Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thánh Tiên

Chương 7: Trấn Vạn Sơn

« Chương TrướcChương Tiếp »


Chuyến đi lần này xe vận tiêu đi không nhanh lắm, đoán rằng chắc không có việc gì vội, mà Lục Thiên Hồng cũng nhận biết một chút cơ bản về tiêu cục Uy Vũ. Tiêu cục Uy Vũ ở trấn Vạn Sơn coi như là một đại hộ, tổng tiêu đầu Đường Tầm của tiêu cục Uy Vũ võ công cái thế, hơn hai năm kinh doanh nên Đường gia cũng tích lũy được chút tài lực, có tài lực, có thực lực nên tất nhiên có thể đứng vững gót chân. Còn có một chuyện khiến Lục Thiên Hồng không ngờ tới đó là đệ đệ Đường Dược của tổng tiêu đầu Đường Tầm không ngờ lại là một người tu tiên, còn là trưởng lão của một môn phái, hiện tại y có Trấn Nguyên Tiên Quyết nên không biết có cần vào môn phái nữa không, nhưng nếu như vào môn phái tu tiên thì cũng coi như đó là bậc thang không tệ.

Theo thuyết thì Đường gia có thân thế như vậy nên ở trấn Vạn Sơn hẳn là đệ nhất gia tộc, nhưng không phải vậy, bởi vì ở trấn Vạn Sơn có một nhà giàu có, tài chủ tên là Tư Đồ Bạt, có thể sống chung với Đường gia thì chắc chắn không phải là một tài chủ bình thường. Bởi vì trong nhà Tư Đồ Bạt cũng có một người tu tiên, hơn nữa còn chung một môn phái với Đường Dược, cũng làm trưởng lão trong môn phái, bởi vì gia cảnh như nhau, thân thế như nhau, cùng được người tu tiên trợ giúp, là loại hình một núi không thể chứa hai hổ.

Người nhờ áp tiêu lần này không phải ai khác mà là Tư Đồ Bạt, Đường Tầm đương nhiên biết Tư Đồ Bạt có âm mưu, nhưng không vì ân oán cá nhân mà đạp chiêu bài vàng của mình, thế nên phái ra hai đứa con, cũng là hai người võ công cao cường nhất đi áp tiêu, chuyện không ngoài dự tính, quả nhiên gặp người cướp tiêu, hơn nữa đạo tặc cướp tiêu không ngờ lại là người Lạc Hoa Trại tương đối nổi danh ở chỗ này. Nếu không có Lục Thiên Hồng ra tay thì sợ rằng lần áp tiêu này không chỉ tổn thất đơn giản như thế, e rằng tánh mạng hai đứa con của Đường Hồng cũng khó bảo toàn, thế nhưng tất cả chẳng liên quan gì tới Lục Thiên Hồng, bởi vì giữa bọn họ có đấu tranh phức tạp đến mấy thì hắn cũng không muốn nhúng tay vào. Hắn thầm nghĩ phải tu luyện Trấn Nguyên Tiên Quyết tại thế giới này cho tốt rồi sau đó hi vọng một ngày nào đó có thể độ kiếp nay thăng.

"Ân công, đằng trước là trấn Vạn Sơn, ân công có ân cứu mạng với huynh muội chúng tôi, cho nên xin ân công hãy tới nhà của tôi làm khách." Đường Long ngồi trước xe ngựa chỉ tòa thành nhỏ ở đằng trước nói với Lục Thiên Hồng.

Lục Thiên Hồng không ngồi mà đứng trên xe ngựa nhìn lại từ xa, chỉ thấy xa xa là một tòa thành cổ cách đứng sừng sững cách đó không xa, tường thành màu xanh thoạt nhìn rất chắc chắn, cửa thành không lớn nhưng bị vài binh lính mặc quân phục canh gác chặt chẽ.

"Vì sao trấn Vạn Sơn lại phong thành sâm nghiêm như thế? Chẳng lẽ có chiến sự gì hay sao?" Lục Thiên Hồng chau mày hỏi Đường Long.

"Ân công hảo nhãn lực, không ngờ xa như vậy mà cũng có thể nhìn đến, thật ra không có chiến sự, nhưng thỉnh thoảng có đệ tử Phách Tông tới quấy nhiễu cho nên thành nhỏ giống như thế này đều có quân đội đóng quân bảo vệ cư dân." Đường Long thấy ngoài ý muốn trước việc Lục Thiên Hồng có thể nhìn xa như vậy.

Lục Thiên Hồng sờ cằm nói: "Lại là đệ tử Phách Tông, xem ra Phách Tông quả thật là môn phái tu tiên tội ác tày trời."

"Dĩ nhiên, đệ tử Phách Tông rất đáng hận, ai nấy cũng đều muốn gϊếŧ. Bọn họ thường xuyên gϊếŧ hại dân chúng vô tội, hút hồn phách của kẻ khác để tăng cường ma công." Đường Long vẫn chưa trả lời thì Đường Thiến ở bên cạnh bỗng nhiên giận dữ thốt lên, thế nhưng khi gặp Lục Thiên Hồng nhìn tới thì hai rặng mây đỏ lại xuất hiện trên mặt, nàng khẩn trương, nhanh chóng cúi đầu tránh đi ánh mắt của Lục Thiên Hồng.

Đường Long nhìn thấy muội muội của mình như vậy thì không khỏi âm thầm lắc đầu, xem ra câu nói gái lớn không giữ được thật chí lý.

Ba người nói chuyện phiếm với nhau, rất nhanh đã tới cửa thành trấn Vạn Sơn, người thủ thành hiển nhiên quen biết Đường Long, nhìn thấy xe áp tiêu thì một binh lính eo vắt đại đao trong đám lính bước tới ôm quyền nói: "Đường công tử, đã áp tiêu trở về? Đi đường tốt chứ?"

"Đường đi xem như thuận lợi, có chút chuyện bất ngờ nhưng đã giải quyết ổn thỏa, cám ơn đã quan tâm." Đường Long bước xuống xe nói vài câu có lệ với binh lính. Binh lính liếc nhìn xe ngựa mấy lần, để ý Lục Thiên Hồng vài lần nhưng không hỏi han gì mà lại mỉm cười chào hỏi Đường Thiến, nét mặt khi cười dâʍ đãиɠ khiến cho Lục Thiên Hồng thấy mà có phần khó chịu.

Đường Thiến nhìn thấy binh lính cười với mình sợ rằng khiến Lục Thiên Hồng hiểu lầm nên nói với Lục Thiên Hồng: "Người nọ tên là Phong Võ, là quan thủ thành của bản trấn, luôn quấn quít lấy tôi nên rất khiến tôi chán ghét, nếu hôm nay không có anh tôi ở đây thì hắn đã chạy tới rồi."

Lục Thiên Hồng cười hắc hắc trêu chọc: "Tôi thấy hắn không đơn giản là quấn quít lấy cô, vẻ mặt đó của hắn rõ là yêu cô rồi."

Bị Lục Thiên Hồng nói một câu, Đường Thiến có phần tức giận quay mặt đi, nói: "Không thèm để ý tới anh nữa, hứ."

Lục Thiên Hồng liếc mắt nhìn Đường Thiến một lần, thấy nàng giả vờ tức giận, dứt khoát không nói chuyện với nàng nữa mà nhảy xuống xe ngựa, đi lên phía trước.

Chẳng qua Lục Thiên Hồng vừa đi được mấy bước thì quan thủ thành tên là Phong Võ thình lình ngăn Lục Thiên Hồng lại: "Vị huynh đệ này thật lạ mắt, có phải lần đầu tới bản địa?"

Lục Thiên Hồng bị người ta ngăn lại tất nhiên có chút tức giận, hắn không vui liếc mắt nhìn lại Phong Võ nói: "Chổ này không cho phép người lạ tới?"

"Đương nhiên không phải!"

"Vậy ngươi cản ta làm gì?"

"Gần đây đệ tử Phách Tông thường xuyên tới quấy phá, tôi thấy tiểu huynh đệ gầy yếu, rất giống mấy con khỉ gầy còm đệ tử Phách Tông, thân là thủ thành nên ta có nghĩa vụ làm rõ ý đồ tới đây của tiểu huynh đệ." Phong Võ để lộ nét cười xấu xa nói với Lục Thiên Hồng.

"Tôi thấy Phong huynh hiểu lầm rồi, vị này là biểu đệ xa của tôi chứ không phải là đệ tử Phách Tông gì cả." Đường Long nhìn thấy Lục Thiên Hồng bị cản trở thì khẩn trương tiến lên giải thích.

Phong Võ bất thiện nhìn Lục Thiên Hồng, nói: "Nếu là biểu đệ của Đường huynh vậy tất nhiên không phải là đệ tử Phách Tông gì rồi, chẳng qua trấn Vạn Sơn rất hung hiểm, thường xuyên có đệ tử Phách Tông lui tới, tiểu huynh đệ ra cửa phải cẩn thận, đừng nên mất mạng rồi mà còn không hay biết."

"Cám ơn đã quan tâm!" Lục Thiên Hồng đương nhiên biết là vì mình nói chuyện với Đường Thiến nên Phong Võ mới có ý định cản trở, đối với hạng người như vậy hắn không quan tâm nhiều, kế tiếp nói một câu thì đi về phía trước.

Đường Long nhìn thấy Lục Thiên Hồng rời khỏi thì khẩn trương ôm quyền cười với Phong Võ rồi đuổi theo Lục Thiên Hồng.

Xe áp tiêu ở đằng sau nhìn thấy hai người bọn họ đi xa cũng khẩn trương đuổi theo, tên Phong Võ nọ muốn nói chuyện với Đường Thiến nhưng Đường Thiến cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn hắn.

Nhìn xe áp tiêu từ từ đi xa, Phong Võ nghiến răng nói: "Chết tiệt, nhất định là vì gã biểu đệ mặt trắng kia, hừ, lão tử muốn ngươi phải chết tại trấn Vạn Sơn này."

Đối với câu nói này của Phong Võ, Lục Thiên Hồng đi cách đó rất xa nhờ có thính giác phi thường nên nghe rõ ràng rành mạch, miệng của hắn nhoẻn cười. Trải qua trận chiến nọ, Lục Thiên Hồng càng có lòng tin với thực lực của bản thân, nếu Phong Võ tự tìm tới thì muốn gϊếŧ hắn không hơn gì bóp chết một con kiến, Lục Thiên Hồng nghĩ lại mà thấy vui, hắn nhớ tới một mẩu chuyện cười, chuyện cười về một con kiến muốn nhấc chân đá ngã voi.

Phong Võ không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của Lục Thiên Hồng, đối với thế giới xa lạ mà có phần thân thuộc này, hắn vẫn rất hứng thú, phố xa náo nhiệt giống hệt như trong phim cổ trang, quầy háng bán đủ thứ, Lục Thiên Hồng vừa đi vừa ngắm, nhìn mãi không biết chán. Còn Đường Long thì lại đi theo Lục Thiên Hồng, nhìn thấy Lục Thiên Hồng chú ý món gì thì nhanh chóng trả tiền.

Đi được một đường, mua được không ít thứ, may mắn có xe ngựa đi theo, bằng không quả thật cầm không hết. Hình ảnh hiện tại của Lục Thiên Hồng cũng có thay đổi lớn, nhập gia tùy tục, quần áo ban đầu của hắn đã được cất, thay vào đó là một trường bào màu trắng, mái tóc đen tuyền cũng được búi lên, cộng thêm tướng mạo anh tuấn, hiện tại Lục Thiên Hồng đứng ở ngã tư rồi ngoảnh đầu lại, cô nương, phi nhân mọi nhà đều nhìn Lục Thiên Hồng bằng ánh mắt ái mộ.

Đường Thiến đi theo sau Lục Thiên Hồng hiện tại cũng để lộ ánh mắt ái mộ, nhưng Lục Thiên Hồng cũng chẳng thèm để ý tới việc này, kể từ khi lạc vào thế giới này, trái tim của hắn đã thuộc về tiên đạo, khi ở trái đất, hắn si mệ tiểu thuyết tu tiên nhưng không cửa để vào, hiện tại cánh cửa tu tiên đã mở ra, hắn rốt cục đã có thể thực hiện mộng tưởng của bản thân rồi, có cơ hội tự nhiên phải nắm bắt.

Xuyên qua phố xá sầm uất, cuối cùng cũng tới được Đường phỉ. Xe áp tiêu đã được tiêu sư dẫn tới phủ Tư Đồ, hiện tại chỉ có ba người là anh em Đường Long cùng Lục Thiên Hồng. Tuy trấn Vạn Sơn là một trấn, nhưng Đường phủ lại rất khí khái, trước cửa là một cặp sư tử đá, rất nguy nga, cả đại môn cũng được thiết kế phi phàm, nhìn từ xa thì nó giống như một con sư tử đang rống giận, rất khí phách.

"Ân công, xin đi theo tôi, tôi mang ngài đi gặp gia phụ." Đường Long đi phía trước dẫn đường cho Lục Thiên Hồng vào trong phủ.

Đi vào Đường phủ, Lục Thiên Hồng lại cảm thấy, Đường gia quả thật không đơn giản, Đường phủ rất lớn, vừa vào đã nhìn thấy một cái sân rộng, trong sân có một đám trai trẻ đang luyện quyền, nhìn thấy bọn người Đường Long bước vào, đám trai trẻ này chẳng để ý tới mà thành thật luyện quyền. Lục Thiên Hồng ước chừng, không ngờ trong sân có hơn tám mươi người đang luyện quyền, xem ra đệ nhất tiêu cục quả nhiên không phải khoe khoang.

Lại đi xuyên qua một hành lang tới một sảnh lớn, đại sảnh rộng rãi thoáng mát, một người trung niên để râu dài, tướng mạo uy vũ đang ngồi ngay ngắn ở vị trí chính, ghế dưới còn có một người trung niên đang nói gì đó, người trung niên ngồi ghế dưới để râu dê, béo mũm mĩm, khiến cho người ta cảm thấy đây là một con buôn.

"Một khi đã vậy, vậy Đường huynh, tôi xin cáo từ, đợi khuyển từ trở về thì lại tới thỉnh giáo Đường huynh." Thương nhân trung niên đứng khỏi ghế ôm quyền rồi lập tức xoay người rời đi, trung niên nọ đường như có phần không vui.

Lướt qua sát người Đường Long mà cũng chẳng thèm quan tâm. Mí mắt của Lục Thiên Hồng lướt nhìn người nọ rồi lại nhìn hai người Đường Long, vừa nhìn thì trong lòng đã xác thực, thương nhân béo nọ phỏng chừng là người của Tư Đồ gia.
« Chương TrướcChương Tiếp »