Beta: Hduyen
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ, Uyển Tú mới thấy Weibo của Nhϊếp Hâm cập nhật. Mỗi ngày khi xem tin tức đều nhìn thấy sự ủng hộ mọi mặt của fan, cô không hiểu lắm nhưng cũng chưa từng xem kỹ. Không ngờ hôm qua khi Nhϊếp Hâm cập nhật Weibo lại nói rằng các bài hát còn lại trong album mới đều đã được sáng tác xong.
Trước đó, bài hát “Khách Tha Hương” đã được nhiều người hâm mộ săn đón và các nhạc sĩ tán thưởng, đạt được thành tích rất tốt nên công ty tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, trong khoảng thời gian này đã hoàn thành xong năm bài hát còn lại, đang định ra thời gian để phát hành.
Tuy rằng Uyển Tú không hiểu quá trình sáng tác đó, nhưng cũng biết Nhϊếp Hâm là một ca sĩ kiêm nhà sáng tác nhạc nên linh cảm là một yếu tố rất quan trọng. Thiếu linh cảm thì có khả năng một bài hát cũng không thể viết ra được.
Nhưng sáu bài hát trong album mới này đều do một tay anh viết ra, được gọi là có tài năng sáng tác trong số các ca sĩ ballad, cũng không phải chỉ là hư danh.
Cô rất mong chờ năm bài hát mới của anh sau bài “Khách Tha Hương” này.
Giống như mọi khi, mỗi ngày cô sẽ chọn vài bài hát để nghe, dần dần, nếu không phải một bài hát quá khó hát, cô sẽ hát theo.
Hôm nay, khi cô nhẹ giọng ngâm nga “Khách Tha Hương” theo giọng hát trong tai nghe, Uyển Ái đột nhiên lên tiếng: “Đây là… “Khách Tha Hương ” sao?”
Trong chốc lát Uyển Tú có chút ngại ngùng, cô sợ quấy rầy Uyển Ái đang học tập.
“Ừ, đúng vậy.”
Cho rằng Uyển Ái sẽ nói gì đó, không ngờ sau khi được xác định, em ấy chỉ gật đầu, rồi tiếp tục làm bài, khiến cho Uyển Tú cảm thấy có phải vừa rồi mình đã xuất hiện ảo giác hay không, vốn dĩ Uyển Ái không hỏi mình.
Cô không biết, Uyển Ái đặc biệt rất thích nghe bài hát này, càng không biết, nhiều năm sau anh trở thành vị “Khách Tha Hương” kia.
Đến buổi tối, Uyển Tú bắt đầu thu dọn hành lý. Uyển Tú trở về ba ngày, cha mẹ Lý lại cảm giác như chỉ có một ngày, không nỡ rời xa. Nhất là mẹ Lý, thở ngắn than dài, rồi nói rằng chỉ còn có mỗi Uyển Ái ở cùng mình.
Uyển Tú trong lòng cũng khó chịu, rồi đáp ứng sẽ thường xuyên trở về thăm nhà, còn nói tết Đoan Ngọ sẽ trở về nhà. An ủi mẹ Lý, cũng nhắc nhở Uyển Ái đừng quên lời dặn dò lúc trước của mình, bảo đảm làm cho cha Lý bớt hút thuốc uống rượu.
Sáng sớm ngày 4 tháng 5, Uyển Tú kéo vali, cầm theo chiếc túi đầy ắp đặc sản của quê hương do mẹ Lý chuẩn bị —— không khác gì lúc tới, nói đến điểm khác duy nhất, chính là túi đặc sản rất nặng.
Mẹ Lý lo lắng nhìn cô chăm chú, Uyển Tú tạm biệt mọi người, bắt taxi đi đến nhà ga.
Cô chọn xe này ngồi cả ngày trời, trong xe giống như tiết trời mùng 1 tháng 5, Uyển Tú thở dài —— xem ra lại phải chen chúc.
Quả nhiên, vất vả lắm mới lên được, trong xe mọi người đi lại lên xuống, lúc Uyển Tú xếp hàng, trong tay có rất nhiều đồ, không chú ý một cái đã bị mấy hành khách chen lấn, có đôi khi va phải ghế ngồi, đau đớn kêu lên.
Cuối cùng cũng tìm được chỗ ngồi của mình, Uyển Tú một mình ôm vali lên để lên trên giá để hành lý phía trên.
May mắn lúc này vali của cô không nặng lắm, cũng chỉ có mấy thứ quần áo để mặc và đồ vệ sinh cá nhân, sản phẩm dưỡng da, cũng không có thứ gì khác, bằng không cô muốn ôm lên cũng khó khăn.
Cô đem đặc sản mẹ Lý mua cho cô ôm vào trong ngực, cảm giác như ôm bảo bối.
Đúng vậy, trong trái tim của cô, đây là kho báu của mẹ cho mình, ẩn chứa tình thương dạt dào của mẹ.
Đến nhà ga, Uyển Tú cảm thấy lưng mình đổ mồ hôi dày đặc. Thành phố K so với ở quê còn nóng hơn, Uyển Tú hối hận trước khi về nhà không mang theo ô, nếu một đường đội nắng đi về, e là sẽ bị nướng chín.
Xe buýt ở trạm xe có nhiều đến đâu cũng không chở nổi một lượng người lớn, mỗi một chuyến xe đều chở đầy hành khách, lái xe đi qua đếu kín hết người, Uyển Tú cảm thấy nếu mình ở trên đó, nhất định sẽ không thở nổi.
Cô chờ trái chờ phải vẫn không đợi được chuyến xe buýt để đi về nhà, trong người bực bội, đành phải bắt xe trở về. Xuống xe thấy giá tiền sắp hơn trăm, đau lòng mất nửa ngày.
Về đến nhà đưa tay sờ một cái, quần áo đã hoàn toàn bị thấm ướt mồ hôi, dính dính, khó chịu không nói nên lời. Cô vội vàng buông hành lý, không thèm cất đặc sản, cầm bộ đồ ngủ trong phòng đi tắm rửa.
Tắm xong cả người thoải mái, tràn đầy sức sống. Cô nghĩ buổi chiều đi mở cửa hàng, nói không chừng có thể kiếm lại tiền taxi buổi trưa. Bởi vì muốn sớm mua lại cửa hàng, cho nên ngày ngày phải sống tiết kiệm một chút.
Có lẽ không nghĩ tới hiện nay hiệu sách mở cửa, khách hàng đến không nhiều lắm, Uyển Tú hơi có chút mất mát, nghĩ thầm doanh thu hôm nay sẽ kém rất nhiều.
Không ngờ, vào buổi trưa ngày đầu tiên, trong lúc Uyển Tú nghỉ ngơi, cô gái trẻ tuổi lại đi đến hiệu sách.
Uyển Tú đối với cô còn có ấn tượng, cười hỏi thăm: “Xin chào, hoan nghênh lần nữa đến thăm, xin hỏi lần này có yêu cầu gì không? “
Cô gái trẻ lần này không vội vàng, cô nhìn khuôn mặt Uyển Tú mang theo nụ cười, nhưng không phải là nụ cười tiêu chuẩn mô hình hóa của nhân viên phục vụ thông thường, bất tri bất giác cũng bị cô bị cảm nhiễm: “Cuốn sách lần trước đã giải quyết vấn đề cấp bách của tôi, cảm ơn cô.”
Cô gái trẻ này nhiều lần bày tỏ lòng biết ơn của mình, xem ra cuốn sách giáo khoa âm nhạc đó thực sự rất quan trọng.
Uyển Tú lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
Sau khi cô nhìn cô gái trẻ tuổi lại thấy còn có một cô gái khác ở phía sau, nghĩ thầm hẳn là bạn của cô gái kia, liền nhớ tới, lúc trước cô ấy nói sẽ giới thiệu bạn đến, không nghĩ tới là thật, còn tự mình dẫn tới.
Trong cửa hàng đang phát bài hát của Nhϊếp Hâm, người bạn đi sau cô gái buộc miệng thốt ra: “An An, đây không phải là…” Lời còn chưa dứt, cô gái trẻ nhẹ giọng thở dài một tiếng, để cho người bạn kia ngậm miệng lại.
Nếu không phải cô gái trẻ tuổi ở trước mặt Uyển Tú, thanh âm rất nhỏ kia của cô Uyển Tú cơ hồ không nghe thấy.
Xem ra cũng là fan của Nhϊếp Hâm a, người bạn kia định nói là “Đây không phải là bài hát của thần tượng Nhϊếp Hâm của cậu sao? ” đi.
Mà cái cô gọi là An An, cô gái ấy được giáo dục rất tốt, biết giữ im lặng khi ở hiệu sách.
Xem ra ở thành phố K Nhϊếp Hâm có rất nhiều fan a, mở hiệu sách không lâu, Uyển Tú đã gặp được một đám. Đó là một chuyện tốt, anh ấy đã có được nhiều người yêu mến.
Cô gái trẻ tuổi cùng bạn mình nghiêm túc lựa chọn, một lát sau hai người đều cầm bốn năm quyển sách đến thanh toán, lúc Uyển Tú quét mã vạch phát hiện đều là tác phẩm nổi tiếng nước ngoài, xem ra các nàng đều đam mê văn học nước ngoài, trình độ văn học thật sự rất tốt. Uyển Tú tự mình xem đều là văn xuôi tùy bút, tác phẩm ngoại quốc có ý nghĩa sâu xa luôn nhìn không thấu triệt, cô cũng không lãng phí thời gian ở trên đó.
Khi trả tiền xong, An An hỏi: “Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng.”
“Cô cứ nói đi.” Uyển Tú không biết nàng có yêu cầu gì.
“Xin hỏi, có thể add Wechat với nhau không? Nếu có một cuốn sách mới có thể nói cho tôi biết, nếu tôi muốn mua có thể chuyển tiền trực tiếp cho cô, khi nào có thời gian rảnh tôi sẽ đến lấy.” An An nói.
“Có thể a.” Đối với Uyển Tú mà nói đây là chuyện tốt, hơn nữa số sách An An xem, cô hẳn là một người đọc rất nhiều… Giáo viên?
Thấy Uyển Tú đồng ý, vì thế An An quét mã QR WeChat của Uyển Tú, thành công thêm bạn tốt.
Lúc An An và bạn rời đi, Uyển Tú nghĩ thầm nhất định phải giữ lại cho An An những cuốn sách hoàn hảo nhất, để cô có thể đọc sách vui vẻ.
Chiều nay mở cửa hàng thật sự là một quyết định đúng đắn, lại gặp An An hơn nữa còn nhận được mối làm ăn này, Uyển Tú cảm thấy ngày cô mua được cửa hàng sẽ không còn xa nữa.