Editor: Trần Chi
Beta: Hoàng Hoa Phi Yến
Trở về nhà quả thật có chút mệt mỏi, Uyển Tú ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Uyển Ái đang làm bài tập, cô cảm thán tình yêu mang lại động lực rất lớn, nếu lúc trước mình gặp được một người bạn trai có thể đốc thúc Uyển Ái học tập như này, có lẽ mình có thể thi đại học tốt hơn đi.
Ăn sáng xong Uyển Tú đi dạo, nhìn thấy hàng xóm quen biết liền chào hỏi, kết quả có một bà cô hỏi: “Uyển Tú, không dẫn theo bạn trai trong thành phố của cháu về cùng sao?”
Chắc là lúc trước ở cùng với mẹ, thuận miệng nói mấy câu kết quả làm mẹ nhớ rõ. Không nghĩ đến khi về nhà còn có thể nghe được tên Tân Triết, mặt Uyển Tú có vẻ không chống đỡ được, cô xấu hổ ừm, nói: “Chúng cháu đã chia tay rồi.”
Bà cô kia lại không chịu buông tha, hết lần này tới lần khác vẫn lớn tiếng: “Cái gì, chia tay? Chuyện này cũng không được đâu, bây giờ cháu đã đến tuổi bàn hôn luận gả rồi, hiện tại chia tay thì làm sao bây giờ? Tìm thêm một người còn phải hiểu nhau, còn phải quan sát thái độ một thời gian, quá trình này rất dài đấy.” Người phụ nữ này, hiểu biết thật đúng là tỉ mỉ kỹ càng.
Uyển Tú rất muốn nói một câu không phải chuyện của cô đâu rồi đi, nhưng từ bé đến lớn Uyển Tú chưa từng lên mặt tranh chấp với ai chứ đừng nói là người lớn đang ở trước mặt đây.
Uyển Tú còn đang lúng túng thì mấy cô chú khác bên cạnh cũng phụ họa, nói: “Uyển Tú, nếu không phải chuyện gì lớn thì nên làm hòa đi. Người trẻ tuổi cãi nhau nhanh qua thôi, nhỡ đâu còn tăng tiến tình cảm nữa.”
Tăng, tiến, tình, cảm? Uyển Tú nghĩ thầm ý tưởng của người lớn bây giờ sao lại kỳ lạ như vậy, chẳng lẽ bạo lực với chửi nhau còn có thể coi rằng đánh là thân, mắng là yêu sao?
Cô đã hơi tức giận, nhưng lại không thể bộc lộ ra, chỉ cố gắng bình tĩnh nói với họ: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm, chuyện này trong lòng cháu tự hiểu rõ.” Sau đó xoay người đi, không có ý định ở lại thêm một giây nữa. Nhờ phúc của bọn họ, cô không muốn đi dạo thêm một bước nào nữa, cô chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà.
“Aizz, đứa bé này xảy ra chuyện gì vậy, chúng ta thật lòng khuyên nó, nó nói đi là đi? Thật là.” Bà cô kia thật sự không cam lòng nhìn, nghĩ thầm vẫn phải cùng mẹ cháu ấy nói chuyện một chút.
Uyển Tú vừa về đến nhà đã nhẹ nhàng thở ra, thật sự là nghe đến lỗ tai đều khó chịu. Cô thà vào phòng xem Uyển Ái làm bài tập, như vậy lỗ tai còn thanh tịnh hơn.
Đi vào phòng lại thấy Uyển Ái nằm sấp trên bàn ngủ thϊếp đi,trong tay vẫn còn đang cầm bút, câu “Tiểu Ái” kia bị cô nuốt vào trong bụng.
Cô rón rén đi qua nhìn, nghĩ thầm Uyển Ái không trả lời cô, quầng thâm dưới khoé mắt phản ánh tối hôm qua em ấy ngủ không ngon, có khả năng cả đêm không ngủ.
Cô đau lòng nhìn, thầm quyết định phải để cho em ấy ngủ một giấc thật ngon, tuyệt đối không thể làm ồn đánh thức em ấy. Cứ như vậy Uyển Tú ở trên giường yên lặng hai ba tiếng đồng hồ, đến giờ ăn cơm trưa Uyển Ái dần dần tỉnh lại.
Lúc trước thấy Uyển Tú ra ngoài rồi bây giờ lại thấy Uyển Tú đang đọc sách trên giường, cô xoa xoa mắt: “Chị, sao chị không gọi em dậy?”
Giọng nói rõ ràng vẫn chưa tỉnh ngủ, nghe giống như làm nũng/ nức nở.
. “Em nói thật với chị, tối qua em ngủ được mấy tiếng?”
“Hay là nói…” Uyển Tú tiếp tục: “Tối hôm qua em có ngủ không?” Bản thân mình quá mệt mỏi, nếu tối qua Uyển Ái ngủ muộn hoặc là không đi ngủ, căn bản mình không phát hiện ra.
Uyển Ái vừa nghe trên mặt đầy chột dạ, cô cố gắng tỏ ra tự nhiên: “Em có ạ.”
Bình thường em ấy sẽ trả lời câu hỏi phía trước, nhưng lần này Uyển Ái lại lảng tránh, cho nên Uyển Tú hơi giận: “Sao em không nghe lời, hôm qua học một ngày còn chưa đủ? Buổi tối không ngủ, buổi sáng lại tiếp tục học, rốt cuộc em có yêu quý bản thân mình hay không!”
Uyển Ái không nói gì, lẳng lặng nghe Uyển Tú trách cứ. Uyển Tú nói xong phát hiện bộ dạng kia của Uyển Ái ngược lại có vẻ mình đang ỷ lớn hϊếp nhỏ.
“Em lại đây.” Uyển Tú vẫy vẫy tay với cô.
“A?” Uyển Ái theo bản năng nắm chặt tay, giống như tiếp theo Uyển Tú sẽ đánh cô vậy.
“Lại đây, chị không đánh em.” Nhìn Uyển Ái sợ hãi, Uyển Tú buồn bực không thôi: Mình hung dữ đến nỗi muốn ăn em ấy sao? Sao mà lại sợ mình như vậy.
Uyển Ái chậm rãi đi qua, ngồi bên cạnh Uyển Tú, Uyển Tú cầm lấy một tay của cô nhìn, nói: “Em xem, thường xuyên viết chữ nhiều ngón tay chai hết ra rồi, em lại không yêu quý bản thân như vậy sao?”
Uyển Ái thu tay lại: “Không sao…” Chị cũng lo lắng thái quá, có học sinh nào mà trên tay không có vết chai như này đâu.
“Không nói cái này nữa, em thật sự cho rằng không ngủ thì sẽ không bị gì ư?” Trên mặt Uyển Tú tràn đầy lo lắng. “Em có biết không, trong trường đại học của chị có một giáo sư đào tạo rất nhiều học sinh ưu tú, một sinh viên đắc ý nhất bởi vì làm việc quá sức, thường xuyên ngủ không đủ giấc, suýt chút nữa đã tử vong không trở lại bình thường được đấy.”
Nhìn Uyển Ái mở to mắt, Uyển Tú cảm thấy mình còn phải cho em ấy một liều “thuốc mạnh”: “Chuyện tương tự còn có rất nhiều, cũng có người không may mắn như cậu ta, có chút… Cấp cứu không có hiệu quả, thế là trực tiếp… Đi rồi.” Cô ở trước mặt Uyển Ái không nên nói chữ chết này, cho nên dùng đi rồi để thay thế.
Uyển Ái nghe Uyển Tú nói, cũng biết đây không phải là đang nói giỡn, cũng biết mình làm cho Uyển Tú lo lắng, cho nên kéo tay cô: “Chị hai, em đã biết. Sau này em muốn học, sẽ kiểm soát thời gian, học tập trong một thời gian hợp lý, tuyệt đối không thức khuya.”
Nghe Uyển Ái đảm bảo, gương mặt Uyển Tú mới hòa hoãn lại, cô nói: “Em à, em là đứa con gái duy nhất ở bên cạnh ba mẹ, em nhất định phải khỏe mạnh, mới có thể giúp chị và Tiểu Ân chăm sóc ba mẹ.”
Những lời nói trước đó đều không có lực sát thương lớn bằng những lời này, trực tiếp làm cho Uyển Ái rơi nước mắt, cô nói: “Em biết rồi… Em chắc chắn sẽ chăm sóc bản thân mình đầu tiên… Em muốn mọi người sống hạnh phúc vui vẻ.”
Trong nhà gia cảnh bình thường, lại ở nông thôn, nếu không phải Uyển Ân tranh giành đi du học, Uyển Tú cùng Uyển Ái học lực bình thường đều phải dựa vào bản thân mỗi ngày cố gắng.
Uyển Tú lau nước mắt nói: “Không khóc không khóc, em hiểu được là tốt rồi. Chị cũng chỉ muốn em hiểu thức khuya là xấu, học tập không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất đó là sức khỏe bản thân mình.”
Uyển Ái liều mạng gật đầu, cô nghĩ, nhất định cũng phải nói với anh ấy.
Khi mẹ Lý gọi hai cô ra ăn cơm, nhìn đến cửa thấy hốc mắt Uyển Ái đỏ nên, sốt ruột hỏi: “Con làm sao vậy?”
Uyển Ái không nói lời nào, Uyển Tú đành phải nói: “Vừa rồi có đề quá khó, Uyển Ái hỏi con, con cũng không biết làm, hơi buồn, liền khóc luôn.”
“Không có việc gì, không có việc gì, chỉ là một bài tập thôi. Chờ đi học mang đi hỏi giáo viên.” Mẹ chạy ra an ủi. Uyển Ái ham học như vậy so với trước kia thật sự rất khác nhau, nghĩ lại đây cũng là việc tốt.
Uyển Ái gật gật đầu, tiếp theo liền cùng Uyển Tú ngồi xuống ăn cơm.
Sau khi ăn cơm xong, Uyển Ái còn muốn đọc sách lại bị Uyển Tú mạnh mẽ mang đi ngủ trưa. Nhìn mặt Uyển Tú, Uyển Ái ngoan ngoãn thỏa hiệp. Cô ngủ mãi đến khi chuẩn bị đến giờ cơm chiều, Uyển Tú mới đánh thức cô dậy. Bởi vì được ngủ ngon giấc một khoảng thời gian, tinh thần Uyển Ái cũng tốt hơn nhiều. Quầng thâm dưới mắt mờ đi không ít, Uyển Tú cũng yên tâm hơn nhiều.
Buổi tối, Uyển Tú nhìn thấy bầu trời đen như mực làm hiện rõ lên mấy ánh sao sáng lấp lánh, liền muốn gọi Uyển Ái ra xem,
lại nghĩ rằng Uyển Ái đang học tập, hơn nữa em ấy mỗi ngày đều ở nhà, nói không chừng đã sớm xem qua. Thành phố bây giờ, đã không nhìn thấy những ngôi sao phát sáng như vậy, nó cũng khá phổ biến ở thị trấn, thế nhưng mỗi lần nhớ lại những ngôi sao thời tuổi thơ trái tim lại không khỏi tràn đầy những hối tiếc
Ngay lúc Uyển Tú còn đang than thở trong lòng thì thấy người dì buổi sáng cô đang đi đến nhà mình, Uyển Tú nghĩ thầm không tốt, nhưng cũng không thể ngăn cản người ta, chỉ có thể liều mạng cầu nguyện không phải vì chuyện của mình mà đến, kết quả người dì kia nói ra một câu, tính toán của Uyển Tú liền thất bại ——
“Mẹ Lý, Uyển Tú nói mình chia tay rồi là sao vậy? Lần trước chị nói với tôi không phải vẫn còn tốt sao?”
Mẹ Lý nghe thấy, nhìn đến Uyển Tú đứng ở một bên, nghĩ thầm bà này cũng thật là, sao lại ở trước mặt con gái mình làm trò, chọc đến nỗi thương tâm của nó chứ. Nhưng lại ngại, bà cũng đành phải cười cười nói: “Đây là chuyện của bọn trẻ, tôi cũng không rõ lắm.”
“Tại sao lại gọi là chuyện của bọn trẻ? Chị không biết nó ở đâu sao? Từ xưa đến nay đâu đâu không phải lệnh của cha mẹ với lời của người mai mối, Uyển Tú nói chia thì chia à?” Người dì kia nói quá chói tai, Uyển Tú cảm thấy chính mình không nhịn nổi nữa.
“Cái này…” Mẹ Lý khó xử nhìn Uyển Tú, thấy cô bộ dạng không vui liền biết cô chắc chắn tức giận rồi, cho nên nói những lời hay ý tốt, muốn khuyên người này lui: “Việc này chúng ta đã biết, Uyển Tú cũng xử lý tốt rồi, cho nên, cũng không làm phiền dì phải lo lắng.”
“Hắc —— Mẹ Lý gia, ta đây cũng chỉ muốn tốt thôi. Nếu như hai người bọn họ vẫn còn có thể hòa hảo không phải là chuyện tốt sao, nếu không được ta cũng có thể giới thiệu một số người”, Bà ta nói đi nói lại, cuối cùng cũng lộ ra mục đích của mình.
Uyển Tú vội vàng, buộc miệng thốt ra: “Vậy thì càng không cần phiền toái dì đâu, con đã có người mình thích rồi.”
Vừa nói dứt lời, Mẹ Lý cùng dì kia đều sửng sốt, nhưng Uyển Tú lại không muốn nói thêm một câu nào nữa, trực tiếp trở về phòng.
Người dì kia mục đích không thành, mất mặt rời đi, mẹ Lý chạy tới phòng Uyển Tú, muốn hỏi rõ ràng. Lúc trước ở trong phòng nghe đại khái Uyển Ái không có tâm tư làm bài tập, đã sớm trở lại phòng mình, tiếp tục đeo tai nghe nên.
“Uyển Tú, con vừa nói đều là thật sao?” Thật ra mẹ Lý cũng lo lắng cho Uyển Tú, nhưng bà biết Uyển Tú và Tân Triết chia tay chính là do lúc trước nghe lời người mai mối, vì thế liền tạm gác lại ý tưởng để con mình đi xem mắt.
“Không có, con thấy dì ấy rất phiền phức chỉ muốn dì ta rời đi nên nói vậy.” Uyển Tú rầu rĩ nói.
“Thật sự không có ư, mẹ còn tưởng rằng…” Mẹ Lý nhất thời thất vọng.
“Thật sự không có. Mẹ đừng suy nghĩ nhiều, nếu có con sẽ nói với mẹ đầu tiên.”
Uyển Tú có nóng nảy đến đâu, cũng không thể không lựa lời đem tên Nhϊếp Hâm nói ra. Cô còn chưa rõ ràng việc mình quan tâm Nhϊếp Hâm, thật sự không thể tùy tiện
“Vậy được, nếu có con nhất định phải nói a.” Mẹ Lý nghe xong còn muốn cô cam đoan.
“Con cam đoan…” Uyển Tú bất đắc dĩ giơ tay lên thề, lúc này mới để cho mẹ yên tâm rời khỏi phòng.
Bị thúc giục hôn sự cả một ngày, thật sự là quá mệt mỏi. Uyển Tú cảm thấy trước sau gì bản thân cũng bị mấy người hàng xóm này bàn tán chuyện hôn sự tới nỗi mắc chứng sợ kết hôn mất thôi, vậy mẹ Lý sẽ càng lo lắng hơn.
Cô gọi điện thoại cho Ngôn Nghiên tâm sự, nói đầy đủ việc vừa xảy ra. Ngôn Nghiên nghe xong lời dì kia nói tức giận đến không chịu nổi, lúc sau lại nghe được Uyển Tú vì để cho bà ta kia rời đi mà nói dối là trong lòng mình đã có người khác, cô thực sự muốn cười.
“Ngôn Nghiên, cậu còn là bạn của tớ không, buồn cười như vậy hả?” Uyển Tú có ý muốn lập tức trở về để nhéo mặt cô ấy trừng phạt.
“Không, không, không.” Ngôn Nghiên cười đến nỗi nói chuyện không nổi.
“Ngôn Nghiên!” Uyển Tú tức giận, “Chờ đến khi tớ trở về sẽ không cho cậu đồ ăn ngon!”
“Đừng nha, tớ sai rồi, tớ sai rồi mà!” Ngôn Nghiên nhận sai ngay lập tức, đặc sản quê hương của Uyển Tú ăn rất ngon, lúc học đại học ăn một lần đã khiến cô nhiều năm nhớ mãi không quên.
“Aizz…”
Nghe được Uyển Tú thở dài, Ngôn Nghiên hỏi: “Vậy cậu và Nhϊếp Hâm, hiện tại đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe được Ngôn Nghiên nhắc tới Nhϊếp Hâm, Uyển Tú liền đem chuyện Nhϊếp Hâm nhắn tin nói chuyện phiếm cùng mình ra, không nghĩ tới Ngôn Nghiên nghe xong lại phản ứng lớn suýt nữa từ trên giường lăn xuống đất: “Lý Uyển Tú đồ ngốc! Nhϊếp Hâm rõ ràng cũng có ý tứ với cậu a, bằng không cậu nói xem một ngôi sao lớn như anh ta, còn dư thời gian nói chuyện phiếm với cậu à, anh ta ăn no rảnh rỗi không có việc gì sao?!”
“Không… Phải không?” Uyển Tú cũng nhìn ra Nhϊếp Hâm cùng mình nói chuyện phiếm quả thực nhàn rỗi quá mức, nhưng sau đó anh ta cũng chỉ đọc tin nhắn của mình, không có trả lời, cũng không tìm mình nữa.
“Đó là bởi vì sợ cậu bị dọa.” Ngôn Nghiên cảm thấy mình nói rất có lý,
“Không phải lúc anh ấy nói anh ấy muốn gửi thoại cho cậu, cậu cảm thấy mình không dám nghe mà? Cho nên anh ấy sợ cậu nghe nhiều mà ngất đi đấy”
Cái này cũng đâu phải là chuyện gì… Uyển Tú tự biết tố chất tâm lý của mình ở trước thanh âm Nhϊếp Hâm không chịu nổi một kích, nhưng cũng không nghiêm trọng như Ngôn Nghiên nói đi. Ngôn Nghiên càng nói càng làm cho Uyển Tú cảm thấy không đáng tin, cho nên cô liền qua loa trả lời vài câu rồi đuổi cô ấy đi.
Dù cho nó có như thế nào, chính mình cũng không thể chủ động hỏi anh ấy —— Thân phận Nhϊếp Hâm cùng mình chênh lệch quá nhiều, hỏi lời này chẳng khác nào trình độ tự luyến của mình được nâng cao, ngộ nhở anh ấy phủ nhận, mình làm sao còn có thể vui vẻ được nữa.
Hơn nữa còn có vết xe đổ của Tân Triết, mình trong mắt người khác không là gì cả, chủ động thì lại là một kết quả khác.Cho nên mình phải rụt rè lại.
Trừ phi là có thể xác nhận 100%, bằng không mình nhất định sẽ không chủ động. Nghĩ như vậy, Uyển Tú cảm thấy tố chất tâm lý của mình lại lớn hơn một chút. Nếu có thể nghe thấy giọng nói của anh ấy một lần nữa, cô sẽ có thể đứng vững được.