gây ra hậu quả gì. Kể từ đó, cô không bao giờ dám tùy tiện trêu chọc Từ Duệ nhà cô. Nếu Từ Duệ là người thường thì không sao, nhưng anh là sinh viên thể thao, thể lực của anh…A, Ngôn Nghiên cảm thấy mình đã tự đào một cái hố to cho bản thân.

*

Uyển Tú mất ngủ, nghĩ đến những hành động nhỏ giữa Ngôn Nghiên và Từ Duệ, cô cảm thấy mình quá cô đơn.

Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mở Weibo, đính kèm một bài hát của A Lai:《又是三更,念一个人》, không ghi gì chỉ đăng lên như thế.

《又是三更,念一个人》: Bài hát này không có Vietsub, mình sợ có người muốn nghe bài này lại không tìm được nên mình không có dịch ra tiếng Việt. Tiếng Anh bài này tên là 《Miss you in the midnight》. Đây là một bản ballad nhẹ nhàng ai thích những bài kiểu vậy thì có thể thử nghe nha.

Nhớ một người, nhớ ai đây? Uyển Tú nghe có vẻ khá sến súa nên nhanh chóng xóa nó đi. Sau đó đóng Weibo, ép bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, đừng suy nghĩ lung tung nữa, ngày mai còn phải mở cửa tiệm.

Chìm vào giấc ngủ với quá nhiều cảm xúc phức tạp và không rõ ràng, làm sao đêm nay có thể có một giấc mơ đẹp?